Tôi là Lý Thiên Vũ. Từ khi lên cấp hai, tôi vẫn không có chút tinh thần nào. Cuối cùng ba tôi hỏi: “Không phải con muốn vào thị trấn học trung học sao? Có chuyện gì mà ngày nào cũng bày ra dáng vẻ không có tinh thần vậy?” Tôi cười nói với ba không có gì. Có lẽ, nụ cười kia rất khó nhìn. Tôi có thể vực dậy được tinh thần sao? Chu Tiểu Vân ở cách đó không xa ngay tại trung học Anh Minh nhưng ngay cả gặp mặt một lần cũng khó, một học kỳ mà tôi chỉ nhìn thấy bạn ấy mấy lần từ phía xa. Bạn tốt nhất của tôi – Cố Xuân Lai lại học ở nông thôn, trường trung học Hưng Vượng, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào chủ nhật. Tôi cảm thấy thật cô đơn, thật lẻ loi. Đến Tết cậu cũng trở về, tình cảm của tôi với em họ Lưu Lộ luôn tốt, con bé nói với tôi về bạn bè trường lớp của nó. Tôi chợt nghe thấy một cái tên vô cùng quen thuộc – Chu Tiểu Vân. Thì ra, Chu Tiểu Vân ngồi phía trước Lưu Lộ, thì ra hai người đã là bạn tốt của nhau, thì ra, tôi vẫn nhớ kỹ cô bé kia – thật ra cách tôi cũng không quá xa. Tôi năn nỉ cậu chuyển trường cho tôi. Chu Tiểu Vân từng nói, Hứa Mỹ Lệ dựa vào quan hệ mà chuyển tới trường Anh Minh, thế thì, tại sao tôi không thử một lần? Đầu tiên cậu không do dự, sau này, vẫn là mẹ thương tôi nói với cậu một tiếng, cậu mới đồng ý. Tôi nhấn mạnh rằng tôi muốn học cùng lớp với Lưu Lộ, dễ dàng chăm sóc lẫn nhau. Cậu khen tôi rất nhiều nói tôi làm anh lại biết chăm sóc em họ, Lưu Lộ cũng cười dịu dàng, chỉ có tôi tự mình biết, chấp niệm* trong lòng tôi vì ai đó. (chấp niệm*: cố chấp + mong nhớ) Chu Tiểu Vân, tôi đến đây, tôi có thể học cùng lớp với cậu*. Cậu có biết, lúc cậu báo cho tôi biết chuyện đã thành, tôi có vui sướng biết bao nhiêu không? Cậu có biết, lúc tôi cam đoan với ba mẹ ở trường mới nhất định sẽ học thật tốt, sẽ không làm bọn họ thất vọng có bao nhiêu là thật. Cậu có biết, tối hôm trước ngày nhập học tôi hồi hộp cả đêm không ngủ? Khoảnh khắc bước vào phòng học tôi thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Chu Tiểu Vân, nhưng ngay lập tức bạn ấy lại cúi đầu. Không sao! Chúng ta sắp là bạn học rồi, sau này sẽ có rất nhiều thời gian gặp mặt. Tâm tình của tôi rất tốt, vô cùng tốt! Thái độ của Chu Tiểu Vân đối với tôi vẫn giống như lúc còn học tiểu học, thản nhiên đôi lúc gần như lạnh nhạt, ít khi nhìn tôi lại càng ít khi để ý đến tôi. Thế nhưng, tôi vẫn vô cùng hạnh phúc. Khi bạn muốn nhìn thấy ai đó, cô ấy lại ở ngay trước mắt lúc nào bạn cũng có thể nhìn thấy được, bạn còn gì để phàn nàn nữa? Sau cuộc thi tháng đầu tiên, tôi vô vùng suy sụp. Tôi vẫn luôn cảm thấy mình không tồi. Thế nhưng vì sao khi thi tôi chỉ đứng thứ hai mươi tám? Lưu Lộ đứng thứ tư, Chu Tiểu Vân đứng thứ ba, bạn nam luôn cười hì hì ngồi cùng bàn với tôi đứng thứ hai, mà cái tên đáng ghét ngồi cùng bàn Chu Tiểu Vân lại đứng thứ nhất? Vì sao bọn họ so với tôi lại chênh lệch nhiều như vậy? Chu Tiểu Vân, đến bao giờ tôi mới có thể đuổi kịp bước chân của cậu? Khi tôi cảm thấy mình đã chạy rất nhanh lại nhận ra cậu vẫn đứng ở giao lộ kế tiếp cách tôi xa như vậy, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi nghĩ, tốt nhất là nên xem xét lại bản thân, cố gắng nhiều hơn nữa. Tôi ở nhà cậu, luôn đi cùng Lưu Lộ đến trường, cùng tan học, buổi sáng cùng Lưu Lộ học thuộc lòng (môn Văn), buổi trưa học từ mới (môn Tiếng Anh), buổi tối làm bài tập xong lại xem sách tham khảo. Không hiểu, có thể hỏi Lưu Lộ, ở trường có thể hỏi Dương Phàm ngồi cùng bàn. Tôi dần dần phát hiện ra, khi tôi dành toàn bộ tinh thần và sức lực cho việc học, tôi cảm nhận được một loại vui vẻ khác. Dương Phàm là một nam sinh rất tốt, cởi mở hào phóng lại nghĩa khí hiền hòa, rất nhanh tôi và cậu ấy trở thành bạn tốt. Tôi bắt đầu đi chơi bóng rổ cùng Dương Phàm, mỗi khi đến thời gian hoạt động ngoại khóa chính là lúc chúng tôi vui sướng nhất. Quán game, bàn bi-a cách tôi càng ngày càng xa. May mắn hơn nữa là Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân là đôi bạn tốt. Cuối cùng dựa vào Lưu Lộ tôi cũng có thể nói chuyện với Chu Tiểu Vân nhiều hơn. Tôi biết chuyện hai người định đi đến cửa hàng sách qua Lưu Lộ, tôi hẹn Dương Phàm cùng đi. Quả nhiên gặp bọn họ. Haizz, đến bao giờ Chu Tiểu Vân mới có thể tươi cười đáng yêu như vậy với tôi đây? Yêu cầu của tôi thực sự không cao, chỉ cần cô ấy cười với tôi một cái như vậy thôi cũng rất khó sao? Chu Tiểu Vân, tính tình cậu ôn hòa đối với ai cũng tốt, đối cái tên đáng ghét Lâm Ba kia cũng rất hòa nhã nhưng vì sao lại không chịu cười một chút với tôi? Lưu Lộ rất tốt với tôi, giải thích vì tôi, cuối cùng tôi cũng được tới phòng trọ Chu Tiểu Vân thuê, được ăn món cháo chính tay Chu Tiểu Vân làm, tôi cảm thấy thật thơm thật ngon. Lưu Lộ, sau này nhất định phải thường xuyên tới. Anh ủng hộ em! Cuối cùng thành tích học tập của tôi cũng bắt đầu khá hơn, dần dần tôi cũng có thể đứng gần vị trí thứ mười. Sau đó, tôi lọt top mười. Tôi tự nói với mình, nỗ lực lên nào, Lý Thiên Vũ, mày là một thằng con trai chẳng lẽ lại vĩnh viễn học không bằng một người con gái sao? Chu Tiểu Vân, tôi rất khát vọng có thể đuổi kịp bước chân của cậu. Trong lớp dần dần có nhiều bạn học nam nữ mắt đi mày lại. Tôi cũng bị gọi lên văn phòng nói chuyện. Muốn hô to oan uổng quá, tôi thật sự không tới quấy rầy Chu Tiểu Vân! Tôi cũng không dám! Sau này cơ hội nói chuyện càng ít hơn, tôi lại không dám mượn Lưu Lộ làm cớ để nói chuyện với Chu Tiểu Vân nữa. May là thỉnh thoảng vẫn có cơ hội theo Lưu Lộ tới nhà Chu Tiểu Vân làm bài tập. Nhưng, chuyện Chu Tiểu Vân liên tục nhận được thư là sao? Chẳng lẽ là nam sinh viết thư tình cho cô ấy? Tôi lo lắng bất an. Thấy thầy Nghê gọi Chu Tiểu Vân lên văn phòng tôi càng hoảng hốt cho đến khi Chu Tiểu Vân bình tĩnh trở về phòng học tôi mới yên tâm. Tôi hỏi thế nào Lưu Lộ cũng không chịu nói chuyện vì sao Chu Tiểu Vân nhận được thư. Chẳng qua, nếu muốn biết còn sợ không tìm được chân tướng sao? Tôi dùng “mỹ thực” cộng thêm năn nỉ cuối cùng Lưu Lộ cũng dao động. Từ Lưu Lộ tôi cũng biết chuyện Chu Tiểu Vân gửi bản thảo. Chu Tiểu Vân, làm sao tôi có thể đuổi kịp bước chân của cậu đây? Vì sao khi tôi đến gần cậu hơn một chút lại nhận ra thật ra cậu vẫn đang cách tôi rất xa? Hết năm nhất, công việc học tập bắt đầu bận rộn. Trong lớp xuất hiện chuyện yêu đương. Bên ngoài, tôi tỏ vẻ coi thường thực ra trong lòng lại hâm mộ, vô cùng hâm mộ. Tôi rất muốn nghe theo Dương Phàm viết thư tình cho Chu Tiểu Vân, mặt mũi nam sinh rất quan trọng à? Không, so với mặt mũi còn có cái quan trọng hơn. Thế nhưng, việc Hà Mộng Nghiên và Trương Khải bị phát hiện khiến tôi cảm thấy rất may mắn vì mình do dự nên chưa thực sự viết cái gọi là thư tình. Chu Tiểu Vân, tôi không muốn mang đến bất cứ phiền phức gì cho cậu! Tôi có thể chôn sâu tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, không đi quấy rầy cậu thì sẽ không bị cậu từ chối. Không biết tại sao tôi vẫn luôn biết, cậu nhất định sẽ không chút do dự từ chối tôi. Mặc dù, tôi không biết tại sao cậu lại lạnh lung với tôi như vậy. Trần Hân mời tôi đi dự sinh nhật tôi lập tức nhận lời. Lâm Ba bị bệnh tôi cũng nhiệt tình yêu cầu cùng đi thăm. Bởi vì tôi biết, cậu sẽ ở đó cho dù cậu không để ý đến tôi. Tôi cũng muốn có mặt ở nơi em xuất hiện như vậy. Tôi biết cậu muốn thi vào lớp tăng cường cấp ba Anh Minh, tôi biết thành tích của mình kém rất nhiều, tôi cũng biết muốn vào học cùng một lớp với cậu là một loại hi vọng xa vời, tôi biết, tất cả tôi đều biết. Thế nhưng, tôi vẫn không kìm nén được khát vọng trong lòng. Tôi muốn đứng trong top một trăm, lên cấp ba lại được học cùng lớp với cậu, muốn đuổi kịp bước chân của cậu. Cảm ơn ông trời quan tâm đã cho tôi đạt được ước nguyện. Có thể cậu vẫn đang đứng phía trước chỉ lưu lại bóng lưng cho tôi, thế nhưng tôi sẽ cố gắng đuổi theo từng dấu chân của cậu. Cố gắng trở thành người đàn ông ưu tú trong cảm nhận của cậu. Tôi tới đây, cấp ba Anh Minh! Tôi đến đây. Chu Tiểu Vân!