Lý Thiên Vũ ngồi bên cạnh rất không vui. Thấy Lâm Ba nhìn Chu Tiểu Vân cười như thằng ngốc, trong lòng cậu sao thoải mái nổi. Nhưng, tốt xấu gì người ta cũng là bệnh nhân, so đo lúc này hình như rất không có đạo đức. Vẫn nên rộng lượng bỏ qua đi! Thực ra không phải Lâm Ba mắc bệnh nặng. Có thể do ở nhà cha mẹ kỳ vọng quá cao ở cậu, cũng có thể là cậu kỳ vọng quá cao ở bản thân, trong lòng không thể thả lỏng khiến khẩu vị nhanh chóng giảm đi, tinh thần không tốt. Bác sĩ chỉ kê mấy loại thuốc cân bằng thần kinh cho Lâm Ba ở nhà uống, bảo cậu không nên suy nghĩ nhiều, an tâm nghỉ ngơi, tâm trạng sẽ tốt hơn. Mọi người hàn huyên với Lâm Ba mấy câu, tất cả đều là lời an ủi cậu. Sắc mặt Lâm Ba tối sầm lại: “Có lẽ qua một tháng này, tớ sẽ bỏ lỡ rất nhiều tiết, sợ rằng thành tích thi không tốt.” “Như vậy đi, sau này đến chủ nhật chúng tớ sẽ mang sách và tài liệu giáo viên phát đến giúp cậu ôn tập.” Chờ nhìn thấy ánh mắt cảm kích của Lâm Ba, Lý Thiên Vũ mới ý thức được mình vừa nói cái gì. Cậu nghĩ thầm, mày quá tốt bụng rồi, còn giúp tình địch của mình nữa chứ! Dương Phàm cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, sau này giáo viên mà phát tài liệu gì tớ cũng sẽ lấy một phần cho cậu, đến chủ nhật tớ sẽ cùng Lý Thiên Vũ đến đây.” Tâm trạng Lâm Ba vui lên, được cười cười nói nói với các bạn nên tinh thần tốt hơn nhiều. Vốn không có khẩu vị, trưa nay Lâm Ba đã xuống giường, ăn cơm với các bạn. Mẹ Lâm Ba hài lòng lúc sới cơm tay hơi run run. Đến xế chiều mọi người tạm biệt ra về, Lâm Ba rất không nỡ lưu luyến nhìn mọi người ra khỏi cổng. Ngẫm lại chính mình chưa từng có một người bạn thân thực sự. Nhìn Dương Phàm và Lý Thiên Vũ ôm vai bá cổ, trong lòng Lâm Ba hơi buồn. Cậu luôn phong bế mình trong thế giới một người, không hề có tri kỉ hay bạn bè để nói chuyện. Đó thực sự là cuộc sống cậu muốn sao? Mẹ Lâm Ba và ba cậu lên lầu đến xem con, mẹ cậu chảy nước mắt: “Tiểu Ba, sau này ba mẹ không bao giờ ép con nữa, con thi bao nhiêu điểm cũng được, không cần đứng thứ nhất đâu. Chỉ cần con khoẻ mạnh là cha mẹ đã thấy đủ lắm rồi.” Lâm Ba gật gật đầu, cảm nhận được tình yêu tấm lòng của cha mẹ với mình, trong thế giới màu xám hình như bắt đầu xuất hiện ánh sáng. Trên đường Lưu Lộ cảm khái nói: “Nhìn Lâm Ba thật đáng thương, chỉ nằm một mình ở nhà như thế, trong lòng cậu ấy khó chịu cỡ nào! Sau này lúc rảnh rỗi chúng ta thường xuyên đến thăm cậu ấy đi, còn có thể vận động những bạn học khác trong lớp đến nói chuyện với cậu ấy. Nếu không cứ buồn như vậy, buồn chán mãi khéo lại bệnh nặng hơn.” Tần Tuyết và Chu Tiểu Vân gật đầu. Con gái hay mềm lòng, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Lâm Ba ai mà không đành lòng. Còn Dương Phàm và Lý Thiên Vũ lại bàn về chuyện giúp Lâm Ba học bù. Khi Nghê Lượng biết về mấy hành vi tự phát này, anh khen ngợi năm người trước lớp, cũng tỏ vẻ tán thành với việc làm của mọi người. Có giáo viên ủng hộ, hai người Dương Phàm và Tần Tuyết phát huy trách nhiệm của lớp trưởng, huy động người tình nguyện trong cả lớp để các bạn thay phiên nhau đến nhà Lâm Ba nói chuyện, khuyên bảo cậu ấy. Buổi trưa đi cũng được, sau giờ tự học đi cũng được. Nghe nói biện pháp này rất hữu hiệu, giờ sắc mặt Lâm Ba khá lên nhiều, bắt đầu ôn lại bài. Vốn định nghỉ ngơi một tháng kết quả rút ngắn thành hai tuần lễ sau sẽ đi học. Khi Lâm Ba bước vào lớp, các bạn học sinh dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt đón chào cậu. Mắt cậu hơi ướt, cảm thấy cả người ấm áp. Vì thế, sau khi khỏi bệnh, tính cách Lâm Ba thoải mái hơn hẳn. Bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với các nam sinh, cũng chịu ra khỏi lớp ra ngoài vận động một chút. Kì thi cấp ba càng tới gần, trước khi thi chừng một tháng trường học sẽ mời tất cả phụ huynh của học sinh lớp tám đến họp. Buổi chiều thứ sáu, trước hết các phụ huynh đến hội trường nghe hiệu trưởng phát biểu, sau đó sẽ về lớp của con giao lưu với chủ nhiệm lớp. Nghê Lượng không hổ là chủ nhiệm lớp có kinh nghiệm dạy học phong phú, nói rõ ràng rành mạch làm cho các phụ huynh nghe liên tục gật đầu. Thực ra, lúc này còn có thể nói gì nữa? Đơn giản là cường điệu tầm quan trọng của khoảng thời gian ôn tập cuối cùng này, phụ huynh phải phối hợp với trường học để các học sinh ăn uống dinh dưỡng, nghỉ ngơi đầy đủ, đảm bảo ngủ đủ giấc để có cơ thể khoẻ mạnh học hành. Thầy nói liên tục làm Chu Quốc Cường ngồi ở vị trí của Chu Tiểu Vân có chút đứng ngồi không yên. Ngẫm lại hai đứa Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo ở phòng trọ trong thị trấn, bình thường một tuần ông đến thăm con được một hai lần đã là nhiều, đâu có thời gian hỏi qua tình hình học tập của các con? Nhìn các vị phụ huynh xung quanh thảo luận nên giáo dục con cái như thế nào là một phụ huynh tốt, Chu Quốc Cường không dám nói xen vào. Tất cả học sinh đứng cuối lớp nghe Nghê Lượng nói chuyện, Chu Tiểu Vân cẩn thận phát hiện ra khuôn mặt đen đen của cha mình không được tự nhiên. Xem ra dù buôn bán nhiều hơn nữa trong khung ba vẫn là người dân quê thật thà, vào những trường hợp như thế này rất mất tự nhiên. Trong lúc này Nghê Lượng tiến hành hoạt động tiếp theo, bắt đầu gọi tên phụ huynh lên phát biểu. Có thể gọi tên phụ huynh của ai lên phát biểu? Đương nhiên là phụ huynh của các học sinh có thành tích xuất sắc trong lớp đứng lên nói vài lời để cho những người khác học tập cách giáo dục con cái. Đầu tiên là ba của Dương Phàm đứng lên. Ba Dương Phàm ở đơn vị là lãnh đạo nên nói chuyện đâu ra đấy rất hùng hồn từ chuyện năm lớp sáu, lớp bảy đến lớp tám, nói hơn mười phút mới dừng. Trong lòng Chu Quốc Cường càng cuống. Lúc này ông mới nhớ ra Chu Tiểu Vân đã nói với ông là phải phát biểu, nhưng ông đang bận bù đầu, vội vàng giết lợn, cùng lắm là thay được bộ quần áo mặc trên người làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện phát biểu này? Hồi Đại Bảo họp phụ huynh ông cũng đi, nhưng không đến lượt ông phát biểu, giờ nhìn tình cảnh này trong lòng ông đúng là hơi tự ti. Nhìn các phụ huynh ngồi trong lớp, ai nấy đều mũ áo chỉnh tề, nói chuyện tỏ vẻ nho nhã, một người đàn ông nông thôn như ông lẫn trong đó rất chói mắt. “Phụ huynh em Chu Tiểu Vân đến rồi sao?” Nghê Lượng gọi hai lần Chu Quốc Cường mới ý thức được nói đến mình, vội vã đáp một tiếng: “Đến rồi, đến rồi!” Chu Quốc Cường vừa nói vừa vội vàng đứng lên, không chú ý khiến băng ghế dài đổ “ầm” một tiếng dọa mọi người giật mình. Đã có phụ huynh cúi đầu cười ra tiếng. Tần Tuyết “xì “một tiếng bật cười, quay đầu buôn với Hà Mộng Nghiên, thỉnh thoảng còn có thể nghe mấy từ “nông dân” vân vân phát ra từ miệng cô. Chu Tiểu Vân nổi giận, bình thường Tần Tuyết không thích cô, hay giở mấy trò ngáng chân, so đo với cô, cô cũng cho qua. Nhưng ngang nhiên giễu cợt cha cô như thế thì rất quá đáng. Có cái có thể nhịn, có cái không thể nhìn. Ánh mắt sắc lạnh của Chu Tiểu Vân liếc qua, Tần Tuyết lập tức cảm nhận được, hơi chột dạ trước ánh mắt của Chu Tiểu Vân, lập tức im miệng không nói gì nữa. Xem ra, Tần Tuyết cũng chỉ là người bắt nạt được kẻ yếu thôi.