Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 197
Đương nhiên số lượng nữ sinh lên hát thử còn nhiều hơn, phần lớn chọn đi thi đều là nữ sinh. Hứa Mỹ Lệ biết mình được chọn vô cùng vui mừng. Trần Hân và Hà Mộng Nghiên đều trúng tuyển.
Chu Tiểu Vân hỏi: “Xin hỏi còn có bạn nào muốn đăng kí nữa không, nếu không đăng kí đến đây là kết thúc.”
Lời còn chưa dứt, đã có người tiến lên bục giảng.
Không ngờ lại là Lâm Ba! Âm thanh huýt gió nổi lên bốn phía. Ai đã từng nhìn thấy Lâm Ba hát? Trong lớp, cậu ta trầm mặc ít nói nhất, thuộc dạng nam sinh lười giao tiếp, ngay cả chơi bóng rổ cũng không chịu đi thật sự là hiếm thấy.
Hiện tại muốn tham gia thi hát, thật sự khiến mọi người liên tưởng đến nguyên nhân Chu Tiểu Vân trong ban giám khảo. Rất nhiều người huýt gió. Tần Tuyết quát lớn một tiếng tất cả mọi người mới im lặng.
Sau đó Lâm Ba hát thử hai câu, không ngờ hát cũng cũng không tệ lắm, thông qua! Cuối cùng lúc thống kê số người, vừa đúng mười sáu người, sáu nam sinh mười nữ sinh.
Quyết định chọn người xong thì bắt đầu tập luyện. Chỉ là xếp hàng hình gì cũng phiền toái rất lâu, cuối cùng chọn đội hình ba năm bảy.
Bên cạnh đó Chu Tiểu Vân phụ trách đệm nhạc bằng đàn accordion.
(Đội hình ba năm bảy là 15 người thêm CTV là 16 người nhé)
Chủ ý đệm nhạc cũng không phải Chu Tiểu Vân tự mình nói ra, chủ yếu là do không tìm được băng từ làm nhạc đệm, lại không dám nhờ giáo viên âm nhạc sợ cô không nể mặt không đến.
Hứa Mỹ Lệ nhiều chuyện nói: “Không phải Chu Tiểu Vân biết kéo đàn accordion sao, để Chu Tiểu Vân đệm nhạc là được.” Lý Thiên Vũ nhiệt liệt tán thành.
Nhớ năm đó trong giờ âm nhạc Chu Tiểu Vân thường xuyên thế chỗ Phương Văn Siêu đệm đàn cho cả lớp! Kéo đàn accordion cũng khá tốt.
Đương nhiên Tần Tuyết cũng biết, cho dù cô không thích Chu Tiểu Vân cũng phải thừa nhận Chu Tiểu Vân chơi đàn accordion xác thực khá tốt. Bây giờ Tần Tuyết hối hận sao mình lại học chơi đàn Nhị nhỉ? Lả lướt thanh nhã không biểu diễn được ở nơi thanh nhã, cũng không thể chơi thông thường được. Nếu không bây giờ đã có cái mà cạnh tranh rồi.
Hiện tại, đành phải chắp tay nhường cơ hội chơi trội tốt như vậy cho Chu Tiểu Vân! Chẳng qua, Tần Tuyết cũng cướp được nhiệm vụ giới thiệu chương trình vào tay.
Chu Tiểu Vân vừa tìm nhạc phổ trong sách âm nhạc, lại gọi điện thoại bảo Chu Quốc Cường mang đàn accordion tới. Ở nhà khổ luyện hai ngày mới bắt đầu mang đàn accordion tới đệm nhạc cho các bạn.
Từ lúc lên cấp hai, thời gian Chu Tiểu Vân luyện đàn rất ít, chỉ có thể tập hai, ba tiếng lúc về nhà vào chủ nhật. Cũng may không quên cái căn bản của đàn accordion. Hiện tại kéo đàn accordion rất trôi chảy, cảm giác không tồi.
Mỗi ngày thừa dịp sau khi tan học hơn mười người tự động ở lại trường luyện một tiếng, Chu Tiểu Vân tự nhiên không kịp về làm cơm cho Đại Bảo ăn, đành để Đại Bảo tùy tiện tìm quán cơm ăn cái gì đó.
Nghe nói các lớp khác đều khua chiêng gõ mõ rầm rộ luyện tập, tất cả mọi người lớp 7-2 đều phải cố lên!
Chờ đến thời gian thi đấu chính thức cũng luyện tập được hơn nửa tháng, mấy người Tần Tuyết tràn đầy lòng tin giành giải nhất, mang vinh dự về cho lớp.
Chu Tiểu Vân cũng bị các bạn cuốn hút, nghĩ thầm mình nên luyện đàn nhiều hơn, đến lúc đó cũng đỡ xảy ra sai sót gì.
Gần đây không có cả thời gian đọc sách, làm bài tập xong liền tập đàn, Chu Tiểu Vân biết mình thuộc nằm lòng bản nhạc nhắm mắt cũng không đàn sai mới vừa lòng.
Lưu Lộ đề nghị thống nhất về mặt trang phục, đồng phục thì không yêu cầu. Vậy cũng quá tốn.
Khí trời đang ấm áp, hiện tại bắt đầu mặc áo sơ mi, dứt khoát không phân biệt nam nữ đều mặc áo sơ mi trắng, phía dưới phối với quần đen. Các bạn nữ tóc dài buộc đuôi ngựa cao cao giống nhau, thống nhất mặc đồ trắng giày thể thao. Bên ngoài che phủ quần áo khác, không ai biết riêng đội hát lớp 7-2 mặc quần áo giống nhau đi hát.
Nơi thi đấu chính là bãi đất trống trong ký túc xá của trường, ở giữa là khoảng trống xung quanh ngồi kín học sinh. Hàng thứ nhất là các giáo viên âm nhạc cộng thêm thầy hiệu trưởng vân vân có nhiệm vụ làm ban giám khảo.
Chờ tiết mục biểu diễn của mấy lớp phía trước qua đi, đến phiên lớp 7-2 ra sân.
Chừng hơn mười học sinh xếp thành hàng lên sân khấu, gần nhìn kiểu dáng khác nhau, xa nhìn màu sắc quần áo thống nhất đánh mạnh vào giác quan mọi người. Hơn nữa không giống các tiết mục trước đó phần lớn chỉ có hát, lớp này lại có một nữ sinh đệm nhạc bằng đàn accordion.
Ban giám khảo, các thầy cô đến các học sinh đều rất hứng thú, mong đợi tiết mục biểu diễn.
Lúc này Tần Tuyết cũng bước lên trước, dùng micro giới thiệu tiết mục rất tự nhiên, chuyên nghiệp, rất có phong cách của minh tinh.
Tiếng đàn du dương êm ái, tiếng ca rõ ràng trong trẻo vang lên, khiến tất cả học sinh cùng thầy cô giáo đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc kết thúc cả nhóm cúi chào khán giả bên dưới, nghênh đón là tràng vỗ tay như sấm dậy.
Học sinh lớp 7-2 lớn tiếng khen hay, bị ánh mắt sắc bén của Nghê Lượng ngăn lại mới bình ổn.
Tuy thế nhưng trong lòng Nghê Lượng rất đắc ý. Nhóm hát đã cho mình mặt mũi, Chu Tiểu Vân kéo đàn accordion thật đúng là êm tai, đúng là một thiếu nữ “tuệ chất lan tâm”. Hát cũng rất tốt, có lẽ giành giải thưởng cũng không thành vấn đề! Ha ha ha!
Tống Minh Lệ từ lớp mình đi bộ qua, giọng nói hơi hơi chua: “Thầy Nghê, dàn đồng ca của lớp thầy thật xuất sắc!”
Nghê Lượng cười nói: “Điều này không liên quan gì đến tôi, đều do các em trong lớp tự luyện tập, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.” Nụ cười kia cũng tỏ rõ sự đắc ý ra mặt!
Tống Minh Lệ thở dài nói: “Vận khí của thầy thật tốt, lớp 7-2 không chỉ có thành tích luôn ổn định ở vị trí thứ nhất, ngay cả hoạt động vui chơi giải trí cũng xuất sắc như vậy! Có học sinh như vậy thực sự là may mắn của giáo viên.”
Đương nhiên ẩn ý là không phải trình độ của anh cao như thế nào mà là anh may mắn có nhiều học sinh xuất sắc.
Nghê Lượng không có khả năng nghe không hiểu, có điều, anh ta cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, lập tức không mềm không cứng trả lời: “Đúng vậy, lúc lập danh sách xong là tự các giáo viên chọn lớp, tôi cũng rất may mắn.”
Đúng là thế, không ai cố tình đi chọn học sinh giỏi. Lựa chọn ngẫu nhiên rồi kí là vận khí của mỗi cá nhân, ai bảo cô không có cái may mắn kia?
Xem ra tranh đấu giữa các thầy cô cũng thật gay gắt!
Tống Minh Lệ cười cười trở về, trong lòng cũng không vui vẻ như biểu hiện bên ngoài. Thành tích dạy học có quan hệ trực tiếp đến tiền thưởng, mỗi lần thi tháng xong căn cứ xếp hạng cuối cùng để phát tiền thưởng cho giáo viên, hơn nữa tiền trợ cấp chủ nhiệm lớp cũng có quan hệ mật thiết đến chuyện này.
Lớp Tống Minh Lệ lần nào cũng xếp sau lớp 7-2, điều này sao không khiến người tự nhận dạy tốt như Tống Minh Lệ khó chịu! Nếu mình có học sinh như vậy đảm bảo mỗi lần lấy tiền thưởng mình sẽ được tối đa, hừ! Có gì đặc biệt hơn người.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
10 chương
19 chương
36 chương
36 chương
35 chương