Sáng sớm, Chu Tiểu Vân và Đại Bảo đạp xe tới trường trung học Anh Minh, hôm nay là ngày thi đấu quan trọng của Đại Bảo. Buổi sáng Triệu Ngọc Trân dậy từ sớm làm riêng món mỳ cho Đại Bảo ăn, còn nói “Ăn no ăn no cho có sức chạy”. Đại Bảo gật đầu, ăn hai bát mỳ lớn cộng thêm ba quả trứng chần nước sôi, lúc còn định ăn thêm bị Chu Tiểu Vân nhắc nhở: “Anh, anh cũng đừng ăn nhiều quá. Mọi người đều nói lúc chạy bộ không thể ăn quá no, bằng không sẽ không chạy được.” Điều này cũng đúng, Đại Bảo nhớ giáo viên thể dục cũng nói như vậy, dặn cậu sáng sớm ăn no tám phần là được. Nếu ăn quá no, bụng no căng làm gì còn sức lực chạy bộ? Triệu Ngọc Trân có chút luống cuống: “Đều tại mẹ, muốn Đại Bảo ăn nhiều một chút, ăn hai bát lớn rồi cũng phải là quá nhiều chứ!” Chu Tiểu Vân cười an ủi Triệu Ngọc Trân: “Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng. Con chỉ nghe nói không nên ăn quá no chứ không phải không ăn cơm, nếu đói bụng chân nhũn ra làm sao chạy được. Sức ăn của anh con lớn, ăn nhiều như vậy chắc là vừa vặn no tám phần!” Đại Bảo liên tục gật đầu: “Đại Nha nói rất đúng, bình thường con có thể ăn thêm một bát nữa cũng không sao. Hôm nay ăn hai bát là vừa vặn, con sẽ không ăn nữa, bây giờ xuất phát.” Tiểu Bảo thấy anh trai hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đạp xe xuất phát, vội vàng vẫy tay hô: “Anh, anh nhớ thi tốt giành giải nhất về nhé”. Nói qua nói lại, nụ cười đáp lại nụ cười, tình cảm giữa hai anh em rất tốt. Dù Tiểu Bảo thích nghịch ngợm đùa giỡn với Đại Bảo, nhưng luôn thật lòng hi vọng anh trai có thể đoạt giải trở về. Đại Bảo cười quay đầu lại: “Em cứ chờ đi!” Sau mười giờ sáng môn điền kinh chính thức bắt đầu thi, các hạng mục thi đấu khác cơ bản đều đã kết thúc. Năm tuyển thủ đứng dàn hàng trước vòng cung chạy sẵn sàng chuẩn bị ở tư thế xuất phát thấp, sau khi tiếng súng vang lên, các nam sinh chạy lao đi rất nhanh. Chạy ngắn một trăm mét nên các thí sinh đều dốc hết sức lực toàn thân hi vọng về đích trước. Dây đỏ càng ngày càng gần, Đại Bảo vẫn dẫn đầu, lúc này lại gia tăng thêm sức chạy, rốt cuộc về đích đầu tiên. Chu Tiểu Vân ở cuối đường chạy vui vẻ hoan hô. Anh trai, anh thực sự là hình mẫu tốt. Thi đấu một trăm mét phân thành năm nhóm, căn cứ thành tích chạy chọn ra mười tuyển thủ chạy ít thời gian nhất tham gia trận chung kết. Đại Bảo không nghi ngờ gì nữa chắc chắn vào trong, xem thời gian từng nhóm thi đấu, Đại Bảo cười toe toét gánh nặng trong lòng nhẹ đi không ít. Chu Tiểu Vân chuẩn bị sẵn nước cho Đại Bảo uống, sau khi Đại Bảo uống xong không tới hai phút thì chạy vào toilet. Chu Tiểu Vân vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải chỉ hướng cho Đại Bảo đi nhanh về nhanh. Trước trận chung kết một phút đồng hồ, rốt cuộc Đại Bảo vội vàng chạy về . Mười người chia thành hai nhóm, dựa vào thời gian chạy tiếp tục chọn ra sáu người. Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân căng thẳng, tự tin hướng Chu Tiểu Vân tay pose hình chữ “V” ý bảo cô yên tâm. Chu Tiểu Vân thấy Đại Bảo hết sức tự tin rốt cuộc hơi yên lòng một chút. Thực sự là kỳ quái, rõ ràng người thi đấu là Đại Bảo, thế nào mà tim cô lại đập thình thình mạnh mẽ như vậy! Chu Tiểu Vân cười nhạo chính mình quá khẩn trương, người đi thi còn không căng thẳng, cũng không biết mình chỉ là người xem thì căng thẳng cái gì. Nghĩ thì cứ nghĩ như vậy, nhưng sự thật là cổ họng cũng gào to lên! Anh Đại Bảo, cố lên! Đại Bảo ở nhóm thứ hai, có kinh nghiệm, thời điểm chạy nước rút Đại Bảo ra sức chạy cuối cùng cũng về nhất. Sau khi thống kê thành tích, thời gian Đại Bảo ít nhất, chính thức giành giải nhất! Chu Tiểu Vân vừa cười vừa nhảy nhót hết sức vui vẻ, Đại Bảo vui mừng thì càng không cần nhắc tới. Giáo viên thể dục, bạn học của Đại Bảo đều chạy tới chúc mừng, Đại Bảo được khen sắp bay lên trời rồi. Buổi trưa lúc ăn cơm ở nhà chú ba, bà nội nghe tin Đại Bảo chạy một trăm mét được giải nhất, vui vẻ cười toe toét. Vội vã dặn Đại Bảo ăn nhiều thịt một chút, buổi chiều chạy bền một nghìn năm trăm mét mới có sức chạy. Đại Bảo trong miệng đầy thịt, không nói được đành gật đầu. Từ trước đến nay Chu Chí Viễn là một tên chuyên tâng bốc, giơ ngón tay cái lên nói: “Anh Đại Bảo, anh thật lợi hại. Nhiều người tham gia thi đấu như vậy anh cũng thể giành được giải nhất. Em quá khâm phục anh!” Đại Bảo đắc ý mãn nguyện cười, trong lòng nghĩ khi nào về nhà phải ở trước mặt Tiểu Bảo và Nhị Nha tỏ rõ uy phong một phen, ha ha ha ha! Cơm nước xong Tống Minh Lệ để Đại Bảo nghỉ ngơi trên giường Chu Chí Viễn một giờ, sợ thanh âm quá lớn ầm ĩ Đại Bảo còn cố ý lôi Chu Chí Viễn ra ngoài. Lúc thức dậy tinh thần Đại Bảo phấn chấn, nói thẳng giành giải nhất một nghìn năm trăm mét không thành vấn đề. Chu Tiểu Vân nhắc nhở: “Anh ơi, chạy bền cùng chạy ngắn khác nhau. Anh không nên chạy nhanh ngay từ đầu, tốt nhất ở cuối cùng mỗi vòng lại gia tăng tốc độ, bảo tồn thể lực.” Đại Bảo gật gật đầu: “Yên tâm đi, lúc huấn luyện đã nói qua không biết bao nhiêu lần, anh sẽ chú ý.” Thi đấu buổi chiều đã kết thúc lúc bốn giờ, chỉ còn lại thi đấu chạy bền. Đầu tiên là tiếp sức bốn trăm mét, tiếp theo là tám trăm mét, cuối cùng là một nghìn năm trăm mét. Trái phải có khoảng hai mươi thí sinh tham gia thi một nghìn năm trăm mét, nghe nói cũng chọn sáu người về đầu tiên. Chạy một nghìn năm trăm mét không dễ chút nào, đường chạy dài đến năm vòng. Rất nhiều thí sinh ở ba vòng đầu tiên đã không thể kiên trì chạy tiếp, có mấy người nửa đường rời khỏi thi đấu. Từ đầu Đại Bảo chạy ở tốp giữa, hết vòng ba vượt lên thứ ba, vòng thứ tư vượt lên thứ hai, mắt thấy còn một vòng cuối cùng. Đại Bảo cảm thấy chân càng ngày càng nặng, mồ hôi tích lại một giọt lại một giọt chảy xuống, giống như một vòng cuối cùng cách rất xa không thể chạy đến đích. Chợt nghe tiếng hô quen thuộc: “Anh, mau đến uống nước.” Thì ra là Chu Tiểu Vân đang chạy ngay bên cạnh mình! Đại Bảo vừa chạy vừa uống, uống hơn phân nửa bình nước đầy, sau đó đưa bình lại cho Chu Tiểu Vân. Có Chu Tiểu Vân tươi cười cổ vũ, đoạn đường cuối cùng này Đại Bảo bắt đầu gia tăng tốc độ. “Anh ơi, cố lên!” Chu Tiểu Vân không theo kịp bước chạy của Đại Bảo, tiếng reo hò lại truyền đến tai Đại Bảo. Như một tiếng trống làm tinh thần Đại Bảo thêm hăng hái vượt qua nam sinh luôn chạy trước mình, rốt cuộc về đích đầu tiên. Các bạn học nhanh chóng tới đỡ Đại Bảo, dìu cậu đi chậm một lúc rồi mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Nếu vừa kịch liệt vận động xong mà ngồi xuống luôn, cơ thể con người sẽ không chịu nổi. Chu Tiểu Vân cũng chạy tới, đi cùng Đại Bảo trên bãi cỏ mấy phút, sau đó lấy bánh mì mình mới mua ở cửa hàng. Đại Bảo không khách khí, cắn vài miếng đã ăn hết, lại uống hai ngụm nước. Đại Bảo ngồi trên cỏ thở dốc cười nói: “Chu Tiểu Vân, thấy anh hôm nay biểu hiện thế nào?”. Trong giọng nói tràn ngập tự hào! Chu Tiểu Vân không biết tại sao mắt lại ngân ngấn nước, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh, anh vẫn luôn là tấm gương tốt! Hôm nay biểu hiện super xuất sắc!” Trong cảm nhận của em anh là người anh tốt nhất, ưu tú nhất!