Lý Thiên Vũ vẫn mặt dày đi đằng sau hai người, một lúc sau liền gặp Dương Phàm. Dương Phàm liếc mắt thấy ba người Lý Thiên Vũ, Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân, mặc kệ Tần Tuyết vẫn đi theo phía sau mình chạy tới: “Các cậu định đi xem hạng mục thi đấu nào?” Lưu Lộ nhún nhún vai nói: “Bọn tớ định đi xem thi đấu nhảy xa, đúng lúc trường mình có người tham gia, xem náo nhiệt nhân tiện cổ vũ luôn.” Dương Phàm cười nói: “Vậy tớ đi cùng các cậu luôn.” Tần Tuyết chạy theo Dương Phàm, la hét: “Các cậu đi chỗ nào? Tớ cũng đi.” Lưu Lộ thuận miệng đáp ứng rồi nháy mắt với Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Vân hiểu ý Lưu Lộ mím môi cười. Chu Tiểu Vân mười hai tuổi là người nhỏ nhất trong nhóm, mấy người Dương Phàm, Tần Tuyết, Lưu Lộ, Lý Thiên Vũ đều lớn hơn cô một hai tuổi. Các nam sinh nữ sinh mười ba mười bốn đều bắt đầu bước vào thời kỳ trưởng thành mờ mịt, ai thích người nào ghét người nào là chủ đề mà các học sinh trong lớp có hứng thú thảo luận nhất. Nghe nói Tần Tuyết học cùng lớp với Dương Phàm từ nhỏ, vẫn có ý với Dương Phàm. Tần Tuyết nhìn thì rất kiêu kì nhưng trước mặt Dương Phàm thái độ lập tức trở nên hoà nhã, luôn thích đáp lời Dương Phàm, hay vô tình đi theo cậu, chuyện này trong lớp ai chẳng biết? Chẳng qua, không ai cố tình làm rõ trước mặt Tần Tuyết và Dương Phàm, cùng lắm thì chỉ cười mờ ám mà thôi. Tần Tuyết da mặt hơi dày làm như không thấy, ở phương diện này phản ứng Dương Phàm khá chậm chạp căn bản không phát hiện ra. Đúng là ‘hoa rơi có ý nước chảy vô tình’ là chủ đề được các bạn trong lớp thường xuyên bàn tán. Đặc sắc nhất chính là Lâm Ba luôn ít nói hình như có chút để ý tới Chu Tiểu Vân, hơn nữa học sinh mới chuyển trường Lý Thiên Vũ cả ngày đều chạy tới bắt chuyện với Chu Tiểu Vân, mà Chu Tiểu Vân không có hứng thú với cả hai người. Quả thực đặc sắc hơn cả phim truyền hình! Lưu Lộ tự nhiên hiểu rõ hành vi của Lý Thiên Vũ nhất, thường cười trộm sau lưng anh họ. Cũng may Lý Thiên Vũ cái khác không nói, độ dày của da mặt là số một, như cũ làm theo ý mình. Thấy Chu Tiểu Vân không cho mình mặt mũi cũng không lùi bước, mà tìm cơ hội khác. Năm người đi tới giữa sân vận động thì gặp Lâm Ba. Thoáng cái đội ngũ thành sáu người. Bầu không khí có chút gượng gạo, nhất là Lâm Ba và Lý Thiên Vũ hai người liếc mắt nhìn nhau rồi lại dời ra, sau đó tìm cơ hội bắt chuyện với Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Vân khách khí với Lâm Ba hơn so với Lý Thiên Vũ, dù sao cũng ngồi cùng bàn, bình thường cũng hay trao đổi. Mặc dù Lâm Ba rất bảo thủ, nhưng khi thảo luận với Chu Tiểu Vân rất ít khi giấu giếm, có lúc hận không thể biểu hiện sự xuất sắc của mình hơn nữa. Người khác tới hỏi Lâm Ba, vậy thì mời tự trả lời! Lâm Ba đều trả lời: “Xin lỗi, vấn đề này tớ cũng không rõ lắm, hay cậu thử đi hỏi Dương Phàm xem?” Tính tình Dương Phàm sôi nổi cởi mở, đương nhiên là sẵn sàng giúp đỡ, cơ bản là hỏi gì đáp nấy. Bình thường Chu Tiểu Vân khá ít nói, nhưng nếu bạn học hỏi cô vấn đề gì chắc chắn cô cũng kiên nhẫn giải đáp. Hiển nhiên tính cách ba người có sự khác biệt, đều dụng tâm tranh giành vị trí thứ nhất. Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, bên ngoài đều coi nhau là bạn tốt. Điều này chứng minh, con người lớn lên bắt đầu học được nói một đằng nghĩ một nẻo. Lý Thiên Vũ có chút hậm hực, Lâm Ba vẫn đang nói chuyện với Chu Tiểu Vân, thật sự khiến người khác thấy khó chịu. Lý Thiên Vũ dứt khoát kéo Dương Phàm đi xem thi đấu nhảy xa, Lưu Lộ Tần Tuyết không hợp nhau cũng không nói gì, cùng đi xem! Chu Tiểu Vân chợt nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Đại Bảo, vui vẻ gọi: “Anh!” Đại Bảo vừa quay đầu lại, nhìn thấy Chu Tiểu Vân, lập tức nhếch miệng cười: “Đại… Chu Tiểu Vân, em cũng đến xem thi đấu nhảy xa à?” Một nhóm bạn học đứng bên cạnh Chu Tiểu Vân, hai chữ “Đại Nha” cũng không thể kêu ra miệng. Lập tức Đại Bảo đổi giọng kêu đại danh của Chu Tiểu Vân, từ đó, tên thân mật của hai anh em chính thức chấm dứt sử dụng trong trường. Chu Tiểu Vân đi lên cười nói: “Vâng, nghe nói trường em có học sinh tham gia thi đấu môn này, chúng em tới đây xem náo nhiệt. Em có nước, anh muốn uống không?” Đại Bảo không khách khí với em gái mình, cũng không để ý nước đã bị Chu Tiểu Vân uống qua, mở nắp uống ừng ực hết hơn nửa chai nước. Lý Thiên Vũ đứng bên cạnh nhìn mà đau lòng, đây là mình cố ý đưa Chu Tiểu Vân uống mà! Đại Bảo uống hết nước liền ném bình đi, lau miệng: “Phàn Siêu trường anh tham gia nhảy xa, anh sang đây cổ vũ cậu ta thi đấu, các hạng mục anh tham gia đều ở ngày mai!” Chu Tiểu Vân khiển trách liếc mắt nhìn Đại Bảo một cái: “Anh, sao anh lại ném lung tung trong sân vận động thế, rất mất lịch sự.” Nói xong cô cúi xuống nhặt chai nước dưới sân. Đại Bảo ngượng ngùng gãi đầu: “Nhất định sau này anh sẽ không ném lung tung nữa” Nếu ném cũng không để em nhìn thấy, trong lòng Đại Bảo nói thầm một câu. Phàn Siêu chính là nam sinh hỏi Đại Bảo “sao dạo này em gái cậu không đến chờ cậu cùng về” trên người đang mặc vải bố trắng nhảy ba lượt qua hố cát! Nhảy xong ba lần, Phàn Siêu lau mồ hôi đi tới cạnh Đại Bảo. Phàn Siêu liếc mắt thấy em gái Đại Bảo xinh xắn đứng bên cạnh, lập tức tươi cười rạng rỡ: “Chu Chí Lương, tớ thi đấu xong rồi! Buổi chiều sẽ nhảy cao.” Đại Bảo tuỳ tiện nói với cậu nói chuyện hai câu, thấy Phàn Siêu chưa từ bỏ ý định ánh mắt luôn nhìn Chu Tiểu Vân, lập tức kéo Phàn Siêu đi tìm thầy giáo thể dục. Phàn Siêu có chút không tình nguyện cố liếc nhìn Chu Tiểu Vân thật lâu mới để Đại Bảo kéo đi. Lưu Lộ chặn ánh mắt kia lại, nói với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân mau nhìn, đến trường chúng ta rồi, nghe nói là học sinh năm ba.” Chu Tiểu Vân nhìn theo hướng Lưu Lộ chỉ, là một nam sinh khá cao. Những người tham gia nhảy xa đều cao, chân lại dài, chỉ cần nhảy lên đã chiếm ưu thế! Hai người hứng thú dạt dào, vừa xem vừa chỉ trỏ bình luận. Dương Phàm không có hứng thú, kéo Lý Thiên Vũ đi sang bên kia xem thi đấu ném tạ. Lý Thiên Vũ lưu luyến liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân, phát hiện Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ vừa nói vừa cười vui vẻ từ đầu đến cuối không để ý đến mình. Cậu đành phải đi cùng Dương Phàm Tần Tuyết muốn đi cùng Dương Phàm và Lý Thiên Vũ, lại ngại là con gái dù sao không nên đi theo con trai. Vừa nãy còn có Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân đi cùng, bây giờ một mình mình không thể đi cùng hai người con trai. Quá gây sự chú ý. Tần Tuyết khụ một tiếng: “Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân, chúng mình đi xem ném tạ đi!” Đúng như dự đoán, Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân quay đầu lại đồng thanh nói: “Bọn tớ không muốn đi, cậu đi đi!” Trong lòng Tần Tuyết rất buồn bực!