Về phủ đã gần trưa, Ngạo Kì nũng nịu “Nương tử có thể nấu cho vi phu bữa cơm?” Món hoành thánh sáng nay thực khiến hắn khó quên. “Ngươi sao lại muốn ta nấu cho ngươi ăn? Chẳng nhẽ phủ Tứ Vương không có đầu bếp giỏi sao?” Đông Phương Bạch nghĩ tên này có phải tên này có phải quá trẻ con không? “Đương nhiên có, nhưng không nấu ngon bằng nương tử được”
Nhìn nụ cười ngây ngô của hắn Đông Phương Bạch liền quay đi nói “ Ta rất mệt không thể nấu cơm, ngươi dù ta mệt cũng muốn ta nấu cho ngươi ăn?” Nghe vậy Ngạo Kì luống cuống nói “ Nương tử mệt vậy không cần nấu cơm cho vi phu ăn nữa, để bữa khác vậy. Vi phu sẽ bảo lão Trương mang đồ ăn cho nương tử ăn được chứ?”. Thấy hắn luống cuống như vậy Đông Phương Bạch cũng không trêu hắn nữa “Ta sẽ nấu cho ngươi ăn, cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà” Nhận được kinh hỉ không ngờ hắn lắp bắp không nên lời “ Nh…Nhưng…nương tử rất mệt, khô…không cần như vậy” .
Vương phi tự tay xuống bếp nấu cơm cho Tứ Vương Gia khiến người hầu trong phủ được phen kinh hỉ, rất nhanh chóng tin tức Vương Phi tự vào bếp nấu cho Vương Gia đã truyền ra khắp Tây Đô, trong lòng các bà mẹ liền lấy Đông Phương Bạch làm hình mẫu lý tưởng cho con trai mình sau này.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Đông Phương Bạch muốn dạo quanh phủ để tiêu thực và cũng để tham quan vương phủ. Thấy Ngạo Kì lẽo đẽo theo sau lưng, nàng không khỏi cảm khái hỏi “Sao ngươi lại theo ta vậy?”. Thấy câu hỏi bất ngờ hắn đứng nghiêm chỉnh lấy tay vỗ ngực nói “Bồi nương tử là trách nhiệm của vi phu.” Nàng thật sự chắc chắn rằng tên này không phải chiến thần gì hết rốt cục lại chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
Chợt nhìn thấy một vườn đào, Đông Phương Bạch nhìn những gốc thụ chăm chú miệng hỏi rất nhẹ “Đây là đâu?” dù nàng hỏi nhỏ nhưng là người luyện võ hắn nghe không sót một chữ trả lời lại “Vườn đào của phủ rất đẹp, đúng không?”. Thấy mắt nàng nhìn chăm chú gốc đào trong mắt ba phần cô đơn hắn liền bước tới ngang hàng nàng nắm lấy bàn tay lạnh của nàng. Tay nàng bị hắn nắm một luồng hơi ấm thổi vào xua tan đi hết cái se lạnh cuối thu, liếc mắt xuống bàn tay đang bị nắm nàng nhíc mi nhìn hắn, tuy hắn đang chăm chú nhìn những cánh đào bay phấp phới nhưng mặt vẫn thoáng đỏ.
Nàng thôi không nhìn hắn nữa, lại nhìn những cánh đào rơi nhớ ra điêu gì đó lại hỏi “Không phải giờ là cuối thu sao. Tại sao hoa đào lại nở?” Thấy nàng hiếu kì hắn bật cười nói “ Vi phu cũng không biết, chỉ là một lần vi phu đi săn, vô tình gặp một tiểu tử đang khóc, bên cạnh là con hổ đang lăm le tiến gần vi phu liền rút cung bắn chết con hổ cứu hài tử đó rồi đứa nó về nhà.
Dạo đó là cuối thu, thời tiết cũng như vậy, vi phu đưa nó về thấy nhà nó có một gốc đào đang nở hoa liền tò mò hỏi mới biết mẫu thân của tiểu hài tử đó là thợ trồng hoa, thấy hoàn cảnh gia đình hài tử cũng khó khăn vi phu liền mời mẫu thân cùng nó tới vương phủ chăm sóc hoa. Cả vườn đào cũng là mẫu thân hài tử đó trồng.”Thấy Ngạo Kì thở dài Đông Phương Bạch tò mò lại hỏi “Ngươi sao lại thở dài?” Thấy nàng quan tâm hắn như thế rất nhanh chóng hắn khôi phục dáng vẻ cũ “Chỉ là mẫu thân hài tử đó mùa thu năm trước đã qua đời, ta thật tiếc cho một nghệ nhân trồng hoa tài giỏi như vậy”.
Chợt nhìn thấy một cây cổ cầm nằm trên bàn đá dưới gốc đào thụ, thôi không nói chuyện phiếm với hắn nữa nàng buông tay hắn tới gần cây cổ cầm. Gảy nhẹ một tiếng, thanh âm cổ cầm trong trẻo nhưng tịch mịch. Hắn liền tới gần nàng, ngồi xuống chiếc ghế đẩu đối diện nàng cười nói “Nàng biết đàn cổ cầm sao?” vẫn thủy chung nhìn cổ cầm nàng trả lời hắn “Một chút”. “Chi bằng nương tử liền hát cho vi phu một khúc được không?” Nhận được câu hỏi bất ngờ, Đông Phương Bạch rời mắt khỏi cây cổ cầm hỏi ngược lại hắn “Ngươi chắc ta biết hát?”hắn mỉm cười nịnh nọt nói “đương nhiên rồi, nàng nói hay như vậy hát cũng sẽ hay”.
Nghe hắn nói vậy tâm nàng không khỏi dao động. Dù là Lệnh Hồ Xung cũng chưa bao giờ đối nàng như vậy, cụp mi che dấu nỗi xót xa nàng lại hỏi “Nếu ta hát cho ngươi, ta được gì?”. Nghe nàng hỏi xong, mắt hồ ly tinh ranh bày ra vẻ mặt trẻ con mơ ước làm anh hùng thiên hạ “Nàng sẽ là cả thiên hạ của ta, ta sẽ sẽ bảo vệ nàng suốt đời”. Cả thiên hạ của ngươi?Ta cũng tưởng ta từng là thiên hạ của hắn. Bảo vệ ta suốt đời? Có lẽ ta không cần như vậy.
Đứng dậy rời vườn đào nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại hắn một câu “ Ta chắc không cần ngươi bảo vệ” . Nhìn nàng đi, tim hắn bỗng thắt lại, trước hắn cho rằng cưới nàng là trách nhiệm của một nam tử, bị ép cưới một người tuyệt không có tình yêu. Hắn tuyệt chưa bao giờ tin rằng sẽ có nhất kiến chung tình như phụ hoàng và mẫu hậu hắn, phụ hoàng vì mẫu hậu phế bỏ lục cung ba ngàn giai lệ chỉ vì cái gọi là tình yêu. Hoàng huynh hắn cũng giống phụ hoàng hắn lục cung chỉ có một chủ là Hoàng tẩu cũng là vì thứ gọi là tình yêu.
Hắn trước giờ chưa tin rằng hắn có thể yêu ai. Nhưng từ khi gặp nàng, hắn thấy tâm mình khác lạ. Chưa ai làm tim hắn dao động mạnh, chưa ai vì tịch mịch cô đơn khiến hắn đau lòng như vậy, cũng chưa ai khiến hắn rời một khắc là thấy nhớ cảm tưởng như nghìn năm chưa gặp như nàng.
Đúng vậy, chỉ vẻn vẹn một ngày nàng khiến tâm hắn thật nhiều cảm xúc, nhiều hơn rất nhiều cảm xúc tâm hắn từng có. Vẻn vẹn một ngày nàng cướp đi trái tim của hắn, không phải ánh mắt tịch mịch kia khiến hắn thương hại mà hắn nghĩ hắn đã yêu nàng rồi. Hắn yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, từng ánh mắt cử chỉ cái chớp mắt của nàng đủ cho hắn xuyến xao, càng lúc càng chìm sâu trong ánh mắt tịch mịch đó.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
11 chương
70 chương
70 chương
22 chương
50 chương