Lúc Phương đặc trợ vào nhà thì lúng túng đứng ở một chỗ: “Chủ nhiệm Trầm, em có phải quá… quá trơ trẽn không? Chút việc nhỏ ấy còn muốn chạy tới tìm an ủi gì gì đó…” Trầm Trầm rót cho cô một cốc nước, lần đầu dùng giọng nói dịu nhẹ: “Không có gì, anh nghĩ chỉ cần là phụ nữ thì gặp phải loại chuyện này cũng không coi là chuyện nhỏ.” Phương đặc trợ cảm kích cười cười, dù cái nét cười này ở trong mắt Trầm Trầm sụt sịt mũi dãi so với khóc còn kỳ hơn: “Chủ nhiệm Trầm, kỳ thực trước đó em đã có chút chuẩn bị, dù sao xã hội này rất tàn khốc, em cũng đã là người trưởng thành rồi, nhưng thực sự gặp phải thì em vẫn cảm thấy rất chán ghét, rất buồn nôn, nhưng em rất cần phần công việc này, lúc em ba tuổi, ba em đã bị người ta đâm chết, đối phương gây chuyện chạy trốn mất, một tay mẹ nuôi em khôn lớn, em… không tiền đồ gì, làm việc vụng về, thật vất vả mới có được công việc này, tưởng rằng có thể giảm bớt gánh nặng cho mẹ, ai ngờ, ai ngờ…” Thấy cô nói không nổi nữa, Trầm Trậm trầm lắng nói: “Được rồi, trước đừng nói những chuyện này, em đi tắm trước đã, vứt hết mọi thứ khó chịu đi.” Sắc mặt Phương đặc trợ ửng đỏ, nói: “Này, em sao có thể không biết xấu hổ chứ?” Trầm Trầm vỗ vỗ vai cô: “Không sao không sao, giữa bạn bè phải giúp đỡ nhau, khăn mặt và quần áo mới đều ở trong ngăn kéo của tủ nhà vệ sinh, đều là đồ dùng dự bị mới mua, chỉ cần em không ghét nó kiểu nam là được rồi. Lúc Phương đặc trợ nghe thấy hai chữ bạn bè, phát giác giữa cô và Trầm Trầm không có khả năng tiến triển nữa rồi, cô đơn giản là cười thoải mái: “Cảm ơn chủ nhiệm Trầm, em cuối cùng vẫn làm phiền anh, ngại quá.” Trầm Trầm khoát tay: “Không sao đâu, không cần nói cảm ơn mãi thế.” Phương đặc trợ vào phòng tắm, Trầm Trầm bèn bật TV, hắn vừa xem, vừa nhiều lần nhìn chằm chằm vào đồng hồ điện tử to đùng trên tường ─── làm cái gì?! Trúc thối kia sao còn chưa về, sắp sáu giờ rồi, lẽ nào Chu Thanh dự định tạo phản để hắn chết đói sao? Trầm Trầm có hơi khó chịu, tuy rằng trước kia hắn thỉnh thoảng đói một hai lần cũng không sao cả, song đã trôi qua thời gian dài như vậy, mang theo hai gấu nhỏ đi ra ngoài điên lâu như vậy, lỡ bị đạo sĩ thấy thì làm sao đây? Đoàn Đoàn và Phì Phì chỉ là hai gấu trúc tinh mà thôi, căn bản không có năng lực phòng ngự, dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác của Chu Thanh thì miễn, không cần phải nói, thành phố W này tuy rằng không lớn, song có khá nhiều đạo sĩ ẩn thân. Ngay lúc Trầm Trầm không yên, cửa bảo vệ truyền tới tiếng chìa khóa vặn mở, trong lòng Trầm Trầm vui vẻ, đã nghe thấy tiếng nói non nớt của Đoàn Đoàn và Phì Phì: “A Trầm ca ca, chúng em phì tới rồi nè ” “Phì Phì ngu ngốc, là trở về rồi, không phải phì tới! A Trầm ca ca, anh coi, Chu Thanh ca ca mua quần áo mới cho bọn em.” Mắt Trầm Trầm vừa ngước lên, đã thấy hai vật nhỏ kia bẹp bẹp chạy tới, Đoàn Đoàn mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, tóc ngắn buông trên bờ vai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mang theo nét cười hưng phấn: “A Trầm ca ca, anh xem váy này nè, đẹp không?” Phì Phì cũng không cam lòng tỏ yếu kém, nhanh chóng đi tới bên cạnh Đoàn Đoàn: “Tránh qua bên, váy mới xấu á, A Trầm ca ca, coi bộ quần áo Mario của em!” Phì Phì mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ dưa hấu với một chiếc quần soóc có dây đeo, lộ ra hai cái chân nhỏ trăng trắng mập mạp, trên đầu còn đội một chiếc mũ quả dưa viết chữ M, vừa hoạt bát vừa đáng yêu. Trầm Trầm âm thầm tán thưởng gu thẩm mỹ của trúc yêu, Chu Thanh cũng đã đóng cửa lại, mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào. “Xin lỗi Trầm Trầm, em về trễ, anh đói bụng không?” Trầm Trầm nhìn hắn một thân nhẹ nhàng khoan khoái: “Đi cắt tóc à?” Chu Thanh ừ một tiếng sau đó nhấc túi trong tay tới: “Trầm Trầm, đây là quần áo lúc dạo cửa hàng mua cho anh đấy, lát anh mặc thử coi.” Tâm tư Chu Thanh kỳ thực rất đơn giản, tự mình chọn đồ cho người mình yêu, sau đó lại tự cởi ─── đích thật là chuyện vui nhất đời người. Trầm Trầm lơ đãng nhíu mày: “Quần áo của tôi nhiều lắm, không cần lãng phí tiền quá.” Chu Thanh cười cười: “Tháng này đã phát tiền lương rồi, dù sao em bình thường cũng không dùng mấy.” Trầm Trầm nhìn nhãn hiệu xa xỉ trên quần áo, nhịn không được hỏi: “Một tháng tiền lương của cậu bao nhiêu? Tôi nhớ tiền lương của nhân viên chuyển phát nhanh đâu có nhiều như vậy đâu?” Chu Thanh nói: “Tôi đã sớm không làm nhân viên chuyển phát nhanh nữa rồi, tháng trước đã được thăng chức.” Trầm Trầm hơi sửng sốt, hắn tựa hồ càng ngày càng mơ hồ đối với cây trúc hắn nuôi, ngay cả cậu lúc nào thăng chức cũng không biết, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Thăng chức là chuyện tốt, lúc trước sao cậu không nói với tôi?” Chu Thanh cười khổ nói: “Tháng trước em đã từng nói rồi.” Trầm Trầm thầm ngưng trệ: “Xin lỗi.” Chu Thanh giả vờ không để ý: “Không sao cả, nếu như là chuyện bản thân phớt lờ cũng không thể trách anh không để ý được.” Trầm Trầm còn muốn nói gì đó, cửa phòng tắm bỗng nhiên ‘soạt’ một cái mở ra. “Chủ nhiệm Trầm ─── quần áo có hơi lớn, có điều mặc khá là thoải mái ───” Chu Thanh tái mặt nói: “Cô Phương?” Sắc mặt Trầm Trầm đã sớm tối sầm, Phương đặc trợ không nên đi ra lúc này, hắn còn chưa kịp giải thích ngọn nguồn gốc rễ với Chu Thanh, còn bị dừng ở vấn đề quần áo, nói tới mờ ám như thế là sao?! Mái tóc đen dài của Phương đặc trợ còn đang nhỏ giọt, cô dùng khăn mặt xoa đầu, nói với phòng khách: “Chủ nhiệm Trầm, tóc em còn chưa khô, làm ướt sàn nhà không sao chứ? Chờ lát nữa em lau nó cho.” Sắc mặt Chu Thanh càng khó coi: “Trầm Trầm, thì ra em đã làm phiền anh.” Trầm Trầm đang định giải thích, Phương đặc trợ đã giẫm chân đi ra, cô nhìn thấy Chu Thanh thì ngẩn ra, lập tức nói với Trầm Trầm: “Thì ra em họ của chủ nhiệm Trầm cũng đã tới rồi.” Sắc mặt Chu Thanh không tốt, gật đầu: “Cô Phương, xin chào.” Trầm Trầm nhìn vẻ mặt Chu Thanh bình ổn, trong lòng thầm kêu không tốt, nếu Chu Thanh phản ứng gay gắt thì toi rồi, sao lúc nào cũng là như thế, giờ phải làm sao đây?! Có đôi khi im lặng so với bạo phát hung tàn còn dọa người hơn. Phương đặc trợ nhận thấy vẻ mặt buồn rầu của Chu Thanh, lúc này mới ý thức được, nói: “Chủ nhiệm Trầm, em về trước đây, không làm phiền các anh nữa.” Trầm Trầm nghĩ mình tựa như con thuyền nhỏ bấp bênh giữa biển rộng, Chu Thanh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Nói chi vậy, tôi mới là bóng đèn, anh họ, cô Phương, hai người từ từ trò chuyện, em mang bọn nhỏ đi ra ngoài chơi chút.” Ba chữ ‘từ từ nói’ cực kỳ chậm rãi, từng chữ từng chữ đâm vào lòng Trầm Trầm, nhìn Đoàn Đoàn và Phì Phì bị sắc mặt Chu Thanh dọa, thở cũng không dám thở mạnh.