Mộ Tử Dương mặc một chiếc trường sam(1) ở nhà rộng thùng thình, lộ ra hơn phân nửa bờ ngực rắn chắc, lông mày thật dài của y hơi nhướn, miễn cưỡng liếc nhìn Chu Thanh: “Nghe nói cậu muốn tìm người ở nhà ta, xin hỏi cậu tới tìm ai?” (1) vốn lúc đầu dành cho các chúng tăng nhân mặc, sau thì trở thành một loại sườn xám kiểu nam, chỉ là các loại áo dài người xưa hay mặc thôi. Chu Thanh mấp máy môi: “Trầm Trầm.” Tròng mắt Mộ Tử Dương hơi chuyển: “Xin lỗi, ở chỗ ta không có người này.” Chu Thanh hai tay nắm chặt, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đối phương, phát hiện vẻ mặt Mộ Tử Dương thẳng thắn vô tư, hoàn toàn không có chút nói sạo nào cả, đành phải lui chân, nói: “Vậy ngại quá, đã quấy rầy anh rồi.” Dứt lời xoay người muốn đi tới chỗ Con Dê Béo. Mộ Tử Dương nhìn bóng dáng thẳng tắp thon dài của cậu ta, dịu dàng nói: “Ta không hy vọng cậu quấn lấy hắn nữa.” Chu Thanh hơi nghiêng đầu, con mắt đen kịt nhìn về phía Mộ Tử Dương: “Những lời này hẳn là nên nói với anh.” Nói xong, đi thẳng cũng không quay đầu lại. Chu Thanh lái Con Dê Béo đi vòng quanh thành phố W, thành W vốn không lớn, cậu hầu như đều tìm hết mọi chỗ có thể tìm cũng không thấy được bóng dáng gấu trúc trong lòng cậu, cuối cùng chỉ đành buồn bực đi chợ mua đò ăn về nhà làm cơm chờ Trầm Trầm. Trầm Trầm ngồi ở khu gấu trúc trong vườn bách thú nhìn đám gấu trúc lăn lộn với nhau mà đờ cả người. Sáng sớm hắn nổi giận đùng đùng đi khỏi nhà mới phát hiện hôm nay là thứ bảy, căn bản không cần đi làm, thế nhưng hắn lại không muốn về nhà nhìn mặt Chu Thanh, lúc đi ngang vườn bách thú bỗng nghĩ ra một điều, thế là thẳng thắn mua vé vào. Kỳ thực lúc Trầm Trầm bình thường tâm tình không tốt hoặc là áp lực quá lớn đều sẽ đến khu gấu trúc để giảm sức ép, như bây giờ nè, biến thành nguyên hình ngồi trên cái đệm ở trong rừng trúc nhân tạo, trong cánh tay đầy thịt ôm một cành trúc tươi ngon, hắn nhai từng miếng từng miếng, huyễn tưởng cái cây trong miệng mình là cây trúc yêu chết tiệt kia, vừa nghĩ đến Chu Thanh, hắn lại nghĩ tới cái mông mơ hồ đau nhức. “Yo, A Trầm cậu lại tới rồi.” Nhân viên quản lý gấu trúc Tiểu Triệu cười tủm tỉm sờ cái lỗ tai đen nửa vầng trăng của Trầm Trầm, nhìn bộ dáng ăn hùng hục của Trầm Trầm, nhịn không được lấy cái bát nhựa đựng nước trong tay đưa cho hắn: “Tôi biết cậu bình thường không có trúc tươi để ăn, nhưng ăn như thế này sẽ không tốt, tới đây nào, uống chút nước, tiêu hóa chút.” Trầm Trầm ghét bỏ nhìn cái bát trong tay hắn, nhai lá trúc nói: “Tránh xa chút.” Tiểu Triệu cũng không tức giận, hắn ha hả cười cười, sau đó ngồi xổm bên cạnh Trầm Trầm, vỗ cái lưng mập mạp: “Làm sao vậy, lại bị khinh bỉ ở công ty hả?” Trầm gấu trúc liếc khinh thường: “Không liên quan tới cậu.” Tiểu Triệu chẹp chẹp miệng: “Cái tính này của cậu cần phải sửa.” Trầm Trầm xoay thân thể gấu trúc mập mạp qua: “Phiền chết được, Thạch đầu tinh chết tiệt.” Tiểu Triệu vốn là một khối đá trong vườn bách thú, mỗi lần Trầm Trầm tới đều sẽ ngồi trên tảng đá, thời gian trôi qua Tiểu Triệu vậy mà lại thành tinh, có điều, hắn rất thích cuộc sống ở vườn bách thú, thế là bèn nhận công việc chăm sóc ở đây. Tiểu Triệu không biết nói gì đành nhún vai: “Nếu không phải tảng đá yêu quái như tôi thu lưu Trầm tiên nhân cậu, cậu sao có thể dễ dàng vào khu gấu trúc chứ? Rõ ràng đã biến thành người rồi, còn luôn luôn chạy tới giả gấu trúc…” Trầm Trầm khó chịu nhìn hắn: “Tôi vốn chính là gấu trúc.” Tiểu Triệu cười làm lành, nói: “Được rồi được rồi, tôi biết cậu là gấu trúc, cậu rốt cục làm sao vậy, lại có ai chọc giận cậu à?” Trầm Trầm bị cái tảng đá lắm chuyện này khiến tâm phiền ý loạn, hắn dùng móng vuốt chùi sạch miệng, lại uống một ngụm nước suối Tiểu Triệu vừa đưa, lúc này mới lạnh lùng nói: “Một cây trúc.” Tiểu Triệu 囧囧 hữu thần nhìn hắn: “A Trầm cậu sao thế, cây trúc mà cũng chọc được cậu sao?” Trầm Trầm đành phải bổ sung: “Cậu ta là một cây trúc yêu.” Tiểu Triệu sửng sốt, lúc này mới nói: “Trúc yêu? Cậu ta ức hiếp cậu?” Trầm Trầm ngừng một lát, lập tức nói kèm theo khuôn mặt gấu trúc: “Sao có thể bị một cây trúc yêu ức hiếp, cậu suy nghĩ nhiều rồi, được rồi, đừng phiền tôi, tôi muốn đi ngủ.” Tiểu Triệu sờ sờ cằm: “Trầm gấu trúc nghe nè, trốn tránh không phải biện pháp, tôi tuy rằng không biết giữa các cậu xảy ra chuyện gì, song cậu không nên dỗi hờn thế chứ, đúng rồi, Đoàn Đoàn và Phì Phì đã lâu không gặp cậu rồi, có muốn đến chơi với bọn họ không?” Đoàn Đoàn, Phì Phì? Trầm Trầm thoáng suy tư, bỗng nhớ tới hai con gấu mèo đã từng bị hắn cười nhạo, nhớ tới hai khối thân thể béo tròn quấn người kia, lập tức lạnh mặt nói: “Tôi muốn đi ngủ.” Thế nhưng con mắt của hắn còn chưa nhắm lại, hai gấu béo đã ‘vèo’ một cái nhảy qua cạnh cửa, thân thể tròn tròn lăn vào lòng Trầm Trầm. Trầm Trầm trừng Tiểu Triệu, nhìn vẻ mặt vô tội của đối phương, cuối cùng chỉ đành vươn móng vuốt bất đắc dĩ vuốt lông cho hai gấu béo. Đợi đến gần ba bốn giờ chiều Chu Thanh mới nghe thấy tiếng chìa khóa chuyển động trong lỗ, cậu ngẩng đầu kinh ngạc và vui mừng, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Trầm Trầm, hắn lướt nhìn Chu Thanh, sau đó quay đầu nói về phía sau: “Các ngươi đừng tránh, về đến nhà rồi.” …?? Chu Thanh vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Trầm Trầm, chỉ thấy phía sau Trầm Trầm bỗng ló ra hai cái đầu tròn tròn. “A Trầm ca ca, chỗ này chính là nhà ca sao?” “Nhà A Trầm ca ca thật đẹp.” Chu Thanh nhìn hai thằng nhóc đi giày vải ‘tẹp tẹp tẹp’ chạy tới chạy lui trong phòng khách, vừa quay đầu đã thấy Trầm Trầm biến về hình gấu trúc, đang lười biếng tựa ở sô pha xem TV. Cậu bé chạy đến trước mặt Chu Thanh, ngửa cổ làm một lễ với Chu Thanh, sau đó cong con mắt tròn to nói: “Xin chào, em là Bạch Phì Phì.” Một cô bé khác thoáng cái nhào lên lưng Bạch Phì Phì, cười tủm tỉm nhìn Chu Thanh: “Xin chào, em là Bạch Đoàn Đoàn.” Chu Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Trầm Trầm, Trầm Trầm như là cảm ứng được cũng không quay đầu lại, nói rằng: “Bọn chúng là hai con gấu trúc nhỏ, muốn ở đây vài ngày.” Chu Thanh ‘à’ một tiếng, sau đó lại dè dặt nói: “Trầm Trầm, anh không giận em nữa chứ?” Trầm Trầm đang dùng móng gấu ấn nút điều khiển TV, Chu Thanh thấy thế lập tức biết điều qua giúp hắn chọn kênh, Trầm Trầm thấp giọng nói một câu cảm ơn, lại chuyển ánh mắt qua TV. Chu Thanh vẫn là không cam lòng, hỏi: “Trầm Trầm, em đã suy nghĩ thật lâu, em biết đêm qua là lỗi của em, em sau này không bao giờ làm thế với anh nữa.” Trầm Trầm nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó mới nói: “Cậu hiểu là tốt rồi.” Mây đen trên mặt Chu Thanh thoáng phai mờ, cậu cười một cái, chỉ vào hai vật nhỏ, nói: “Bọn họ thật đáng yêu, Trầm Trầm anh rất thích trẻ con sao?” Trầm Trầm liếc nhìn Phì Phì đang nỗ lực bắt lấy cái đuôi mập mạp của hắn từ trong kẽ sô pha. Đoàn Đoàn thì vô cùng vui sướng vươn cánh tay béo và ngắn ôm lấy Chu Thanh: “Đại ca ca, mang Đoàn Đoàn đi chơi được không?” Trầm Trầm nhìn Chu Thanh lần đầu đối mặt với trẻ con lên có chút ngỡ ngàng, chậm rãi nói: “Cậu đi mua gì đó về cho bọn trẻ ăn đi.” Vừa nghe đến ăn, Phì Phì lập tức buông việc chà đạp đuôi Trầm Trầm ra, cũng noi theo Đoàn Đoàn đi kéo ống quần Chu Thanh: “Đại ca ca, em cũng muốn đi!” Chu Thanh lập tức nghe lời mang hai chú gấu nhỏ ra ngoài, Trầm Trầm nhìn bóng lưng của cậu bỗng thở dài một hơi, sao hắn lúc ấy lại mang Chu Thanh về nhà chứ? Đây quả thực là một phiền toái trước nay chưa từng có. Gấu và trúc trải qua cuộc sống vẫn cứ nhàn nhạt, Chu Thanh phát hiện gần đây Trầm Trầm không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ một lát thì biến về hình gấu trúc, đối với Chu Thanh cũng khá xa cách. Nét mặt Chu Thanh không biểu lộ gì, nhưng lòng rất phiền muộn. Trầm Trầm biến thành gấu trúc, vậy làm sao cậu thân thiết với anh đây?! Lẽ nào Trầm Trầm tránh né cậu hết sức nên mới làm thế?