Ba cục thịt nhỏ ngửi thấy mùi thức ăn nên sớm đã nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cầm khăn ăn, ngồi ngay ngắn chỉnh tề ở vị trí của mình, nhìn cửa phòng bếp chờ mong. "Oa" các bánh bao nhỏ nhìn đồ ăn thơm ngào ngạt trên bàn, há miệng nhỏ, thèm nhỏ dãi, một bộ dáng tiểu quỷ thèm ăn. Đỗ Nhược thật sự là tức giận, đảo cặp mắt trắng dã, chẳng lẽ mình ủy khuất đàn tiểu quỷ này sao? Thấy ba ba làm đồ ăn, lại bày ra bộ dáng thật lâu chưa ăn đồ ngon như vậy là sao? "Mau ăn..." Tề Thâm nhẹ giọng cười cười, nhất nhất đem cơm đưa cho ba bé cưng. Nhìn người đàn ông bên cạnh khoan khoái hầu hạ đứa nhỏ, Đỗ Nhược cảm thấy huyền diệu. Vài năm trước chỉ biết làm trứng ốp lếp, hiện tại đã có thể làm ra một bàn đồ ăn như vậy. ☻☻☻ Ban đêm. "Ân... Ân... Thật là thoải mái" thật vất vả dỗ ba tiểu ma đầu ngủ, Tề Thâm hưởng thụ nằm ở trên giường, lâu lâu còn phát ra tiếng rên rỉ làm người ta mơ màng. Đỗ Nhược buồn cười nhìn chồng, thoải mái như vậy sao? Đột nhiên, Tề Thâm một cái xoay người, đem Đỗ Nhược ngồi ở trên lưng anh cũng kéo xuống, rước lấy Đỗ Nhược kinh hô một trận, "Làm gì vậy, em còn chưa ấn xong đâu!" Đỗ Nhược giùng giằng đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn người nào đó đang vui tươi cười hớn hở. "Em đêm nay làm sao vậy?" "Hả?" Đỗ Nhược đang vùi đầu ấn bàn tay trên lưng Tề Thâm, nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu. Tề Thâm đổi tư thế một chút, để mình cùng cô nằm thoải mái chút, "Đêm nay, vẫn luôn cau mày." Vươn một bàn tay tinh tế vuốt nhẹ lông mi xinh đẹp của Đỗ Nhược. Đột nhiên, người phụ nữ trong lòng xoay người đè lên thân thể anh, mắt không chuyển nhìn anh từ trên xuống, Tề Thâm bị nhìn chằm chằm cho đến khi cảm thấy sợ hãi, nhíu lông mày, trêu đùa nói "Hay là, đột nhiên em cảm thấy chồng em quá đẹp trai? Càng yêu anh?" Tề Thâm trầm mặc, trầm xuống. "Tề Thâm, em yêu anh." Ngay khi anh rốt cuộc duy trì không được nụ cười trên mặt, Đỗ Nhược bỗng dưng ôm lấy hông của anh, đem khuôn mặt nhỏ xinh của cô chôn trong lồng ngực của anh, truyền đến lời nói mơ hồ không rõ. Thân thể Tề Thâm đột nhiên cứng đờ, bàn tay không tự chủ gắt gao ôm thân thể mềm mại của cô. Chờ lúc phục hồi tinh thần lại, tay dùng vừa lực, đem người phụ nữ nâng lên, trán cụng trán, chóp mũi đụng chóp mũi, không chớp mắt nhìn gương mặt mà anh hoài nghi đời này nhìn không chán, gương mặt anh sáng rỡ, ánh mắt sâu thẳm. Biết rồi? Rốt cục biết mình bất an sao? Kết hôn vài năm, anh cùng Đỗ Nhược ở chung, càng phát hiện mình không hiểu biết cô. Cho dù biết lo lắng của mình là lo sợ không đâu, nhưng biết cô có bao nhiêu ưu tú, dù trong lòng cảm thấy kiêu ngạo, may mắn rất nhiều, Tề Thâm luôn nhịn không được luôn sợ, có vài lần cô ở nước ngoài, ban đêm anh đều sẽ giật mình tỉnh dậy, luôn cảm thấy hạnh phúc bây giờ không chân thực, luôn lo lắng một giây sau, dập nát... Nếu lúc trước mình không có kịp thời trở về, người phụ nữ trong ngực có phải hay không liền sẽ không thuộc về mình. Chỉ cần nghĩ đến đây, thân thể và trái tim đều hư không, rất đau. Hai tay anh nâng khuôn mặt Đỗ Nhược, đáy mắt hiện lên một tia âm u, dùng sức hôn, đời này người phụ nữ này chỉ có thể thuộc về mình. "Đỗ Nhược, anh yêu em" anh yêu cô, giống như là bị con kiến đang không ngừng cắn trái tim, từng chút từng chút rót vào cốt tủy, ngấm vào máu. Thật yêu, thật yêu em... ... Đỗ Nhược nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng, xẹt qua một trận rung động làm cho không người nào có thể bỏ qua. Cô ngửa đầu, đón nhận nụ hôn của Tề Thâm, nụ hôn bá đạo lại mang theo ôn nhu, khi thì uyển chuyển, khi thì gấp gáp, nhưng là, cô cười mềm mại, ánh mắt lưu luyến nhìn anh, nghe chồng thấp giọng triền miên nỉ non, theo đuổi động tác của chồng, toàn thân - tâm cảm thụ được yêu thương của anh. Một đêm này, Tề Thâm dường như là muốn đem tất cả bất an cùng tình yêu truyền lại cho Đỗ Nhược, hai người cứ như vậy cùng nhau một lần lại một lần chìm đắm trong khoái hoạt cực độ cùng điên cuồng. Đến khi hai người đều mệt mỏi kiệt sức, mới gắt gao ôm ấp, lâm vào giấc ngủ say. Đợi cho tiếng hít thở Tề Thâm trở nên vững vàng, Đỗ Nhược mới mở to mắt, hơi hơi giật giật cổ, lập tức trên lưng bị xiết lại vài phần, cô ngừng thở, cũng không nhúc nhích, sợ đánh thứcTề Thâm. Ánh mắt Đỗ Nhược nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cương nghị của Tề Thâm, người đàn ông này a... Cho dù trải qua nhiều kiếp như vậy, nấu cơm đối với Đỗ Nhược cũng gần như là lý luận, Đỗ Nhược có quá ít cơ hội xuống bếp, thế gia sống an nhàn sung sướng, thân ở thâm cung tuy rằng học tập lý luận, nhưng bên trong lãnh cung làm gì có cơ hội cho bạn thực tiễn? Còn lại mấy đời làm nghề y, nếu không tùy tiện ứng phó, thì cũng ở nhà bệnh nhân dùng cơm, khi sống lại, không phải có dì Lưu chính là thím Lý, đến nước Mỹ lại thuê bảo mẫu, cũng không cần cô tự mình động thủ. Nhớ tới khi vừa mới kết hôn, người nào đó sau khi biết sủng vợ cao nhất là gì, không nói hai lời liền vào phòng bếp, làm cho đến nay. Cho đến đêm nay, Đỗ Nhược nhìn bữa tối này, đột nhiên cảm thấy, vô luận là cuộc hôn nhân này hay đoạn cảm tình này, vô luận là kiếp trước hay trọn kiếp này, kỳ thực, Tề Thâm trả giá nhiều hơn so với mình. Rõ ràng huấn luyện một ngày, nhưng vẫn như thường tiến vào phòng bếp, người trước mắt này, vẫn luôn yên lặng bao dung bản thân mình, chịu đựng bản thân mình. Đỗ Nhược suy nghĩ, có lẽ là mẹ nhìn không được, lo lắng cô lại một lần nữa không hiểu được quý trọng, sai sót với người yêu thương mình, mới có thể nhịn không được cảnh báo mình. Nghĩ đến đây, Đỗ Nhược ôm chặt Tề Thâm, dán lỗ tai gần ngực của anh, nghe tiếng tim đập, chậm rãi tiến vào mộng đẹp. ☻☻☻ "Như thế nào? Như thế nào? Có hỏi được không?" Kiều Tâm vừa về tới Kiều gia, nhìn thấy mẹ cô đã ở cửa chính chờ cô, vừa thấy cô xuống xe liền vội vàng hỏi. Kiều Tâm không rõ vì sao đột nhiên muốn đi hỏi thăm tin tức Đỗ Nhược, nhớ tới em gái cùng cha khác mẹ kia, đã rời đi, vì sao ở nhà còn muốn nhắc tới người kia làm gì? "Mẹ, con đã hỏi rồi, người ta cũng không biết." Nghĩ đến Hướng Tinh cười nhạo nhìn mình, Kiều Tâm liền một trận lo lắng, thật không biết tại sao vì muốn tìm người kia (Đỗ Nhược) lại bắt bản thân mình đi chịu đối đãi này. Diệp Tĩnh Nhã nghe Kiều Tâm nói xong, liền xụ mặt xuống, căn bản cũng không có lưu ý biểu tình của Kiều Tâm, liền xoay người vào nhà. "Như thế nào? Tâm Tâm nghe được tin tức không?" Kiều Lập Quốc gặp Diệp Tĩnh Nhã vào phòng, vội vàng kéo ả lại. Diệp Tĩnh Nhã nhìn về phía người đàn ông mà bản thân mình hao hết tâm tư lấy được, tức giận nói, "Không có." "Vậy phải làm thế nào? Khoản tiền kia nếu không sớm hoàn trở về, rất nhanh sẽ có người tra được anh!" Kiều Lập Quốc thất bại bới bới tóc, "Hiện tại chỉ có nha đầu kia có khoản tiền đó." Nếu muốn dùng tiền của mình để bổ khuyết, đối với Kiều gia mà nói cũng không phải là một món tiền nhỏ, cho nên, nhất định phải tìm được nha đầu kia, chỉ cần tìm ra nha đầu kia, nói với nó là được, dù sao nó có nhiều tiền như vậy. Không đề cập tới thì thôi, nhắc tới tiền của Đỗ Nhược, Diệp Tĩnh Nhã liền cảm giác mình lòng đang đổ máu, nhất thời nhanh miệng, "Nếu anh sớm một chút nói cho em, con gái của anh có nhiều tiền như vậy, liền sẽ không có hôm nay." Ả nhất định sẽ không cố ý nhằm vào nha đầu kia như vậy, nhất định sẽ làm cho cô giao ra tài sản kia mới đuổi cô đi ra ngoài. Điều này cũng tốt, nếu không phải lần này vụ án tham ô thành phố N có thể sẽ dính đến Kiều Lập Quốc, ông ta muốn tìm tiền để bù lại khoản thiếu hụt, trong lúc vô tình nhắc tới Đỗ Nhược được thừa kế một số tiền lớn, ả thậm chí cũng không biết trong tay Đỗ Nhược có nhiều tiền như vậy. "Nói cái gì sớm biết như vậy!" Kiều Lập Quốc không nghĩ tới vợ luôn luôn ôn nhu thế nhưng phản bác mình như vậy, lập tức thẹn quá thành giận, lớn tiếng quát Diệp Tĩnh Nhã, "Đó không phải là... Đó không phải là..." Đó không phải là, cảm thấy người ta ly khai Kiều gia các ngươi, lại muốn đòi tiền, lại muốn giả bộ sĩ diện cao quý, không biết người ta vừa đi chính là 5, 6 năm, căn bản không đem Kiều gia các ngươi để vào mắt! Trong lòng Diệp Tĩnh Nhã khinh thường nghĩ, nhưng là trên mặt vẫn là nhu thiện "Cũng đúng là, hiện tại trọng yếu nhất là tìm Nhược Nhược trở về!" Tìm trở về, sau đó khiến cô giao ra số tiền lớn kia, "Haiz, đáng thương đứa nhỏ kia, không có người nhà chiếu cố, cũng không biết ở bên ngoài bị bao nhiêu khổ." "Đúng! Đúng vậy. Nhất định phải sớm một chút tìm trở về! Ba nó còn sống, ai cũng không thể khi dễ con gái của anh." Kiều Lập Quốc cường chống thể diện, cảm thấy chính là như vậy, ông ta là đáng thương nha đầu kia, đau cô mới tìm cô trở về. Cho nên nói, có vài người, sự vô liêm sỉ, là không có giới hạn... ☻☻☻ "Chị dâu, nhà hai người bố trí thật đẹp." Triệu Hiểu Mạn ngồi ở phòng khách, quan sát phòng khách một chút, không khỏi cảm thán nói. Mấy ngày trôi qua, mọi người trong bộ đội đối với người nhà đội trưởng trung đội ba xem như quen thuộc, chỉ cần nói tới ba cục bột kia, vẻ mặt mọi người đều là tươi cười, thật là đáng yêu, nhưng thật ra vợ Tề đội trưởng thật khác dự kiến của mọi người, vừa mới bắt đầu ở chung còn thấy khẩn trương, mấy ngày trôi qua, mọi người cũng không câu nệ như vậy. "Ha ha, phòng ở đều giống nhau." Đồ dùng gia đình từ hôm sau đã chuyển đến, người một nhà mất mấy ngày mới chậm rãi bố trí xong, bài trí cụ thể cũng chỉ căn cứ vào yêu thích của Đỗ Nhược mà sắp xếp. Kỳ thực trong bộ đội phân phát phòng ở cấu trúc đều giống nhau, bên trong phối trí cơ bản cũng giống nhau, nhưng bởi vì như thế, Triệu Hiểu Mạn mới cảm thán một phen, phòng ở giống nhau, trong nhà người ta nhìn qua không có cái gì đặc biệt, nhưng không biết vì sao, bố trí như thế cô luôn cảm thấy có phong cách cổ, đặc biệt có một ít đồ vật không quá dễ thấy, cô đối với vị chị dâu này càng ngày càng hiếu kỳ."Chính Vũ nhà em nhỏ như vậy cũng biết nhà dì dễ nhìn, trở về cả ngày kêu em đem phòng nhỏ của nó cũng bố trí xinh đẹp giống như của anh chị." "Đó là ba bé cưng bố trí theo ý của mình, chị thấy gian phòng kia khá loạn." Đỗ Nhược nhẹ xoa mi tâm, cá tính ba đứa nhỏ bất đồng, ở trong phòng thể hiện cũng rõ nét, nhưng cảm tình rất tốt, căn bản không nguyện ý phân phòng ngủ, trong một căn phòng có ba cái giường nhỏ, bàn học nhỏ, tủ quần áo nhỏ, tủ sách nhỏ, ba loại này không cùng màu sắc với đồ dùng gia đình, trong đáy lòng Đỗ Nhược nhịn không được cảm thấy may mắn, may mắn các tiểu đậu đinh không có yêu cầu dùng giấy dán tường khác nhau. Kỳ quái là, bộ dạng phòng ở này lại vẫn có vẻ phá lệ phối hợp, Dương Tinh Tinh ngồi bên cạnh bĩu môi, đứa bé còn nhỏ như vậy có thể bố trí phòng, lừa ai đó. "Sao? Đó là một biện pháp tốt." Nhãn tình sáng lên, Triệu Hiểu Mạn cảm thấy đó là một phương pháp tốt để rèn luyện đứa nhỏ, bất quá cô đã quên Chính Vũ nhà cô mới hai tuổi. Thấy Triệu Hiểu Mạn chủ động, Đỗ Nhược cũng phối hợp, ba người tán gẫu cho tới khi mấy người đàn ông đều đã trở về mới tan họp. ☻☻☻ "Chính mình đều là sinh viên tài cao, còn sợ dạy đứa nhỏ không tốt sao? Làm gì bạn phải cùng vợ trung đội trưởng lôi kéo làm quen." Từ Tề gia đi ra, Dương Tinh Tinh khẩn cấp quở trách nói. Triệu Hiểu Mạn bất đắc dĩ nhìn bạn tốt, "Tinh Tinh, bạn không cần như vậy, như vậy..." Sẽ đắc tội với người ta. Cô biết cách làm người của Dương Tinh Tinh, tuy rằng tương đối tự cao, nhưng là không có ý gì xấu, cho nên quan hệ của bọn họ ba năm qua cũng không sai. Dương Tinh Tinh không đợi Triệu Hiểu Mạn nói hết lời, đã nói, "Mình nghe Khải Thành nói, cô ta không có công việc. Bạn nói người như vậy có gì đặc biệt hơn người, toàn dựa vào người đàn ông nuôi." Dương Tinh Tinh hai tay ôm ngực, không kiên nhẫn xoay đầu qua một bên, "Mình không hiểu được, bạn làm thế để làm gì, cô ta vốn là rất kém cỏi mà." Quân tẩu cũng là người, người tụ cùng một chỗ, sẽ có so sánh, có bằng cấp cao, gia đình bối cảnh tốt, có công việc thì sẽ làm cho người ta hâm mộ, bởi vậy Dương Tinh Tinh luôn luôn lấy bản thân mình đến từ thành thị, lại là thạc sĩ* còn có được một phần công việc thật tốt mà cảm thấy tự hào, liền ngay cả Triệu Hiểu Mạn tuy rằng trong nhà có tiền hơn so với cô, nhưng bởi vì hộ khẩu nông thôn, mà kém cỏi một chút so với cô. *Thạc sĩ: bản cv là cao giáo sinh Nhìn bóng dáng Dương Tinh Tinh lỗ mãng nói, tức giận bất bình đi ở phía trước, Triệu Hiểu Mạn bất đắc dĩ hít miệng, thôi, dù sao xem bộ dáng chị dâu cũng sẽ không so đo cùng Tinh Tinh, lại nói mình sẽ ở một bên giảng hòa, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. ☻☻☻ Ba bé cưng thấy khách trong nhà đã đi rồi, liền buông món đồ chơi trong tay ra, oạch oạch liền bò lên chân Đỗ Nhược, nhìn động tác lưu loát, thuần thục, liền biết không phải là một ngày hai ngày có thể luyện ra được. "Sao vậy?" Đối với ba bé cưng, Đỗ Nhược luôn có nhẫn nại vô hạn. "Mẹ, chúng con nhớ ông cố nội cùng ông nội, bà nội." Tiểu Hạo Hạo cọ xát cổ mẹ, tròng mắt cơ trí xoay xoay. "Vậy các con liền gọi điện thoại về a!" Đỗ Nhược yêu thương sờ sờ mái tóc mềm như nhung của con, thì ra là nhớ lão nhân gia, Tề Thâm vài ngày nữa là có ngày nghỉ, là có thể cùng nhau trở về. Tề Thâm tắm rửa xong đi ra, liền ôm Đỗ Nhược lên đùi, "Tán gẫu cái gì có thể tán gẫu nhiều như vậy a?" Anh thế nào không biết vợ cùng người khác tám như vậy nhỉ? "Tán gẫu với ba bảo bối của anh..." Thời gian còn sớm cũng không vội vã làm cơm chiều, một nhà năm miệng cứ ngồi như vậy, câu có câu không trò chuyện. "À, đúng rồi, " Đỗ Nhược từ trên bờ vai Tề Thâm ngẩng đầu lên, "Dương Chính ủy có phải hay không chưa có con a?" Cô cảm thấy vẫn cùng Tề Thâm nói một chút thì tốt hơn. "Sao?" Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện này mà hỏi?"Ừ... Kết hôn mấy năm, vẫn chưa có con." Sở dĩ Tề Thâm vẫn luôn cảm giác mình thật may mắn, vợ đẹp con khôn đều có, nhìn ba bé cưng, ha ha, nhiều hơn người khác hai bé. "Dương Tinh Tinh thể chất hàn, lại rất nghiêm trọng, hẳn là không thể có thai." Đỗ Nhược vỗ vỗ đầu ba bé cưng, làm cho bọn họ trở về phòng chơi, cô còn thấy rất kì quái, tật xấu này ở hiện tại hẳn không phải là rất khó trị, làm sao có thể... Tề Thâm nghe xong, lập tức hiểu ý tứ Đỗ Nhược, cô có thể trị, chính là... Anh dở khóc dở cười nhìn cô, một phen kéo qua, ấn ở trên ghế sofa rồi hôn sâu một trận, cho đến khi Đỗ Nhược sắp hít thở không thông, Tề Thâm mới buông cô ra. "Anh sẽ vì người khác thương tổn lòng em sao? Hả?" chữ "hả" cuối cùng kia tính uy hiếp mười phần, giống như nếu Đỗ Nhược gật đầu, sẽ lại nhào lên hôn đến khi cô lắc đầu mới thôi. Ôm lấy đầu của anh, "Em chỉ là nói với anh một tiếng mà thôi, cho anh biết mà thôi." Làm nũng có chút không được tự nhiên. Tề Thâm gắt gao ôm cô, khi Đỗ Nhược nhìn không thấy, khóe miệng nhịn không được hơi hơi giơ lên, "Đã biết, có thể giúp thì giúp, nhưng cũng không thể ủy khuất bản thân mình!" Đừng tưởng rằng anh không nhìn ra thái độ vợ Dương Khải Thành đối với Đỗ Nhược. "Đã biết!" Cô không nghĩ có kết luận nhanh như vậy, mọi người ở chung nhìn kỹ hẵng nói, chỉ cần không phải cái gì quá khó khăn, cô giúp đỡ một chút, các cô ấy sớm hay muộn sẽ biết mình là bác sĩ, ở thời cơ thích hợp mình chủ động giúp đỡ, nếu để cho người ta tới cửa cầu, bị động như vậy, ngược lại không tốt.