Bên trong nhà Dương Khải Thành, hai vợ chồng Dương Khải Thành và Dương Tinh Tinh nằm ở trên giường, tuy rằng đêm đã khuya, nhưng hôm nay Đỗ Nhược đến làm cho Dương Tinh Tinh không ít khó chịu, cô lôi chồng của mình nói không ngừng.
"Hừ! Cũng không biết có phải hay không là cố ý, chuyên môn ở trước mặt em nói chuyện con cái." Dương Tinh Tinh tức giận bất bình nói. Cha cô cùng cha Dương Khải Thành là bạn tốt, hai người từ nhỏ đã biết nhau, về sau Dương Khải Thành đi tham gia quân ngũ, cô liền thi lên đại học, đến khi Dương Khải Thành thăng lên thượng úy, cho phép người nhà tùy quân, hai người liền kết hôn, tính tính cũng gần 5 năm, nhưng đến bây giờ hai người bọn họ đều vẫn chưa có con. Tuy rằng Dương Khải Thành cùng người trong nhà đều an ủi cô không có vấn đề gì, nhưng Dương Tinh Tinh tìm không ít bác sĩ, còn nghe rất nhiều cách, ăn không ít thuốc, đều vẫn không có tác dụng, sau khi thấy Chu Thụy cùng Triệu Hiểu Mạn kết hôn rồi có con cũng đã hai tuổi, Dương Tinh Tinh càng sốt ruột, đối với vấn đề con cái cũng thật mẫn cảm.
Dương Khải Thành bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng vợ, nhưng là không hi vọng cô cùng vợ đội trưởng ở chung không tốt, thấy được đội trưởng thật sự thật để ý chị dâu, "Chị dâu căn bản cũng không biết chuyện của chúng ta."
"Làm sao anh biết cô ta không biết?" Dương Tinh Tinh thấy anh bênh Đỗ Nhược như vậy, xoay người đè lên anh, chua xót nói, "Anh là không phải cảm thấy người ta xinh đẹp."
"Em đang nói cái gì?" Dương Khải Thành nghe vợ nói xong, lớn tiếng trách mắng, "Ngay cả đội trưởng cũng không biết chuyện, cô ấy làm sao mà biết?" Nói xong, đẩy Dương Tinh Tinh ra, đưa lưng về phía cô ngủ. Anh biết vợ bị áp lực lớn nên biến thành như vậy, nhưng là nếu tiếp tục như vậy, thì không ai có thể chịu được cô.
Dương Tinh Tinh lăng lăng nhìn bóng lưng chồng, cũng dỗi quay lưng về phía chồng.
☻☻☻
Sáng sớm ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, nhu hòa rơi ở trên giường. Đỗ Nhược chậm rãi từ trong mộng tỉnh lại, giơ tay mò bên người, chỉ mò thấy bụng nhỏ tròn vo, nghiêng đầu vừa thấy, là Hạo Hạo tên nhóc kia ngủ lại đem quần áo cọ lên, Đỗ Nhược điểm điểm cái mũi nhỏ Hạo Hạo, tên vô lại, ngủ cũng không thành thật. Cô nhẹ xoa eo, nhớ tới tối hôm qua ở trong phòng tắm bị Tề Thâm gãy vọt lên, không khỏi lại đỏ tai, ngồi dậy.
Thời gian vừa đúng, Đỗ Nhược rửa mặt xong, trở về phòng đánh thức mấy tên nhóc kia, rửa mặt xong, đi ra bên ngoài rèn luyện. Đỗ Nhược là bác sĩ, cô phá lệ coi trọng dưỡng sinh, khi ba bé cưng bắt đầu có thể chạy, có thể nhảy, Đỗ Nhược liền mang theo bọn họ đi luyện tập buổi sáng, cho dù đi vài vòng cũng tốt.
Trong đại viện bộ đội phát hiện một màn thú vị, ba bé cưng đang dùng đôi chân ngắn ngủn chậm rãi chạy vòng quanh sân bóng rổ trong đại viện.
"Chị dâu, buổi sáng tốt lành." Đỗ Nhược nghiêng đầu thấy, thì ra là Triệu Hiểu Mạn đang đứng ở một bên nhìn mình cười nhẹ, mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, nhìn có vẻ trẻ ra.
"Buổi sáng tốt lành." Đỗ Nhược dừng chạy, đi lên phía trước. Ba bé cưng thấy mẹ nhàn hạ, cũng nhân cơ hội dừng lại, theo Đỗ Nhược đi đến trước mặt Triệu Hiểu Mạn, "Chào dì, buổi sáng tốt lành!"
"Oa, thực ngoan!" Triệu Hiểu Mạn bị tiếng chào hỏi ngọt ngào, ngây thơ bắt làm tù binh, cười híp mắt khích lệ bạn học nhỏ."Sao sớm như vậy đã rời giường?"
"Mẹ nói, ngủ sớm dậy sớm thân thể mới khỏe." Hạo Hạo đi trước làm gương, trả lời câu hỏi của dì xinh đẹp này.
"Vâng, vâng" Tề Duyệt Duyệt cùng tiểu Tuyên Tuyên phụ họa gật đầu.
"Chị dâu, chị dạy thật tốt." Triệu Hiểu Mạn hâm mộ nhìn Đỗ Nhược không nói lời nào, đang ôn nhu nhìn ba bé cưng.
"Bé cưng nhà em còn nhỏ, từ từ sẽ vậy, sẽ không thua kém ba bé này." Đỗ Nhược nhìn về phía cô, cũng không ngại ngùng, cô cảm thấy ba bé cưng nhà mình quả rất ngoan, không cần phải giả mù sa mưa nhường tới nhường lui.
Hiển nhiên Triệu Hiểu Mạn cũng không phải người dối trá, cô nói lời thật lòng, tuy rằng Đỗ Nhược hào phóng khiến cô có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là rất cao hứng đáp, "Đến lúc đó chị dâu còn phải truyền thêm ít kinh nghiệm cho em mới được."
Triệu Hiểu Mạn lo lắng đứa nhỏ ở nhà, mở miệng mời một nhà Đỗ Nhược nhất định tới nhà chơi, rồi trở về.
"Mẹ, nhà dì có bánh bao nhỏ sao?" Tuyên Tuyên nghiêng đầu, hỏi mẹ.
"A" Đỗ Nhược bật cười, "Ai đã nói gì với con là bánh bao nhỏ a?"
"Dì Nhạc Nhạc a!" Tuyên Tuyên lập tức khai ra người được chọn.
"Cái tên kia!" Đỗ Nhược chau chau mày, "Là tiểu bảo bảo, giống Hàng Hàng nhà dì Nhạc Nhạc nha." Có lẽ Trần Ngôn bị ba bé cưng đả kích, năm đó ở ngoài phòng sanh khiêng Diêu Nhạc Nhạc đi cục dân chánh công chứng, tuy rằng bị đàn ông Diêu gia hung hăng dạy dỗ một trận, bất quá, bọn họ rất nhanh cũng có con, bé cưng Trần Lập Hàng nhỏ hơn ba bé cưng một tuổi mà thôi. Ba bé cưng thời gian ở trong nước không thế nào dài, cũng chỉ có bé cưng Trần Lập Hàng là bạn.
Đỗ Nhược cứ tiếp tục mang theo ba bé cưng chạy chậm rì rì, hàng xóm chung quanh đi ngang qua nhìn thấy hình ảnh ấm áp đáng yêu như vậy đều sẽ thoáng nghỉ chân một lát, mới mang theo tươi cười rời đi.
☻☻☻
"Đã biết, con đã biết. Ah..., cứ như vậy đi, mẹ!" Rốt cục cúp điện thoại lão Phật gia trong nhà, Hướng Tinh khoa trương thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không để ý hình tượng của mình ở bộ ngoại giao. Hô, kết quả khi nào thì mới đến a? Khuôn mặt nhỏ xinh của Hướng Tinh nhăn lại, bất đắc dĩ nghĩ, từ lúc mình bị ép đi coi mắt thì mọi oán hận đều ghi tạc trên hai người họ, bạn nói hai người đàn ông các người kết hôn sớm như vậy làm gì? Còn liên lụy cô cả ngày bị lẩm bẩm kết hôn, kết hôn. Hướng đại tiểu thư hoàn toàn quên mất lúc trước hai trúc mã của cô kết hôn, lão nhân gia cô giúp bao nhiêu sức.
Ở đại sảnh, người chung quanh thấy Hướng Tinh tức giận bất bình đạp giày cao gót "cạch cạch" đi, đều né qua một bên, chỉ hi vọng không cần dính miểng của nữ ma đầu này.
Ở trong cao ốc văn phòng, thanh danh Hướng Tinh là vang ầm ầm, cô vừa tốt nghiệp liền vào bộ ngoại giao, tuy rằng bên trong có lão gia tử trong nhà giúp đỡ, nhưng thực lực của bản thân cô cũng không thể khinh thường, đây cũng là một trong những nguyên nhân đồng sự không chút nào dám xem thường Hướng Tinh. Trừ bỏ xuất thân tốt, năng lực tốt, vừa mới bắt đầu là vì bề ngoài của cô, có một loại xinh đẹp anh khí trung tính, những người đàn ông đều xua như xua vịt, nhưng Hướng Tinh là ai, là từ nhỏ ở đại viện mò mẫm lăn lộn lớn lên, sau khi tự mình động thủ thu thập vài người, đáng thương những người đàn ông văn nhược trong văn phòng, nhất thời tiêu trừ hết thảy tạp niệm, bộ dạng vợ trung tính cũng đúng là một loại xinh đẹp, nhưng là nếu hành vi cũng dã man như vậy, cũng muốn suy xét thân thể mình có chịu được không.
Lúc này trên mặt Hướng Tinh viết hai chữ "Khó chịu", ai dám tiến lên gặp rủi ro.
"Hướng Tinh!"
Tất cả mọi người mịt mờ nhìn người tới một cái, nha, thì ra là ả.
"Hướng Tinh! Cô đi ăn cơm không? Chúng ta cùng đi a." Gặp Hướng Tinh thế nhưng dừng bước lại chờ ả, nụ cười trên mặt Kiều Tâm thêm vài phần, đưa tới không ít đàn ông ghé mắt, Kiều Tâm dường như là đã nhận ra ánh mắt này, có chút câu nệ chậm bước chân, đứng ở trước mặt Hướng Tinh, cười dịu dàng, quen thuộc muốn kéo cánh tay Hướng Tinh, bất quá bị Hướng Tinh tránh thoát.
Khi nghe được có người kêu cô, lông mi Hướng Tinh liền không tự chủ được nhíu lại, sau không biết là nghĩ tới điều gì, dừng lại, ung dung chờ người nào đó. Nhìn Kiều Tâm đang đứng trước mặt, cho dù là mặc một bộ trang phục văn phòng cứng ngắc nhưng vẫn như cũ có vẻ ôn nhu chọc người thương tiếc, mỗi khi gặp Hướng Tinh đều sẽ cảm thấy, gen đồ chơi này vẫn rất đáng tin, thật đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột sinh con sẽ đào hang, cô cảm thấy, cho dù là ở Kiều gia hun đúc lâu như vậy, Kiều Tâm vẫn giống mẹ cô, trên người khí chất vẫn là tiểu bạch hoa*.
* tiểu bạch hoa: bạch liên hoa: chỉ những người có vẻ ngoài đẹp dịu dàng, yếu đuối, mong manh dễ vỡ (như Lâm Đai Ngọc) nhưng tâm hồn gian xảo, ý là giả bộ yếu ớt!
"Tùy tiện." Không sao cả, Hướng Tinh dù không muốn nhìn thấy người này, cho dù cô cự tuyệt, Kiều Tâm cũng như thường sẽ ở sau lưng của cô, chỉ cần không ảnh hưởng cô là được, đối với người như thế, Bạn càng biểu hiện để ý, thì lại càng đúng ý của ả.
"Nha... Ha ha... Vậy chúng ta đi thôi." Kiều Tâm phục hồi lại tinh thần, tựa như bao dung một đứa bé giận dỗi, ôn nhu cười cười.
Bất quá rất nhanh Kiều Tâm cười không được, bởi vì, Hướng Tinh mang ả đi tới khách sạn sang nhất nơi này ăn cơm trưa."Hướng Tinh, đến nơi này ăn cơm?" Tuy rằng ả có tiền lương, nhưng là từ sau khi quen bạn trai hiện tại, đều dùng đặt mua quần áo, trang sức, giày, mua quà tặng bạn trai vân vân... cộng lại cũng không sai biệt lắm, để chứng tỏ bản thân mình có khả năng độc lập, Kiều Tâm trước mặt Kiều lão gia tử chối từ tiền tiêu vặt mỗi tháng, cũng cự tuyệt nhận quà tặng mắc tiền của bạn trai, vì thế, Kiều Lập Quốc còn đắc ý một thời gian, cho rằng dùng đứa con gái bất hiếu Đỗ Nhược đổi lấy một đứa con gái nhu thuận cùng một đứa con trai đáng yêu nối dõi tông đường là quyết định đúng đắn.
"Có vấn đề sao?" Ra vẻ không nhìn thấy sắc mặt miễn cưỡng của Kiều Tâm, Hướng Tinh trợn to ánh mắt, nghi ngờ nhìn ả. Tuy rằng không sao cả, bất quá hôm nay tâm tình cô không tốt, nếu chính ả tự bò đến, thì không thể trách bản thân mình không phúc hậu, hì hì.
Kiều Tâm nghẹn lại, nỗ lực bày ra tươi cười "Không... Không thành vấn đề." Bản thân mình cũng không phải ăn không nổi, chẳng qua là mua ít mấy bộ y phục mà thôi.
Kiều Tâm không nhìn tới giá cả trên thực đơn kia, tự thưởng cho bản thân mình một bữa.
"Quả thật ăn thật ngon." Kiều Tâm rụt rè mấp máy miệng, dùng khăn lau miệng, cười với Hướng Tinh nói.
Hướng Tinh nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
"Haiz... Nếu Nhược Nhược cũng còn ở nhà, hai chị em mình có thể cùng nhau tới nơi này." Kiều Tâm nhìn nhìn Hướng Tinh, một bộ dạng "chị gái tốt".
☻☻☻
"Chẳng lẽ bộ dáng của mình thoạt nhìn giống ngu ngốc sao? Rõ ràng lôi kéo mình nói như vậy, mình sẽ không biết sao?..." chạng vạng Tề Thâm về đến nhà, đã nhìn thấy ba bé cưng ở trong sân nghịch bùn, mà vợ đang nghe điện thoại với vẻ mặt bất đắc dĩ, anh tiến lên ôm lấy vợ, chôn ở cổ của cô, tham lam ngửi mùi hương mình nhớ cả một ngày.
Sờ sờ cần cổ người đàn ông đang làm nũng, "Là ai a?" bên tai Đỗ Nhược, Tề Thâm nhẹ nhàng hỏi, còn thuận đường hôn trộm.
"Ha ha ha... Ai bảo bạn xui xẻo bị cô ta bắt được?" trong giọng nói Đỗ Nhược mang theo một chút vui sướng khi người gặp họa, cùng mấy người bạn này ở chung, cô luôn có thể thả lỏng.
"A... Mình mặc kệ, mặc kệ, bạn phải bù lại tổn thất tinh thần của mình." Hướng Tinh chơi xấu, nhất định bắt bồi thường.
Đỗ Nhược liếc nhìn người đàn ông đã vào phòng tắm, "Đã biết, đã biết, sẽ đem khăn tay đã thêu đưa cho bạn." Ai sẽ nghĩ tới một cô gái có anh khí như vậy lại có thể sở thích sưu tập đủ loại khăn tay?
Chiếm được vật cần tìm, Hướng Tinh lại nói vài câu, mới cảm thấy mĩ mãn rầm rì cúp điện thoại, chọc cười, đừng tưởng rằng cô không biết Tề Thâm - nô lệ của vợ kia đã về, nếu lại níu kéo vợ của anh, ai biết về sau mình bị thảm thế nào. Bây giờ tình trạng quẫn bách khi gặp nhau không cũng là bởi vì hậu quả cô cắp Đỗ Nhược đi dạo phố làm cho người đàn ông kia phòng không nhà trống sao?
Đỗ Nhược cười lắc đầu, nhìn Tề Thâm thật sự làm cho Hướng Tinh có bóng ma rất lớn.
Cô đứng dậy tới cửa nhìn nhìn ba bé cưng trong vườn đang bất diệc nhạc hồ chơi tác chiến mô hình tòa thành, "Hạo Hạo Duyệt Duyệt Tuyên Tuyên, bắt đầu chuẩn bị thu thập nha, lúc mẹ kêu ăn cơm, muốn nhìn thấy ba bảo bối sạch sẽ."
"Đã biết." Ba bé cưng khoan khoái hướng mẹ quơ quơ móng vuốt nhỏ dơ dáy.
Đỗ Nhược nhíu mày, bọn nhóc vẫn là đáng tin, cô xoay người đi tới phòng bếp.
"Tắm rửa xong, sao không nghỉ ngơi một chút." Thấy bóng dáng người mặc đồ lính anh khí cao ngất, lúc này đang ở trong phòng bếp bận rộn. Đỗ Nhược tiến lên giúp đỡ.
Tề Thâm cười hì hì, hung hăng cắn một ngụm ở trên mặt non nớt của vợ, cười hỏi, "Nha đầu Hướng Tinh kia?"
"Từ khi cô ấy làm bộ ngoại giao, không phải lúc nào cũng oán giận Kiều Tâm với em." Nhớ lại biểu tình ai oán của Hướng Tinh, Đỗ Nhược không khỏi cười ra tiếng.
Chuyện này Tề Thâm cũng biết một ít, "Người phụ nữ kia còn nói cái gì?" Tề Thâm thuận miệng hỏi, nghĩ cũng biết người phụ nữ kia không có chuyện gì tốt.
"Hỏi thăm Hướng Tinh về em." Đỗ Nhược cũng không rõ ràng, "Anh nói vài năm nay cũng không tìm em, sao lúc này lại hỏi đến em."
"Ồ? Sao vậy?" Thấy Tề Thâm đột nhiên dừng tay.
"Anh nghe ông nội nói, gần đây Kiều Lập Quốc dường như là gặp một chút phiền toái." Tề Thâm quan sát thần sắc Đỗ Nhược, châm chước nói ra tin tức mình biết.
"Cần tiền bù lại?" Chuyện này cô thật ra không nhớ rõ, cũng không rõ ràng là chuyện gì, bất quá nghĩ cũng biết Kiều gia tìm cô là vì cái gì, Đỗ Nhược nhíu mày, cô sẽ không giúp.
Gặp vợ thật sự một chút cũng không để ý, Tề Thâm cũng nhún nhún vai, gật đầu, cứ như vậy bỏ qua, không thèm để ý là tốt nhất, vợ có mình đau là được rồi, người nhà kia tốt nhất đừng đến trước mặt vợ nhảy nhót.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
55 chương
170 chương
19 chương
46 chương
40 chương