Cuộc sống của tôi mang tên exo
Chương 8 : Tình cảm chớm nở hay chỉ là tạm bợ ?
Sau khi kì thi đại học kết thúc , trước hết phải áng chừng điểm số , sau đó điền nguyện vọng của mình , cuối cùng mới biết được điếm số thực tế . Nói ra thì chuyện điền nguyện vọng cũng giống như một canh bạc vậy . Chỉ có điểm số cao thôi thì chưa đủ . Còn phải thêm một chút ít may mắn nữa mới có thể đúng như ước nguyện mà thi đỗ vào trường đại học yêu thích
Nó không nghi ngờ gì , chính thực là một kẻ vận đỏ . Tuy nó có tính hay quên nhưng một khi cái gì bắt nhớ thì phải nhớ đến cùng . Tất cả những thứ vướng bận rốt cuộc cũng được giải tỏa trong tâm thâm nó . Sáng nay nó dậy sớm hơn bình thường . Tầm giờ này khoảng 5 giờ sáng nhưng ngay sông Hàn thì đã có nhiều người tới để tập thể dục buổi sáng , nó cũng vậy . Đây là lần đầu tiên đến trong cuộc đời nó dậy sớm , từ hồi ở Việt Nam nó toàn dậy khoảng 8,9 giờ sáng thôi vì buổi học của nó là buổi chiều . Nhưng từ khi qua Hàn , con người nó đã có đôi phần thay đổi , không phải là quá nhiều nhưng cũng được coi là chấp nhận được . Sông Hàn thì nó cũng tới nhiều rồi nhưng cũng chưa bao giờ nhìn ra nét đẹp của nó , người người đi bộ , đạp xe , nói chuyện đủ thứ , khung cảnh xung quanh rất trong lành , tựa như một bức tranh . Nó hít một hơi thật sâu rồi tản bộ xung quanh , tai đeo tai phone
Bên KTX vẫn im hơi không 1 tiếng động nhưng chỉ duy nhất 1 người đang vệ sinh cá nhân , không ai khác đó là Luhan hyung . hôm nay cậu ấy dậy khá sớm , tuy có " kì nghỉ dài hạn " nhưng vẫn dậy sớm hơn bình thường . Vệ sinh cá nhân xong Luhan hyung cũng bắt đầu đi bộ ra tới sông Hàn . Luhan hyung đang đi bộ xung quanh thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc
Luhan có chút hào hứng nói : " Tôi không nghỉ hôm nay em lại dậy sớm như vậy "
Nó bỏ một bên tai phone xuống ngạc nhiên : " Ủa chớ không phải hôm nay mấy người được nghĩ sao . Tại sao anh lại dậy sớm như vậy , rồi mấy người kia đâu " Nó ngó ngang ngó dọc
_ Trả lời tôi trước đi _ Luhan nói
_ Ơ ... xì , tôi thích dậy sớm như vậy không được hã _ Nó 2 tay chống nạnh nói
_ Nhóc năm nay bao nhiêu tuổi rồi _ Thấy nó làm hành động đó kiểu như một đứa bé 3 , 4 tuổi nên Luhan có chút buồn cười nên hỏi
_ 19_
_ Nhìn hành động đó của em tôi không nghỉ em 19 tuổi đâu _ Luhan
_ Hành động của tôi như thế nào thì kệ tôi chớ . Xì ... về trước _ Nó nói xong rồi định bỏ đi
Nhưng cánh tay săn chắc của Luhan đã kiệp giữ tay nó lại :" Đã đi bộ mà về sớm vậy sao "
_ Buông tôi ra _ Nó bất ngờ nói
_ Đi theo tôi _ Luhan nói xong rồi dắt nó đi
Nước Hàn không phải trong tầm tay nó nên Luhan hyung dẫn nó đi đâu nó cũng không biết . Nó chỉ thấy ở đây có rất ít người , chắc là do còn sớm . Nhưng con đường này hầu hết là các hàng quán . Luhan dẫn nó đi vào 1 cái quán nhỏ . Bên trong cũng chỉ có vài ba người
_ Ngồi đi _ Luhan hyung buông tay nó ra
_ Đây là đâu _ Nó nghiêm ngặt nó
_ Em đừng có chưng bộ mặt đó ra với tôi , không có tác dụng đâu _ Luhan nhìn nó cười rồi nói
_ Này , tôi làm gì chưng bộ mặt gì ra nhìn anh _ Nó phản kháng
_ Ừ thì không _ Luhan cười
_ Mà ở đây bán gì thế _ Nó hỏi
_ Ở đây nổi tiếng là món " Gà nhân sâm " - 1 trong những thực đơn tiêu biểu của Hàn Quốc . Tôi muốn bồi bổ để em thoát khỏi cái thân hình hạt tiêu này _ Luhan nhìn nó rồi cười
_ CÓ bé hạt tiêu nào mà dễ thương như tôi không _ Nó nói rồi 2 tay chống cằm nở 1 nụ cười thật tươi nhìn Luhan
_ 2 đứa ăn ngon miệng nhé _ Cô chủ quán đi tới cắt ngang đồng thời cũng giải thoát sự đứng hình của Luhan
_ Ớ cô ơi cháu không ăn rau _ Nó nói
_ Ớ vậy để cô đổi _ Cô chủ quán nói rồi định cầm lên
_ Dạ không cần đâu ạ _ Luhan ngăn tay cô chủ quán lại
_ Vậy 2 đứa ăn ngon miệng nhé _ Cô chủ quán nói rồi đi
_ Này , tôi không ăn rau _ Nó bĩu môi nhìn Luhan
_ Giờ tôi mới hiểu sao người em đã 19t rồi mà vẫn được gắn cái mác hạt tiêu _Luhan nhìn nó cười . Nói thì nói vậy thôi nhưng tay vẫn gắp rau ra cho nó
_ Đây nữa _ Nó chỉ vào 1 cọng rau còn sót lại trong bát
_ Được chưa _ Luhan gấp nốt ra
_ Ok _ Nó cười
_ Ngon chứ _ Luhan thấy nó ăn vui vẻ nên hỏi
_ Ừm , rất ngon _ Nó nói rồi ăn tiếp
Cứ thế Luhan vừa ăn vừa nhìn nó , còn nó thì chỉ biết nhăm nhi bát " Gà tần sâm " mà không biết có người đang nhìn mình chăm chú . Thoáng chốc nó đã ăn hết và Luhan cũng vậy . Hai người đứng dậy tính tiền rồi đi ra khỏi quán
_ Tôi về trước nhé . Cảm ơn bữa sáng của anh _ Nó nói rồi định đi
_ Tôi đưa em về _ Luhan hyung nói
_ Đại ca à , cũng 6 giờ hơn rồi đấy . Anh muốn tôi bị mấy bạn fan cuồng ép đến chết đúng không hã . Tôi về 1 mình cũng được . Cảm ơn _ Nó nói rồi đi luôn hẳn về nhà
Luhan cứ đứng đó nhìn nó đi rồi mới chịu rời khỏi đây về KTX
Cứ thế 1 tình cảm bắt đầu chớm nở
Không biết rằng đây là tình yêu hay chỉ là tạm bợ
Tương lai không ai đoán được chính xác cả
Mỗi người một nơi rồi cũng sẽ lạc mất nhau đúng chứ???
Hãy cố nắm thật chặt tay nhau khi còn có thể
Truyện khác cùng thể loại
152 chương
11 chương
17 chương
60 chương
11 chương
101 chương