Sáng đánh tối đăng, tác thấy cái này cũng không tệ đâu nhỉ, thế thì một ngày có thể làm được một chương.
Mà tác nói thật là tác không biết diễn tả cảnh đánh nhau, nó khó lắm lắm luôn đó.
Chap này dài hơn 2300 chữ nhé.
____ Pov Rei ____
"[Phái Ryuuto - Bộ 1 - Thức thứ nhất - Phong trảm]"-Rei
"Hay lắm á nhân, đỡ này"-ác ma
Tôi và ác ma vẫn tiếp tục giao đấu nhưng nếu gọi là giao đấu thì cũng có phần nhẹ nhàng.
Chúng tôi đang di chuyển với tốc độ sao xẹt tức là không ai có thể thấy được chúng tôi một cách rõ ràng, cùng lắm chỉ là thấy những dư ảnh ở trên mặt đất nơi này nơi kia thôi.
Và trái ngược với tốc độ nhìn như cơn gió nhẹ thế nhưng những đòn tấn công bọn tôi đưa ra có thể dễ dàng chém đứt đôi một con Golem bằng sắt đấy(Golem bằng sắt cực kì cứng).
Hắn rất là khá đấy, trình độ thế này có thể gần bằng 1/2 ác ma cấp 1 rồi nhưng hắn vẫn còn nhiều thiếu sót để lên đến trình của ác ma cấp 1 lắm.
Mà công nhận là tôi cũng lục nghề rồi, giao tranh với hắn hơn 10 chiêu rồi mà đánh không trúng được 3 đòn nữa, nếu là tôi của khi xưa thì ít nhất cũng phải dính được 8-9 đòn chứ.
Thử nghĩ đi, gần 4000 năm không cầm kiếm đánh với ác ma thì ai mà đánh cho giỏi được, giống như việc bạn nằm ngủ một đêm dài rồi đột ngột tỉnh dậy hỏi xem có ai muốn xuống giường ngay lập tức hay không.
"[Phái Ryuuto - Bộ 2 - Thức thứ năm - Nhị lang]"-Rei
"[Ma kĩ <Địa hóng>]"-ác ma
Hai chiêu thức của chúng tôi va chạm và triệt tiêu lẫn nhau.
Lục nghề thật rồi, tôi phải dùng đến bí kĩ của phái Ryuuto để đánh với một tên ác ma thì đúng là thảm thật.
Phái Ryuuto có tổng công 3 bộ, mỗi bộ 10 chiêu thức.
Nó ở thế giới cũ của tôi thì nằm vào diện khó học và rất mạnh nhưng khi ở đây tôi phải cải tiến một chút để chúng không yếu thế nhưng tên chiêu thức thì vẫn giữ như cũ vì tôi cải tiến dựa trên chiêu cũ mà.
Mỗi chiêu thức cứ như cơn gió, đến rồi lại đi, không ai có thể bắt kịp chuyển động của lưỡi kiếm và đến khi họ bị đánh rồi mới phát hiện ra bản thân đã ăn kiếm.
Tên ác ma vẫn tiếp tục đánh với tôi mặc dù hắn đang dần mất sức một cách không phanh.
Sau khi tôi gỡ bỏ cái vòng cổ thì sức mạnh của tôi tăng nhiều hơn, khả năng điều khiển ma lực trong không khí tốt hơn nên hầu như lúc nào tôi cũng dùng [Khống chế] và [Tăng trọng] lên người tên ác ma.
Hai chiêu này nói thì dẽ mà làm thì khó, tôi phải vừa khống chế cử động của ác ma rồi phải lợi dụng trọng lực của không khí và lực hút của trái đất để làm bản thân tên ác ma nặng hơn gấp 10 lần. Và tôi phải làm song song hai cái cùng một lúc, nó khó lắm đấy.
"Haa...tên á nhân ngươi đã làm gì ta"-ác ma
"Chỉ vài thủ thuật nhỏ thôi...nào, chúng ta cùng kết thúc trận đấu nhỉ"-Rei
Tôi cười lạnh sau khi đánh hắn bị thương ở nhiều nơi và nói với hắn.
Tên ác ma đột nhiên bật ra xa, niệm câu chú gì đó, tất nhiên là tôi để cho hắn niệm rồi,mà nếu tôi muốn ngăn căn nó thì cũng đâu có khó nhưng tôi muốn biết hắn định làm gì.
Rồi một khối đất đá khổng lồ bốc lửa hùn hụt từ trên trời rơi xuống.
Tên này chơi trội thật, cái tảng đá đó xứng tầm thiên thạch đó mà hắn lại dám nả xuống một cái sân đấu và ngoài sân là những người dân đang được khống chế để tránh hỗn loạn.
Nếu mà tôi không ngăn lại thì sẽ có nhiều người chết đó, bao gồm cả hoàng thất nữa.
"Chairo, Aoi, Midori tạm thời gát lại hiềm khích đi, cho tôi mượn sức mạnh để ngăn cái thứ này lại được không"-Rei (Tác : nhắc cho ai không nhớ, Chairo làThổ tinh linh, Aoi là Thủy tinh linh, Midori là Phong tinh linh của Nico)
"Hứ, chỉ lần này thôi Rei"-Chairo
"Đây là vì những người vô tội ở đây thôi đó"-Aoi
"Được rồi"-Midori
"Thôi nào đừng bướng cho tôi mượn đi tí nguyên tố đi"-Rei
Ba người họ cuối cùng cũng cho tôi mượn nguyên tố dù cho họ không muốn tí nào, nếu mà để bản thân tự hấp thụ từ không khí thì có khi cái thiên thạch đó rơi xuống được 8 kiếp rồi tôi mới tập hợp đủ nguyên tố.
Trước khi cái thiên thạch kia rơi xuống, tôi cho rất nhiều rễ cây khổng lồ mọc từ mặt đất để chặn một phần áp lực của thiên thạch, sau đó cho những cọc đất đánh tan viên thiên thạch thành trăm mảnh. Để như thế là không được nên tôi dùng thủy nguyên tố bọc ngoài viên thiên thạch để cho những mảnh vụn và đất đá không rơi xuống đất.
Tiếp đó là nghiền nát nó trong chỗ nước được tạo từ thủy nguyên tố, rồi tách các mảnh vụn đó khỏi nước dùng phong nguyên tố đưa chúng ra bìa của đại lâm All.
"Này ác ma, mi tính cho ta ăn một cái ma pháp cao cấp phức hợp này rồi cong đuôi bỏ chạy à"-Rei
"Tch..."-ác ma
Dù không cam lòng nhưng tên ác ma vươn rộng đôi cánh định bỏ chạy nhưng đời nào tôi lại để hắn đi.
Tôi vẫn giữ nụ cười của mình, mở [kho không gian] lấy ra một thứ không thuộc về thế giới này.
"Thật tình, ta ghét nhất khi ngươi dùng khuôn mặt của Yuki để thể hiện tính khát máu muốn ăn tươi nuốt sống con mồi này của ngươi đấy Rei"-Chairo
Tôi hiện giờ chẳng biết biểu cảm của mình ra sao nữa, tôi chỉ biết đến cảm giác hưng phấn khi chuẩn bị giết con mồi mình đã vờn bấy lâu, cứ như mèo vờn chuột rồi giết nó như một thú tiêu khiển vậy.
Dù là thế biệt danh cũ của tôi là Hắc hồ yêu chứ không phải là Hắc miêu yêu nhưng tôi vẫn hài lòng về nó.
"Ác ma này, trò chơi kết thúc rồi, chỉ cần một phát thôi bằng và ngươi sẽ không thể thấy ánh mặt trời nữa đâu. Ta hứa sẽ không làm mi đau đâu, cứ chờ nhé"-Rei
"Lại là khuôn mặt nham hiểm này...ta rất không thích điểm này của ngươi"-Aoi
"Tớ hoàn toàn đồng ý"-Midori
Tôi tích tụ một chút nguyên tố Thổ để tạo thành cái bàn để làm điểm tựa, tôi để món vũ khí yêu thích của tôi lên, quỳ một chân xuống, nhắm thẳng vào cánh của tên ác ma.
*Bằng* *Bằng*
"Á...hự"-ác ma
Tên ác ma rơi xuống đất, tôi vác theo món vũ khí của mình để trên vai tiến gần đến chỗ của ác ma.
"Ngươi...đã làm gì ta"-ác ma
"Chỉ là bắn ngươi hai phát thôi mà...vào ngay mạch ma lực để ngươi không thể bay được"-Rei
Khi ác ma bay, họ cần phải vận ma lực vào cánh để giúp họ bay vì thế nếu không có ma lực thì họ sẽ rơi thẳng xuống đất như tên này.
"Khống hề có thứ vũ khí nào có đủ uy lực và độ nhỏ để có thể nhắm thẳng vào mạch ma lực cả"-ác ma
"Tất nhiên là có chứ, đây là một cây súng bắn tỉa Cheytac-408 Cal, tất nhiên là có thể bắn được rồi, mặc dù ta quen dùng súng tiểu liên hoặc dùng [Đạn ma lực] hơn là súng bắn tỉa nhưng cái này có độ chuẩn xác cao nhất"-Rei
Tên ác ma không hề hiểu được tôi đang nói cái gì. Tất nhiên là phải thế rồi, thứ được gọi là súng này hoàn toàn không hề tồn tại trong thế giới này.
"Nói nhiều rồi, mi chết đi được không"-Rei
"Xin...t"-ác ma
*Bằng*
Tôi dùng khẩu súng bắn tỉa này để kết thúc hắn luôn, bằng cách dồn ma lực vào cây súng để tạo thành đạn, điều chỉnh độ xoáy của không khí trong nòng súng và lực đẩy của súng, tôi có thể bắn nát sọ của một ác ma và kết thúc cuộc đời của chúng.
Mà dùng một cây súng bắn tỉa nặng gần 14kg bắn ở khoảng cách gần như thế này thì quả là kì quặc.
Kết thúc rồi...mà phải nhặt xác hắn chứ, để đây thì kì lắm nên tôi thu nó vào [kho không gian] luôn.
Rồi tôi tìm lại cái vòng cổ để tiếp tục phong ấn sức mạnh của bản thân, khi vừa đeo vào vết thương lại bắt đầu đau kinh khủng, không lẽ 60% sức mạnh có thể làm giảm cơn đau.
Khó chịu thật mà.
"Yuki đổi chỗ nào"-Rei
"Được rồi, cảm ơn vì đã giải quyết tên ác ma giúp tớ Rei"
"Ngại gì, lâu lắm rồi mới được giết ác ma, vui muốn chết"-Rei
"Lần sau cậu nên kìm chế một chút"
"Được được, tớ biết rồi, cho tớ vào đi, vết thương đau quá, khả năng chịu đau của cậu hơn tớ nhiều nên nhanh lên"-Rei
"Đổi nào"
Khả năng của mỗi linh hồn là khác nhau, riêng của Yuki thì cậu ta chịu đau rất giỏi, nhưng tôi là con người nên không bằng đâu, dẫu kí ức có lưu lại cảm giác đau nhưng tôi không phải là người trực tiếp chịu nó nên đỡ hơn.
Dù sao thì lâu lâu ra ngoài cũng tốt, lần sau phải ra ngoài thường xuyên hơn, trong không gian linh hồn dù có Shuu nhưng nó chán quá.
____ Pov main ____
Rei muốn đổi chỗ lại vì thế tôi đồng ý với cậu ta.
Tôi lấy lại thân thể và thứ đầu tiên làm tôi có cảm giác của thân xác đó là vết thương đang rỉ máu ở bụng, có lẽ do trận đánh lúc nãy đã làm cho miệng vết thương bong ra và trở nặng hơn.
"Anh Nico, anh ổn chứ"-El
Tiếng nói của El từ xa vọng đến khiến tôi sởn cả tóc gáy.
Sau El lại ở đây, tôi đã dặn con bé là trốn đi rồi mà.
Lúc nãy [Dò tìm] không dò được sự hiện diện của con bé trên sân.
"Anh...anh ổn"
"Thật không?"-Kai
Kai sau lưng El rụt rè hỏi tôi, thằng bé có vẻ còn ân hận vụ việc khi trước.
Mà viên thuốc làm từ cỏ Conto có tác dụng điều khiển người khác hoàn toàn trừ khi thuốc hết tác dụng hoặc người bị điều khiển chịu một cú sốc lớn đến mức cỏ Conto không ảnh hưởng được đến người đó.
"Anh ổn thật mà"
"Không hề, đứng từ đây em có thể ngửi thấy mùi máu từ vết thương của anh"-Alice
Alice hiện ra sau lưng hai nhóc kéo theo một thứ gì đó đã được trói chặt...đó là Nakos đã bị đánh bất tỉnh.
"Không sao thật mà, sau khi mọi việc ổn thỏa anh sẽ xử lí vết thương sau"
"Nhưng hiện tại vết thương đang..."-Kai
"Kai à anh đã nói là đừng giận bản thân nữa, em không có lỗi gì hết"
"Vâng..."-Kai
Hai tai và đuôi Kai rủ xuống kèm theo khuôn mặt cực kì ảo não khác hẳn dáng vẻ vui tươi thường ngày của Kai.
Khoan...có một chuyện từ lúc ba nhóc bước ra đến giờ tôi vẫn để ý, chúng nó đi ra từ chốn nào vậy.
[Dò tìm] không hề bắt được sự hiện diện của bất kì ai trong cả sân đấu này, bên ngoài khuôn viên thì chỉ còn vài học viên đang được ổn định, người dân thì đã được sơ tán hết về nhà, hoàng thất thì đi theo Bahamuth đến đâu mất rồi.
Vậy ba nhóc từ đâu đi ra.
"Ba em trả lời anh... từ lúc anh đi đến giờ ba em ở đâu"
"Ở trên sân đấu này"-El
"Vậy trận đấu lúc nãy...ba em thấy..."
"Thấy hết"-Alice
Điều tôi lo sợ đã đúng.
Nhưng sao ba nhóc lặng tiếng thế nhỉ. Không ai hỏi tôi câu gì cả.
"Ba em không có gì để hỏi ư"
"Hỏi gì?"-El
"Về trận đấu của anh với người lúc nãy"
"Hỏi thì anh cũng có trả lời đâu nên bọn em cũng chẳng cần phải hỏi"-Alice
Đúng là tôi sẽ không trả lời chúng nhưng ba em im im thế này làm anh sợ đó.
"Vậy nếu anh sẽ trả lời thật lòng hết tất cả thì các em có hỏi không"
"Hỏi!"-ba nhóc
Ba nhóc đồng thanh.
Xem ra tôi đúng là một sư phụ tồi mà, học trò muốn biết nhiều thứ thế mà lại giấu hết lần này đến lần khác.
Nhưng liệu ba nhóc có còn đối xử với tôi như bình thường nếu biết được thân phận thật sự của tôi.
Tôi rất...sợ, sợ chúng sẽ bỏ rơi tôi.
Bỏ tôi lại một mình, cảm giác đó...đau đớn lắm.
"Vậy sau khi mọi thứ ổn thỏa cả rồi anh sẽ kể cho ba em nghe mọi thứ."
Đành liều vậy, tôi cũng đâu thể dấu hai nhóc mãi được.
Truyện khác cùng thể loại
2695 chương
37 chương
12 chương
53 chương
92 chương