Cuộc sống cẩu huyết của nam phụ

Chương 3 : Nữ phụ-sama, ngài đúng là tri kỉ!

Lúc Thiên Nam đã an toàn yên vị trên chiếc ghế ở cuối phòng học của lớp 10A7 thì giờ ra chơi đầu tiên ở trường cấp ba đã kết thúc. Tin vui thứ nhất là điều đó đồng nghĩa với việc cậu đã (may mắn) bỏ lỡ tiết mục kết giao bạn mới cực kì phiền phức ở đầu giờ. Tin vui thứ hai là tỉ lệ để giáo viên chủ nhiệm "nhận dạng" cậu thành công giữa đám học trò nghịch như quỷ sứ đang thấp hơn bao giờ hết. Nhưng cuộc đời lại có một chữ "Nhưng" rất lớn... Đáng lẽ Thiên Nam sẽ ngồi đó tận hưởng niềm vui nhân đôi của mình, nghe nhạc, đọc manga hoặc ngủ li bì cho đến lúc ra về nếu cậu không phải đang bận gặm nhấm tin buồn nhất trong cả ba tin... Vì cái quái gì mà "cặp đôi quốc dân" lại ngồi ngay trước mặt cậu? Không phải IQ các người cao lắm hả? Sao không đâm đầu vào 10A1 mà chui vào cái lớp đứng chót danh sách này? Thiên Nam vừa ai oán tự hỏi vừa nhìn chằm chằm cái đôi quỷ quái chỉ trong một buổi sáng mà hành hạ cậu chết lên chết luôn cả trăm lần như xã hội nửa phong kiến hành hạ chị Dậu! Nếu không phải là một con mọt máy tính chính hiệu, ắt hẳn Thiên Nam đã tin rằng cậu bị một loại sức mạnh kì quái gì đó làm xuyên vào teen fiction! Nhập hồn vào một nam phụ đáng thương cả đời làm thảm chùi chân cho Băng và Phong, khụ..., cho nam nữ chính. Nhưng chuyện này khoan hãy bàn đến. Chuyện đáng quan tâm hơn cả là chỉ trong vài giờ ngắn ngủi mà nguyên tắc Ba Không của Thiên Nam dường như đang bị lơ đi một cách trầm trọng! Cậu không chỉ tự đâm đầu vào rắc rối, vi phạm nội quy nhà trường (?) mà còn dám quát lên trước mặt người khác! Không được, nếu muốn sinh tồn trong một thế giới mà nhân sinh quan của giới trẻ đang dần trở nên méo mó thế này thì cậu cần phải khôn ngoan hơn! Tốt nhất là giả câm giả điếc! Đúng thế. Chỉ cần đừng chõ mũi vào chuyện của người khác nữa thì mọi thứ sẽ lại trở về đúng nơi của nó thôi. Cảm thấy tư duy của mình vô cùng hợp lý, Thiên Nam tự like cho bản thân một cái. Nỗi đau mang tên "Băng Phong" tạm thời được dẹp sang một bên. Cuộc sống yên bình của cậu không thể cứ thế vỡ nát chỉ vì hai tên bệnh nhân tâm thần lậm teenfic được! Sau năm phút độc thoại nội tâm, Thiên Nam cảm thấy yêu đời trở lại. Cậu vô cùng bình tĩnh lấy tập sách của môn tiếp theo đặt lên bàn. Thậm chí còn thật nghiêm túc mà đặt bút thước ngay ngắn hai bên hông quyển tập. Thế giới trở nên tươi sáng đến mức ngay cả một bạn nữ mặt mày nhăn nhó ngồi cạnh cậu cũng trở nên vô cùng vừa mắt. Và lần thứ N các giác quan của Thiên Nam phản ứng nhanh hơn não, cậu quay sang cười với cô bạn đó một cái thật tươi! - Cười cái gì! Thằng bệnh! - .... "- Tôi chỉ tùy tiện cười xã giao thôi mà! Cô có cần phản ứng gay gắt thế không???" Thiên Nam thầm gào thét. Nhưng Thiên Nam không có nhiều thời gian để tự dày vò, vì tiết học đầu tiên đã bắt đầu. Vốn là kẻ luôn trung thành với thành tích lẹt đẹt từ trên đếm xuống, rất nhanh bài giảng lừ đừ của giáo viên chủ nhiệm đã đưa cậu vào trạng thái xuất hồn. Nhưng chưa kịp bày ra bàn cờ của Chu Công, một giọng nói đã kéo tâm hồn đang lơ lửng của Thiên Nam về lại lớp học: - Này. "Băng à đây là giờ học đấy cô có hiểu không?" - À ừm, có chuyện gì thế? - Thiên Nam đáp, cố kiếm chế một cơn ngáp sái quai hàm. - Tôi để quên hộp bút ở nhà rồi. - Sao không đi mà mượn người tình mafia của cô. - Cậu lầm bầm. - Cậu mới nói gì? - À ý tôi là tôi rất vinh hạnh rất sẵn lòng rất hoan nghênh cho cô mượn bút cô có thể giữ đến hết tiết cũng được (tốt nhất là giữ luôn để đừng cmn làm phiền ông nữa!) - Này, anh không có bút chì kim hả? - Tên tôi là Thiên Nam, không phải "này". - Gì cũng được. Vì sau này vào bang tôi cũng sẽ gọi cậu bằng bí danh thôi. - .... - Lord de Master. Nghe hay không? -... "Mẹ bà đó là cái giống ngôn ngữ gì vậy?" - Không phải ai cũng được phong bí danh đâu. Mà thêm nữa, cậu cần phải tinh tế hơn trong việc quan sát thói quen của tôi nhé. Sau này tôi sẽ còn cần cậu giúp nhiều thứ. Mà ngay cả một cái bút chì kim cậu cũng không có! Dường như việc kìm chế cơn thịnh nộ đã khiến sợi dây mẫn cảm nhất trong lòng Thiên Nam run rẩy dữ dội. May mắn, bạn gái mặt mày nhăn nhó ngồi cạnh cậu đã kịp thời ngăn chặn bi kịch trước khi sợi dây kia đứt phựt. - Mày im mồm được không? Đang trong giờ học đấy! "Làm người yêu tôi được không?" - Thiên Nam kịch liệt kiềm chế bản thân phọt ra bất kì chữ cái nào trong câu hỏi đó. Giờ đây bạn gái nhăn nhó đã trở thành thần tượng sáng chói nhất trong lòng cậu. - Tôi không chấp nhất đứa con gái thô thiển như cô. Và tốt hơn là tránh xa Phong của tôi ra. - Lãnh Hàn Nguyệt Băng đáp với một nụ cười lãnh diễm trên môi. Rồi cô ta quay lưng đi. Thiên Nam thầm cảm thấy thật may mắn thay cho Băng. Vì bạn gái nhăn nhó đang lột giày ra!!! Một phát giữa mặt rất là thốn có biết không? Thiên Nam âm thầm chấp nhận sự thật rằng "bạn gái bàn bên đã trực tiếp bị thăng cấp thành nữ phụ!". Quả là bi kịch! Dù sao đi nữa, tinh thần đồng đội đang dâng trào mãnh liệt trong tim cậu. Thiên Nam không nhịn được mà quay sang cô bạn bên cạnh: - Cảm ơn cậu nhiều. - Cậu hạ giọng cực nhỏ. - Mày cảm ơn làm quái gì. Tao không thể chịu nổi con nhỏ đó nữa nên mới chửi. Chẳng liên quan gì tới mày hết. - Không lẽ trước đó bạn biết cô ta sao? - Thiên Nam trợn mắt. Này cũng quá kịch tính rồi! - Tao ở chung kí túc xá với nó từ năm ngoái. Sao lại không biết. "Nữ phụ, cô thật đáng thương." - Lúc nào cô ta cũng làm phiền người khác như vậy sao? - Cậu hỏi. Bạn gái bàn bên nhíu mày một lát rồi đáp: - Nói làm phiền cũng không đúng. Thật ra con nhỏ đó bị khùng! "Nữ phụ cô quá thẳng thắn rồi..." - Tao quen nó từ hồi nó còn nhỏ. Lúc trước nó chỉ là con nhỏ bình thường thôi. Rồi tự nhiên đùng một cái dở dở ương ương. Lúc nào cũng nói mình là Băng Đá gì gì đó. Thiên Nam đang vô cùng bối rối. Không biết có nên kể cho cô bạn nghe về Thiên thần b,... khụ, hay không. Cho nên mới nói sức mạnh của teenfic thật đáng sợ! - Cho tôi hỏi một câu nữa nhé. - Im. Không hỏi nữa. Tao phải chép bài. - Tên cô ta là Băng thật hả? - Không. Tên nó là Tường Vi. Là người thành phố X. Nghe nói ba mẹ nó cũng khổ tâm lắm. Thiên Nam chưa kịp tặc lưỡi cảm thán giới trẻ thật lầy lội, một cái gì đó có kích cỡ như viên phấn đã dùng tốc độ ánh sáng lao thẳng vào giữa trán cậu. - Hai em kia! Tại sao tôi bảo im mà vẫn nói chuyện! Mau ra hành lang đứng. Lần này Thiên Nam tiếp nhận hình phạt một cách bình thản hơn rất nhiều. Vì cậu đã xác định được rằng năm học mới này không có khả năng trôi qua bình thường như bản thân đã hằng mơ ước nữa. Hết chương 3 * Mấy chỗ mình để ngoặc kép là độc thoại nội tâm của Thiên Nam nha mong mấy bạn đừng hiểu lầm XD