Cuộc Sống Bình Thường Của Thực Thể Vô Thượng

Chương 6 : Không Biết Lượng Sức Mình.

Do hai vụ việc mà Ouma làm lúc sáng và lúc trưa nên giờ học chiều hôm nay không có tên nào dám đến chọc cậu. Mà đối với Ouma thì điều đó cũng tốt, chúng không chọc đến cậu thì cậu cũng chả thèm động đến chúng làm gì. Hiện Ouma đang ngồi hóng mát dưới bóng râm của một gốc cây ở rìa khu sân tập luyện, vì chả có giáo viên nào thèm quan tâm cậu có tập luyện hay không, cũng đúng thôi trong những giờ học chiều trước kia, cậu nhóc Kurosagi có mặt ở sân tập này cũng chỉ là cho có mà thôi, và hầu như toàn bộ những giờ học chiều cậu nhóc Kurosagi phải cắn răng chịu đựng làm bao cát cho những kẻ khác tập luyện, nhưng từ bây giờ trở đi những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra bất kỳ lần nào nữa. - Này thằng phế vật, tai mày có bị điếc à?! Không nghe thấy nãy giờ tao đang gọi mày à?! -- (?) Đang ngồi hóng mát thoải mái thì có tiếng của ai đó kêu tên mình, Ouma qua mặt về phía tiếng nói phát ra, cậu thấy có khoảng 10-20 tên đang đứng ngay đó và tất các bọn chúng đang nhìn Cậu. Ouma nghĩ là sau hai vụ việc đó là sẽ không còn tên nào dám đến gây sự với cậu, nhưng có lẽ vẫn còn có vài tên nghĩ cậu là một tên phế vật không làm được trò trống gì nên mới đến gây sự với cậu đây. - Các người đang gọi tôi à? -- (Ouma) Cái tên có vẻ như thủ lĩnh của bọn chúng trả lời lại cậu. - Không mày thì còn ai khác nữa à? -- (?) - Vậy sao. Nếu thế thì các người gọi tôi làm gì vậy? -- (Ouma) - Mày có phải là kẻ làm ra hai vụ việc được mọi người đang bàn tán không? -- (?) - Ho... Hai vụ việc đó sao? Nếu đúng là tôi thì sao? -- (Ouma) - Là mày?! -- (?) Nghe thấy cậu trả lời như vậy có vẻ như bọn chúng khá ngạc nhiên, còn tên thủ lĩnh thì cười to. - HAHAHAHAHAHA!!! Thú vị đấy. Một thằng phế vật như mày có thể đánh bại một những thiên tài hiện nay của khu vực lớp phép thuật. Đúng là thú vị. Chắc chắn mày đã vô tình may mắn gặp kỳ ngộ nào đó nên mới có được sức mạnh như vậy, có đúng không? -- (?) - Nếu đúng như vậy thì sao? -- (Ouma) - Nếu đúng như vậy thì tao muốn đấu một trận với mày. Tao muốn xem kỳ ngộ mà mày có được đã cho mày một sức mạnh như thế nào? -- (?) - Đấu một trận với tôi? -- (Ouma) - Thế nào? Không dám à? -- (?) - Đấu thì đấu, nhưng mà tôi muốn đấu với tất cả các người, chứ không thì đánh bại người này xong lại đến người khác thánh đấu thì phiền phức lắm. -- (Ouma) Nghe Ouma như vậy khiến cho tên thủ lĩnh và cả đám còn lại không khỏi ngỡ ngàng. - Hả?! Mày vừa nói là muốn đấu với tất cả bọn tao?! -- (?) Tên thủ lĩnh hỏi Ouma để xác nhận lại thì cậu chỉ hờ hững trả lời : - Có cần phải há hốc mồm như vậy không? Bình thường thôi mà. -- (Ouma) Tên thủ lĩnh và cả đám còn lại cực kỳ tức giận khi nghe Ouma nói như vậy. - Có vẻ như sau khi mày làm ra hai vụ việc đó thì mày trở nên khá là kiêu căng nhỉ?! Mày nghĩ mày có thể một mình đánh được những tận 20 người bọn tao ư?! Mày nghĩ mày là cao thủ tuyệt thế hả, thằng phế vật kia?!! -- (?) - Thế các người nghĩ từng người một trong các người có thể một mình đơn thương độc mã đánh được với tôi à? -- (Ouma) Ouma vẫn hờ hững trả lời như vậy càng khiến cho cái lũ tức giận hơn. Tên thủ lĩnh lớn tiếng quát : - Mày dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt bọn tao hả, thằng kia??!!! -- (?) Khi tên thủ lĩnh lớn tiếng quát khiến cho mọi người đang luyện tập ở xung quanh liền hướng sự chú ý về chỗ này. - Có chuyện gì vậy? -- (?) - Có người thách đấu với cái tên Ouma đó. -- (?) - Thật sao?! -- (?) - Không những thế cái tên đó Ouma còn nói là muốn một mình đấu với tất cả những người đi cùng với cái người thách đấu với hắn nữa cơ. -- (?) - Gì cơ?! Tên đó bây giờ ngông cuồng như vậy cơ à?! Bộ hắn tưởng mới đánh bại được một người như Beniou-senpai là có thể trở thành vô địch à?! -- (?) - Ai mà biết được tên đó hiện đang nghĩ trong đầu cơ chứ? -- (?) "Hửm. Xem ra xung quanh có khá là nhiều người đã bắt đầu chú ý đến chuyện xảy ra ở chỗ này rồi, không chỉ các học viên thậm chí có cả giáo viên nữa, có lẽ là để ngăn không cho chuyện gì xấu xảy ra đây mà." -- (Ouma) - Không dài dòng gì nữa. Bây giờ các người có muốn đấu hay không để tôi còn biết? -- (Ouma) - Được lắm!! Như mày mong muốn!! Nhưng mà để tao cảnh báo mày trước, nếu mày có bị gì thì đừng có mà trách bọn tao không báo trước, là do mày tự làm tự chịu mà thôi, không liên quan gì đến bọn tao!! -- (?) - Được thôi, không thành vấn đề. -- (Ouma) - Được lắm, vậy thì mày chuẩn bị gánh chịu hậu quả do cái tính ngông cuồng của mày đi!! Anh em đâu, lên!!! -- (?) - Giết!!! -- (???) Tên thủ lĩnh vừa hô phát cả đám liền xông lên, còn Ouma đứng đó thản nhiên như không. - Đến đây. -- (Ouma) Ngay khi đám người kia vừa xông lên và tung ra các đòn tấn công đánh về phía Ouma, nếu là với người khác trong tình cảnh này thì chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng với Ouma thì điều đó chả là gì cả, cậu hoàn toàn thờ ơ như không, cậu giơ tay lên phất tay một cái rất là tùy ý. Ầm!!! Một làn sóng xung kích tỏa ra, triệt tiêu toàn bộ các đòn tấn công của đám người kia đánh về phía cậu, và đồng thời cũng đánh bay toàn bộ đám người đó. Nhìn toàn bộ đám ngưới bị cậu đánh văng ra, nằm rải rác trên sân vận động, hoàn toàn bất tỉnh khiến cho những mọi người có mặt ở đó chứng kiến tất cả đều há hốc mồm ngay cả giáo viên cũng không hề ngoại lệ, không chỉ vì cậu hạ đám đó chỉ với một cái phất tay mà còn vì họ không hề cảm thấy bất kỳ sức mạnh nào từ người cậu khi cậu tung ra đòn tấn công. - Quá yếu. Một đòn cũng không chịu nổi, thực lực chỉ toàn là pháp sư sơ cấp 4 sao mà cũng đi đòi thách đấu người khác ư? Đúng là không biết lượng sức mình. -- (Ouma) Ouma nói với giọng điệu hoàn toàn bình thường nhưng lại cực kỳ vang vọng, những người đứng xung quanh đó hoàn toàn nghe được toàn bộ những gì cậu nói. Nghe cậu nói như vậy những người có mặt ở đây hoàn toàn chấn động và câm nín, ngay lúc này họ hoàn toàn chắc chắn rằng tên phế vật mà họ biết ngày nào đã hoàn toàn trở thành một con người khác, có được sức mạnh khiến người khác khó mà có thể lường được. - Còn ai muốn thách đấu nữa không? -- (Ouma) Cậu đưa mắt nhìn các học viên và giáo viên xung quanh, hờ hững nói. Bị nhìn bởi đôi mắt của cậu khiến những người có mặt ở xung quanh đây không khỏi rùng mình rét run, họ có cảm giác giống như có một cái gì đó đang đè nén họ làm họ khó thở. Đôi mắt chỉ có sự lạnh lùng và vô cảm. Mới chỉ là bị nhìn thôi mà như vậy rồi, nếu Ouma thực sự ra tay thì không biết hậu quả sẽ thế nào, nghĩ đến đây họ đổ mồ hôi lạnh, họ mừng thay cho cái đám đang nằm bất tỉnh nhân sự kia nếu Ouma mà nghiêm túc thì cái đám này cầm chắc cái chết. Qua một hồi thấy không có người nào dám thách đấu nữa thì cậu cũng chả thèm để ý chuyện này thêm làm gì nữa cho mệt, cậu thờ ơ nói: - Nếu không có ai thách đấu nữa thì chuyện này chấm dứt ở đây. À mà suýt quên, ai đó gọi nhân viên của khu y tế đến mang cái đám này đến khu y tế kiểm tra tình trạng đi, chứ cứ bỏ mặc để cái lũ này nằm ở đây thì không tốt đâu. -- (Ouma) Nói xong cậu quay người rời đi, ngay sau khi cậu đi khỏi những người có mặt ở đây thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng và sự lo sợ. Quay lại nhìn cái đám đang nằm ngất xỉu trên sân, họ chỉ đành thở dài ngao ngán, gọi nhân viên của khu y tế đến mang cái đám đang bất tỉnh nhân sự đến khu y tế kiểm tra xem thế nào. Ngay khi đi ra khỏi khu sân tập luyện, Ouma liền ẩn thân giấu đi sự hiện diện của mình, không phải cậu sợ có kẻ tìm mình gây sự mà cậu chỉ không muốn lúc nào cũng có phiền phức rắc rối tìm đến mình. Đi lên lớp học, ngồi vào chỗ của mình, cậu liền gục mặc xuống bàn học ngủ mặc kệ mọi thứ xung quanh. Lúc cậu tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc thì đã là hoàng hôn xế chiều, trong lớp lúc này còn mỗi mình cậu. - Có vẻ như mình ngủ hơi lâu rồi thì phải? -- (Ouma) Ngay cậu đứng dậy chuẩn bị về thì bỗng nhiên chớt nhớ ra có điều gì đó không đúng ở trên người mình, nhìn lại người mình thì cậu đã biết điều đó là gì. - Quên mất quần áo mình vẫn đang mặc là đồng phục thể dục tập luyện trên người, đúng thật là mải để ý chuyện kia lại quên mất chuyện này. Thôi đi thay đồ nào. -- (Ouma) Xảy ra điều này là do cậu nhất thời mải để ý cái chuyện xảy ra lúc ở sân tập nên cậu quên mất là khi bắt đầu giờ học chiều thì mọi người đều mang cặp sách hay đồ dùng học tập buổi sáng của mình để ở tủ đồ của mình ở phòng thay đồ nên khi giờ học chiều kết thúc thì mọi người đều từ sân tập trở lại phòng thay đồ thay quần áo, lấy cặp sách của mình ra về luôn. Nhưng do lúc cậu tỉnh dậy đã là chiều muộn rồi nên xuống đến phòng thay đồ của lớp cậu thì cửa phòng đã khóa mất rồi. Đương nhiên điều này sao làm khó được cậu, hơn nữa là cậu vẫn đang ẩn thân nên không ai có thể biết được, cậu dịch chuyển vào trong phòng bước đến tủ đồ của mình. Sau khi thay đồ xong cậu dịch chuyển ra sân học viện, cậu thôi ẩn thân và bước đi thản nhiên về phía cổng lớn. Đi trên đường cậu thấy vẫn còn lác đác vài học viên cũng đang ra về như cậu, xem ra không phải chỉ có mình cậu mới về muộn thế này. Đi ra khỏi cổng học viện, hòa mình vào dòng người tấp lấp qua lại trên đường phố. Hiện cậu chưa muốn về nhà ngay nên đi dạo quanh các con phố ngắm nhìn khung cảnh khu phố lúc chập tối. Đi dạo trên các con phố được một lúc thì cậu cảm thấy có vài kẻ đang âm thầm đi theo cậu mặc dù chúng giữ khoảng với cậu để tránh bị phát hiện, nhưng làm sao có thể qua mặt cậu chứ. Giả vờ như là mình vẫn đang thản nhiên dạo phố, cậu dần dần dẫn dụ chúng đến một con hẻm vắng người. Sau khi đi sâu vào con hẻm thì cậu dừng lại, đương nhiên đám người kia cũng theo cậu vào tận đây nhưng chúng đứng cách cậu một khoảng cách nhất định. Quay người lại mặt đối mặt với chúng, cậu thản nhiên nói chuyện như không : - Tôi đã phí công dẫn mấy người đến đây thì mấy người cũng nên nói lí do tại sao cứ đi theo tôi từ nãy đến giờ chứ? -- (Ouma) Ngay Ouma vừa dứt lời liền có giọng nói khác vang lên, và nghe giọng nói này cậu liền biết là ai đang nói. - Là nó! Chính nó đã đánh ngất con, làm con bẽ mặt trước mọi người! Là nó đó, thưa cha! -- (?) - Hô... Mày chính là người đã đánh con tao ư, thằng nhãi ranh? -- (?) Có hai người đi đứng trước đám người đó, một người trung niên và một người thiếu niên. Nhìn người thiếu niên cực kỳ quen thuộc, Ouma thản nhiên nói : - Oiya. Đây không phải là Arata Kagami sao? Nếu vậy thì người đứng cạnh cậu chính là cha cậu, ông trùm Arata Kogami khá là có tiếng ở khu phố phía Bắc của Koren nhỉ? -- (Ouma) - Xem ra một thằng nhãi ranh như ngươi cũng có kiến thức nhỉ. Vậy không cần nói nhiều nữa. Bây giờ nếu mày biết điều thì quỳ xuống liếm giày xin lỗi con trai tao ngay thì tao sẽ tha cho mày. Nếu không đừng trách! -- (Arata Kogami) - Phải đó! Nếu như mày muốn sống yên thì nên thực hiện ngay đi, không thì mày sẽ chết chắc! Cha tao và thuộc hạ của ông ấy đều là những cao thủ đó! -- (Arata Kagami) Nhìn đám người đang cười khinh bỉ nhìn cậu như là nhìn sâu kiến, nhưng cậu không thèm để quan tâm mấy tiểu tiết, cậu cười nói : - Mấy người đang đe dọa tôi sao? Chỉ bằng thực lực của các người mà cũng dám đe dọa tôi ư? Các người không có tư cách đó đâu. -- (Ouma) Nghe cậu nói như vậy đám người kia nhăn mặt lại vì tức giận, để một tên thằng nhãi ranh coi khinh mình, sao chúng không tức giận cho được. - Xem ra mày chán sống rồi nên mới dám nói như vậy với bọn tao nhỉ?! Nếu đã như vậy thì chúng mày giết nó cho tao!! -- (Arata Kogami) - Giết -- (???) Đám thuộc hạ của hai cha nhà Arata xông về phía Ouma, còn cậu thì đứng đó nhìn bọn chúng với ánh mắt lạng lùng, khinh thường. - Hừ! Đúng là ngu hết thuốc chữa. Đây là do các ngươi tự chuốc lấy thôi. -- (Ouma) Ouma giơ tay lên, hướng về phía đám người kia rồi nắm lại, đám thuộc hạ của hai cha con liền bốc hơi tan biến không để lại dấu vết gì, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến hai cha con nhà kia ngây như phỗng chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. - A.... -- (Arata kagami) Kagami là người tỉnh táo lại trước cha mình, hét lên đầy sợ hãi vì chuyện vừa xảy ra, cha cậu cũng tỉmh táo lại, run rẩn nói : - Làm...Làm thế...thế nào mà... mà ngươi...? -- (Arata Kogami) - Hừ! Chuyện này đối với ta dễ như hít thở vậy. Chẳng qua là các ngươi không biết mà thôi. Có kết cục này là do các ngươi chuốc lấy mà thôi. -- (Ouma) Nghe cậu thờ ơ trả lời như vậy khiến hai cha con nhà Arata cực kỳ run rẩy và sợ hãi tột độ. - Quái...Quái vật! -- (cả hai) Hai cha con sợ mềm nhũn chân không còn sức lực ngồi bệt xuống đất, họ run sợ đổ mồ hôi lạnh khắp người, Kagami còn ướt sũng cả đũng quần. Họ nhìn Ouma như thể đang nhìn thấy một con quái vật chứ không phải là một con người. - Hôm nay ta tha cho hai cái mạng rẻ rách của các người. Biết điều thì an phận thủ phường của mình, nếu không thì đừng có trách. Rõ chưa? -- (Ouma) - Vâng!! Vâng!! -- (Cả hai) Nghe Ouma nói như vậy, hai cha con họ như thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần, họ không khỏi mừng rỡ trong lòng gật đầu lia lịa. Thấy hai cha con họ trả lời như vậy, Ouma chả thèm đếm xỉa gì đến họ nữa, bỏ mặc họ ở lại trong con hẻm. Cậu trở lại con phố đông người , lại hòa mình dòng người đi trên phố, đi trên đường cậu lầm bầm nói : - Không biết tâm trạng của cô nàng lén lút nhìn trộm kia sau khi chứng kiến toàn bộ mọi chuyện bây giờ thế nào rồi nhỉ? -- (Ouma) Lúc Ouma ở trong con hẻm kia thì ở trên nóc tòa nhà ngay gần đó có một cô gái đang đứng trên nóc nhà quan sát mọi diễn biến trong con hẻm đó, đương nhiên là Ouma đã biết từ đầu là cô gái này lén lút theo dõi mình nhưng cậu không thèm để ý, sau khi chứng kiến mọi chuyện thì cô gái đó không khỏi rét run sợ hãi ôm lấy mình, do sợ hãi chuyện vừa rồi cô không dám tiếp tục theo dõi Ouma nữa, cô ngồi trên nóc tòa nhà một lúc lâu mới có thể từ từ bình tĩnh lại được, cô thì thào nói : - Không thể nào tin được?! Sao tên đó lại có sức mạnh đáng sợ như vậy, có khi hiện giờ ngay cả mình cũng chỉ là ruồi muỗi đối với tên đó. Không ổn rồi, mình phải quay về gia tộc, báo chuyện này trưởng tộc biết mới được. Tên này chắc chắn sẽ là tai họa lớn đối với gia tộc! -- (?)