Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
Chương 70
Edit: Canina
Tôn mẫu ngó đầu ra cửa sổ nhìn vào trong sân, lúc này giàn nho đã bắt đầu kết từng chuỗi quả nhỏ màu xanh biếc, nhìn thật thích mắt: “Xem dáng vẻ này, nho năm nay chắc sẽ sai quả lắm, có muốn bán đi một ít hay không.” Nhà mình ăn sẽ không hết, có lẽ phải mang đi bán.
Cây ăn quả năm nay lục tục kết quả, hẳn là có thể thu lợi, đào và mận cũng bán, còn phải xem có cần bày quầy hàng ở chợ phiên hay trên trấn hay không. Đối với nho, Tôn Huệ nghĩ hay là thử làm nho khô, bán được hay không chưa nói, tối thiểu giải cơn thèm ăn, hơn nữa còn có thể để lâu.
“Mẹ, nho sai quả như vậy, chúng ta liền làm nho khô đi.” Nếu không phải chỉ có 6 cây nho, Tôn Huệ còn định thử xem có thể ủ rượu hay không.
Tôn mẫu ngạc nhiên nói: “Con biết làm nho khô sao, cùng ai học đấy?”
“Không khó lắm đâu, cứ phơi tự nhiên là được rồi.” Phương pháp chế tác Tôn Huệ chỉ biết có một loại đó, đơn giản cực kỳ, đương nhiên, nếu thời tiết không đẹp, nắng ít mưa nhiều, như vậy sẽ hỏng hết.
Tôn mẫu buồn cười lắc đầu, nói: “Như vậy sao, nha đầu con, ta còn tưởng rằng con thật sự học được biện pháp chế tác nho khô chứ. Thôi, không nói với con nữa, ta phải ra thăm ruộng đây.”
Công việc ruộng vườn chiếm mất rất nhiều thời gian của Tôn mẫu, bởi vì Chu Hải căn bản không thể tham gia, hắn hiện tại phải xoay xở ba, bốn nơi một lúc. Gia cụ của Tôn Huệ cần phải làm, còn phải làm cho nhà khác nữa, hiện tại hoàn toàn không thể phân thân, cũng may hắn dẫn theo đồ đệ, bằng không hắn thật không biết phải bận rộn tới mức nào!
Ngô Thải Điệp tìm đến Tôn Huệ, khóe mắt hồng hồng, dường như đó là một ngày mùa hạ.
Ngày hôm đó ve kêu râm ran, khí trời oi bức, Tôn Huệ đang tránh nắng dưới gốc nho, tay phe phẩy quạt, rất là thích ý. Tay kia cầm một quyển du ký, là đệ đệ mượn từ chỗ Phùng Hiên cho. Tôn Huệ không biết từ khi nào thì đệ đệ và Phùng Hiên càng ngày càng thân cận, thường xuyên mang thứ này thứ kia về nhà, cũng thường mang đồ của nhà cho hắn. Không chỉ hoa quả các thứ, còn có bánh ngọt làm từ sữa la la, chỉ cần đệ đệ ăn thấy ngon, đều mang theo đưa cho hắn.
“Huệ tử, tỷ phải lập gia đình.” Ngô Thải Điệp nói lời này với dáng vẻ ngàn lần không nỡ, Ngô Thải Điệp cắn môi dưới, nước mắt dâng đầy trong mắt.
Tôn Huệ ngồi bật dậy đánh rơi cả sách, đứng dậy kéo nàng nói: “Khi nào vậy, bà mối tới cửa có nói ngày tháng cụ thể không?” Nàng rất là giật mình, lúc trước Ngô gia còn tỏ ý, hi vọng Thải Điệp có thể xuất giá muộn chút, đối phương cũng đã đáp ứng, sao hiện tại lại thay đổi chủ ý. Hay là đã xảy ra chuyện gì?
“Không kịp đợi, trong nhà hắn xảy ra chuyện, hy vọng có thể sớm một chút thành hôn.” Ngô Thải Điệp buồn bã nói, bởi vì vị hôn phu trong nhà gặp chuyện không may mà lo lắng.
Tôn Huệ chau mày, nói: “Xảy ra chuyện gì, vì sao phải thành hôn trước?” Rốt cuộc vì cái gì, sao lại cần phải cử hành hôn lễ gấp như thế, hơn nữa trước đó cũng không thấy truyền ra tin tức gì.
Ngô Thải Điệp thở dài, nói: “Sức khỏe bà nội huynh ấy không tốt, hi vọng tỷ có thể qua đó, bà trông thấy mới có thể yên tâm.” Trong trí nhớ, lão nhân thân thể luôn cường tráng, ai ngờ đến, nói ngã là ngã! Hiện tại nằm ở trên giường, nhúc nhích thì còn có thể, chứ đi lại thì không. Bây giờ bà rất muốn nhìn con cháu thành hôn, nếu có thể được nhìn thấy chắt trai thì còn tốt hơn.
Cha mẹ hai bên đều là chỗ quen biết, yêu cầu này của lão nhân, bọn họ khó có thể tử chối. Cho nên hiện tại đang thương lượng hôn kỳ, có lẽ ngay mùa hè năm nay sẽ thành hôn.
Cảm xúc của Ngô Thải Điệp lúc này cực kỳ phức tạp, nàng vốn tưởng rằng có thể ở nhà thêm hai năm, ai biết lại xảy ra chuyện thế này, không những phải xuất giá sớm, mà hôn lễ cũng sẽ không vui, có lẽ còn căng thẳng nữa. Đối với ông bà nội bên đó, nàng có tình cảm không tồi, gặp nhiều lần, cũng từng trò chuyện, thực không thể tin được chuyện này là sự thật, nàng nghĩ nếu đây chỉ là một giấc mộng thì tốt biết bao.
Tôn Huệ vỗ vỗ bả vai của nàng, an ủi: “Đừng nghĩ lung tung nữa, cái gì đến sẽ đến thôi.” Kéo nàng đi vào trong nhà, đẩy nàng ngồi xuống, cùng nàng nói chuyện phiếm, an ủi một chút.”Ông bà nội bên đó hiện tại bệnh tình thế nào, liệu có qua được không?”
“Mẹ tỷ đi thăm, nhưng không cho phép tỷ đi, nói sẽ không may mắn. Khi nào gả qua đó rồi gặp sau.” Ngô Thải Điệp nói.
Xem ra thật sự không tốt, Tôn Huệ thầm nghĩ như thế, nếu không đã không có chuyện tới thăm sẽ không may.”Bàn bạc thế nào rồi, đã quyết định thời gian chưa?” “Quyết định rồi, hai mươi tháng bảy, đã xem hoàng lịch, rất gần rồi.” Chỉ còn không đến nửa tháng, thời gian trong nháy mắt sẽ trôi qua, nghe tin tức này xong Ngô Thải Điệp cực kỳ kinh ngạc, hơn nữa nghĩ tới bệnh tình của ông bà nội bên đó, nàng cảm thấy rất phiền muộn, nên mới tới đây tìm bạn tốt Tôn Huệ tâm sự, xoa dịu tâm tình.
“Nhanh như vậy, vậy chẳng phải là từ giờ trở đi, tỷ sẽ vội vã không ngừng nghỉ?” Kết hôn cũng không phải chuyện đơn giản, cần chuẩn bị rất nhiều, Tôn Huệ nói: “Vậy của hồi môn của tỷ đã chuẩn bị hết chưa, nhiều khi bận quá sẽ quên này quên kia đấy, không bằng tỷ và mẹ tỷ ngồi lại một chỗ ghi lại những thứ cần làm trước. Như vậy thì sẽ không nhầm.”
“Cái này thì không lo lắm, thời gian mặc dù gấp rút, nhưng mẹ tỷ và ông bà sẽ giúp đỡ, sẽ không thiếu đâu. Tỷ chỉ là không kịp chuẩn bị tinh thần, hiện tại thật sự là không cười nổi, hơn nữa đối với việc kết hôn, cũng không cảm thấy thoải mái như lúc trước.” Nàng không biết nên làm cái gì bây giờ, còn chưa lập gia đình thì đã gặp chuyện như vậy, đôi lúc nàng thật sự muốn lùi bước. Ý niệm đó nảy sinh trong đầu khiến cho Ngô Thải Điệp cực kỳ sợ hãi, bởi trong quá khứ nàng chưa từng lo lắng chuyện kết hôn.
Tôn Huệ gật đầu, phân tích: “Tỷ như vậy rất là bình thường, muội cũng như thế, lúc vừa mới đính hôn, muội cảm thấy giống như trời sập vậy. Thế nhưng thời gian dần trôi qua, hiện tại muội có thể thích ứng, hơn nữa ai mà chẳng phải kết hôn. Chúng ta cuối cùng sẽ phải trải qua, không có khả năng làm khác được, hiện tại phát sinh một chút biến cố, chỉ cần có thể chịu đựng đi thì tốt rồi.”
Nhắc tới hôn sự của Tôn Huệ, Ngô Thải Điệp hỏi: “Bệnh tình của Phùng bá mẫu thế nào rồi, có khá lên không?”
“Muội gặp bà ấy hai lần, khí sắc không biến hóa nhiều, nhưng tinh thần không tốt lắm.” Mặc dù cực lực đích che dấu, nhưng Tôn Huệ vẫn có thể phát hiện, hơi thở không vững vàng như người khỏe mạnh, rất là phù phiếm.
Ngô Thải Điệp khẽ cười khổ, nói: “Xem tỷ đấy, trước mặt muội mà còn than thở mãi, so với tỷ thì muội còn khó khăn hơn. Nhớ kỹ, cô của tỷ tốt lắm, nếu quả thực bị đại bá Phùng Hiên bức ép, phải đi tìm cô, cô sẽ ra mặt giúp muội.” Hàn huyên lâu như vậy, tâm tình bình phục rất nhiều, nàng không khỏi lo lắng cho Tôn Huệ. Cô nàng từng nói qua, đại bá Phùng Hiên không phải đèn cạn dầu, hơn nữa đại bá nương còn là một nhân vật lợi hại.
Ngô Thải Điệp không buồn nhiều nữa, Tôn Huệ cũng an tâm hơn, trả lời: “Tỷ còn sợ muội chịu thiệt sao, ai muốn bắt nạt tỷ, vậy đúng là tìm sai đối tượng rồi, muội nhất định cho hắn biết hai chữ hối hận viết như thế nào.” Lời này, sau chuyện của Vô Lại, Tôn Huệ liền thầm nói với chính mình.
“Muội có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, lúc trước muội có vẻ dễ bắt nạt, mới khiến cho người ta coi thường.” Ngô Thải Điệp động viên bạn mình.
Tôn Huệ cười cười, nói: “Không nói chuyện đó nữa, nói muội nghe đi, người nhà tỷ có nói lúc nào thêm trang hay không, đến ngày đó muội sẽ có đồ tặng tỷ.”
“Không cần muội tốn tiền đâu, đến lúc đó muội xách bụng tới ăn là được rồi.” Ngô Thải Điệp vội vàng ngăn cản Tôn Huệ, thật đúng là sợ Tôn Huệ tặng đồ đáng giá, dựa theo nhận thức của nàng đối với nàng ấy, chuyện đó là hoàn toàn có thể. Nàng thật không hy vọng bằng hữu tốn tiền vì mình.
Tôn Huệ nói: “Muội sẽ không ăn uống không, cũng không tặng đồ quá đắt đâu, chỉ là chút lòng thành của muội. Tỷ không nhận, chính là coi muội như người xa lạ rồi.” Trong tay nàng cũng có chút tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tiền mua quà tặng tuyệt đối là dư dả.
“Nhớ lời muội vừa nói đó, nếu tặng đồ đắt tiền, tỷ sẽ không nhận đâu.” Ngô Thải Điệp trịnh trọng nói.
Tôn Huệ giả bộ tức giận: “Thải Điệp tỷ đáng ghét! Không nói nữa, đi, đi hái nho ăn.” Nàng đã suy nghĩ nên tặng cái gì rồi, nàng không tin nàng mang qua mà tỷ ấy dám không nhận? Sau đó bị oán trách cũng được, dù sao đó cũng là tâm ý của mình. Không phải sao?
“Lúc sang đây tỷ đã để ý rồi, năm nay nho ra không ít quả nhỉ, có định mang đi bán không?” Ngô Thải Điệp nói. Hái tất cả xuống cũng phải được hơn trăm cân, làm sao ăn hết cho được, cho dù tặng lễ cũng dư quá nhiều. Thế nhưng nếu bán ở trong thôn, giá cả căn bản không ra sao, phải lên trên trấn hoặc trên huyện mới có người sẵn tiền mua.
Tôn Huệ cầm kéo và giỏ tre, dẫn Ngô Thải Điệp tới giàn nho, vừa đi vừa nói: “Không chắc đã đem bán, ăn không hết thì làm nho khô ăn.” Quay đầu dặn dò: “Phải nhớ kỹ, lúc về tỷ phải mang theo mấy chùm cho Ngô thúc thúc, Ngô thúc mẫu bọn họ nếm thử đấy. Nho năm nay còn tốt hơn năm trước, chua ngọt vừa phải, rất là ngon miệng.” Nho này đem tặng Phùng gia, bọn họ hết sức hài lòng, còn chuyên môn tới đây chiết dây đem về trồng.
“Tỷ không khách sáo đâu, lúc về cho tỷ mấy chùm, tỷ đem tặng cho ông bà nội bên kia, bọn họ thích ăn.” Ngô Thải Điệp không khách khí, nếu như nho này đem bán, mình sẽ lấy tiền mua, nhưng nếu không để bán, nàng nhận một ít cũng không sao.
Nhiều chùm vẫn còn xanh, cho nên không có thể tùy ý hái, phải chọn cẩn thận. Trước khi hái sẽ ăn thử, nếu chua quá thì để lại, ăn thấy ngọt mới hái xuống, cuối cùng hái được năm chùm, cho Ngô Thải Điệp hai chùm tặng gia đình bên kia, còn hai chùm cho Ngô gia, các nàng xách một chùm mang đi rửa sạch, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Bứt một quả nho cho vào miệng, Ngô Thải Điệp nói: “Không bằng hôm nào tỷ cũng chiết dây đem đi trồng, thứ này tỷ rất thích.”
“Thoải mái đi, muội sẽ chiết một dây cho tỷ, về phần lễ vật cũng có, tỷ hãy chờ mong đi.”
Trước khi đi, Ngô Thải Điệp lo lắng, dặn riêng nàng: “Ngày đó nhất định không được tặng quà quá đắt tiền, nhớ kỹ!”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
401 chương
226 chương
131 chương
130 chương
205 chương
27 chương