Lê Diệp nằm im, trào phúng cười phá lên. Lúc đầu cô còn nhẹ giọng, dần dần cười to lên, như vậy lại có vài phần điên dại. Nắm tay siết chặt lại, Doãn Chính Đạc nhíu mày, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ. Ngay lúc bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực hạn, Lê Diệp bỗng cắn môi, gồng mình ngồi dậy, chân tay đều run rẩy. Anh xùy một tiếng, “Diễn muộn thế, bị tưới rượu rồi mới sinh phản ứng à?” Lê Diệp ôm đầu gối, gương mặt cau lại, mãi lâu sau, không kiềm chế được mà để lộ ra tiếng nức nở đau đớn, hai chân ở một tư thế rất khác thường. Doãn Chính Đạc càng nhíu mày chặt hơn, anh lập tức cúi người, tóm cổ tay cô. Cả người cô đều run rẩy, thần thái còn kinh khủng hơn so với sự đau đớn vừa rồi. Nhìn phản ứng này thì có lẽ là cô bị căng cơ. Doãn Chính Đạc cầm một chân của cô lên, duỗi thẳng các ngón tay áp lên chân cô. Cô rên khẽ một tiếng, dù vẫn đau nhưng thần sắc đã thả lỏng nhiều. Một tay ấn cẳng chân của cô, một tay khác khẽ xoay bàn chân cô, thấy ánh mắt cô đờ ra, Doãn Chính Đạc liền kéo kéo cô, “Này!” Lê Diệp không có phản ứng, con ngươi dần dần trợn lên trên. Anh lập tức đứng dậy, ấn vào nhân trung của cô, cúi đầu nhìn cô, liên tục gọi, “Lê Diệp!” Anh đưa tay tát cô hai cái, mí mắt Lê Diệp giật giật nhưng cô vẫn trong trạng thái ngất xỉu. Doãn Chính Đạc chòng chọc nhìn cô, thần sắc có vẻ tức giận, nhưng còn có cả nỗi khổ sở không rõ ràng. Anh cúi người, nhìn cô từ vị trí rất gần, một ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua má cô. Hương vị mát lạnh kỳ lạ trên người anh truyền vào khoang mũi cô, khiến cơ thể gầy gõ khẽ run lên. Anh nhíu mày, nâng cổ kéo cô lên. Người ngất xỉu thì như con rối gỗ, hai cánh tay cô buông thõng xuống. Anh lại nắm cằm cô, ép cô há miệng. Nếu trong lúc vô thức mà cắn đứt đầu lưỡi thì cô nàng này xong rồi. Nhìn cô chằm chằm…sắc mặt trắng như tờ giấy, gương mặt gầy gò chỉ thấy xương, bộ dáng xấu kinh hồn. Nhưng ánh mắt anh lại như bị khóa chặt, không hề rời đi. Anh đưa tay lên, năm ngón tay thô dừng trên cần cổ tinh tế của cô, nâng cằm cô lên, mạch của cô vẫn đập mạnh dưới ngón tay anh. Cơ thể lạnh toát nép trong lòng anh, dần dần nhuốm cả nhiệt độ cơ thể và mùi hương trên người anh. Ở đây yên tĩnh, đến cả tiếng tim đập còn nghe rõ. Một lúc sau, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng đập dồn dập, cánh cửa gần như bị phá ra, người vừa xông tới gào lên, “Chính Đạc!” Người chạy vào đầu tiên lập tức nhìn thấy rượu đổ lênh láng, Lê Diệp nằm bất động, Doãn Chính Đạc ngồi xổm cạnh cô, một bàn tay còn đang để trên cổ cô. Cảm giác mà cảnh tượng trong phòng đem lại chính là bầu không khí quá mức u ám, tiêu điều. Khang Đắc Văn vội vàng sải bước đến, một tay tóm lấy Doãn Chính Đạc, “Cậu hai, đừng kích động!” Theo sau là Doãn Kính Lam và Trần Oanh, hai người phụ nữ một già một trẻ khóc nức nở nhào đến chỗ Doãn Chính Đạc, “Sao con làm xằng làm bậy thế hả! Giết người phải đền mạng, con điên hay sao hả, làm thế căn bản là không đáng!” Doãn Chính Đạc bị mấy người vây quanh, muốn đứng dậy cũng không được liền nhíu mày, “Mẹ, chị, anh rể, sao mọi người lại đến đây?” “Còn nói nữa à! Nếu bảo vệ không gọi điện cho mẹ, thì chắc con giết người rồi!” Trần Oanh đánh anh, nghĩ mà sợ, nhà họ Doãn độc đinh, cho dù hận thù lớn thế nào cũng không đáng để anh phải làm hại chính mình.