Điểm cuối cùng ở nơi nào…
Ăn của chùa phải quét lá đa, bỗng nhiên cùng ăn cơm trưa tốn nhiều tiền của người ta như vậy, Trầm đồng học trong lòng cảm thấy mình thiếu nhân tình.Đừng nhìn Trầm đồng học ở vài phương diện rất bạch, kỳ thực rất có lễ phép, biết không thể ăn của người khác mà không trả tiền, mặc dù Trầm đồng học có cùng anh đẹp trai bàn bạc AA quy tắc, nhưng mà bị ánh mắt anh đẹp trai ném tới dọa mất rồi, vì thế yên lặng theo sau anh đẹp trai trở về toa hành khách.
“Cậu khi nào xuống xe?” Trở lại toa xe, Tiêu Minh Phàm thấy không còn ghế trống, trên giường tầng toàn là những người đang đánh bài cắn hạt dưa. Nhíu nhíu mày nhưng không nói gì, trái lại hỏi một câu như vậy.
“A? Ừm, có lẽ đúng mười giờ tối là tôi xuống, nếu tôi không trễ giờ.”Hiển nhiên Trầm đồng học đang ngơ ngẩn đâu đâu thật biết mình biết ta.
“...” Trầm mặc hồi lâu, Tiêu đại thần không nói gì.
“Cậu là học sinh phải không, lớp mấy?” Hơi dịch người về phía bên cạnh, Tiêu đại thần nhìn người người đi lại trên xe, theo bản năng giữ lại tiểu hài tử đang định né ra.
“Ừm...Năm thứ hai đại học.”Ngoan ngoãn để người kéo lại, Trầm đồng học được hỏi liền trả lời.
“Ở Bắc Kinh một mình?”
“Ừm...”
“Ở trường nào?”
“B đại...”
...
Nói hồi lâu, thấy tiểu hài tử đứng mệt mỏi, hơi dựa vào người mình, Tiêu Minh Phàm không hỏi tiếp mà nói: “Cậu leo lên giường trước đi.”
“...” Có chút nghi hoặc, Trầm Lập Thu ngược lại không hỏi nguyên do mà nghe theo, sau đó đầu nhìn về phía lối đi nhỏ bên này, muốn nhìn nhìn xem anh đẹp trai làm gì.
Tiêu Minh Phàm cái gì cũng không làm, chỉ tùy ý thay đổi tư thế, đứng dựa vào cửa sổxe, hai cánh tay khoanh trước ngực. Trầm đồng học đại khái đoán được đối phương sợ mình đứng mệt mỏi, trong lòng ấm áp.
Vì thế Trầm đồng học chủ động hỏi đối phương vài chuyện, sau đó biết đối phương thật ra là đàn anh của mình, học trên mình vài khóa, bây giờ đã có việc làm.
Không hề để ý đến cái gì riêng tư, Tiêu Minh Phàm đều trả lời hết, cuối cùng không nghe thấy âm thanh nào nữa, ngẩng đầu lên mới phát hiện tiểu hài tử đã tựa vào đầu giường ngủ mất.
Trong lòng buồn cười, nhưng không định quấy rầy, mà là ngồi vào ghế dựa vừa được bỏ trống, chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, chốc chốc lại xem vẻ mặt ngủ bình thản của tiểu hài tử, nhẹ nhàng nở nụ cười, trong xe vẫn còn tiếng người ồn ào, bài hát không biết tên phát ra từ loa phát thanh, toàn bộ tựa như phim điện ảnh thời xưa. Không màu sắc, không đánh bóng.
Xình xịch, âm thanh vang lên theo quỹ đạo đều đặn, như khúc hát ru thường nghe, khiến cho người khác muốn ngủ tiếp, nhưng mà sau khi ngủ dậy, các khớp xương toàn thân sẽ kháng nghị, đây là báo ứng a -. –
Trầm đồng học tỉnh dậy hơn nửa ngày mới hồi phục lại, trên xe lửa càng ngủ càng thấy mệt a, tác giả không có gạt người.
Xoa xoa cái đầu có chút nặng nề, Trầm đồng học cầm di động lên nhìn đồng hồ, qua sáu giờ chiều rồi, mình sao ngủ nhiều như vậy.
Trước khi ngủ mình có quên chuyện gì không ta??
“Dậy rồi?”Ngay lúc Trầm đồng học đang xoắn xuýt hết sức, một giọng nói thình lình vang lên.
“...” Trầm Lập Thu có chút kinh ngạc nhìn anh đẹp trai ngồi cách đó không xa, hoặc là nói người ngay trước mặt mình, ngây người ra.Anh đẹp trai ngồi đó từ trưa đến giờ?
“Sao vậy?Còn chưa tỉnh hẳn?”Thấy tiểu hài tử ngây người, Tiêu Minh Phàm thấp giọng bật cười.
“A? Không, không, anh đẹp trai anh sao còn ở đây?”
“Tôi không ở đây thì ở đâu? Được rồi, xuống ăn cơm chiều.”
“Tôi... không muốn ăn, đầu hơi nhức.” Xoa xoa đầu, Trầm Lập Thu khó xử nói.
“Làm sao vậy?Cảm thấy không thoải mái?”Bắt gặp nét mỏi mệt không che dấu được trên mặt Trầm đồng học, Tiêu Minh Phàm nhíu nhíu mày.
Tiểu hài tử lần đầu tiên ngồi xe lửa tự nhiên là chịu không nổi, không gian nhỏ hẹp, tiếng người ồn ào không ngừng, dòng người chen chúc đông đúc, mấy điều này cũng không phải chính yếu, chỉ sợ không khí lưu thông không tốt, chuyện cảm cúm phát sốt là thường xuyên xảy ra. Thân thể hiện tại của tiểu hài tử xem ra không ổn.
Đưa tay sờ trán tiểu hài tử, Tiêu Minh Phàm lẩm bẩm: “Hay phát sốt rồi?”
“A...” Thời điểm bàn tay nóng ấm của người nào đó chạm vào trán, tiểu hài tử bất giác đỏ mặt xấu hổ nóng lên, người nào đó lại cố tình sờ loạn nhiều hơn.
“Ừm...Không có phát sốt, hơi âm ấm, cậu mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm.”Làn da trơn nhẵn, thật tốt. Người nào đó hài lòng ăn đậu hủ, tối qua sờ không đủ a.
(Run rẩy... Tên đại sắc lang này!!!! Dưới ngòi bút của tôi sao lại xuất hiện tên công đáng khinh như vậy chứ!!!!)
“Nếu không muốn ăn gì, vậy ráng chịu đựng một chút, chờ đến khi về nhà, cậu kêu cha mẹ làm vài món ngon cho cậu ăn.” Buông tay ra, Tiêu Minh Phàm ngồi xuống vị trí cũ.
“A... Anh đẹp trai anh ở chỗ nào.” Trầm đồng học dịch chuyển một chút, chọn tư thế nằm sấp thoải mái, hai tay chồng lên nhau đỡ cằm, thích ý hỏi.
“Ha ha, tôi hả...”Người nào đó cười cười nhưng thật ra trong lòng có nút thắt.
“Cái gì 0.0?” Thật tò mò nha...
“Tôi cũng không biết...” Thở dài, Tiêu Minh Phàm thật không có nói dối, chuyến đi lần này, tuy bảo là mua phiếu xe đến trạm cuối cùng, nhưng bản thân anh không biết xuống xe ở đâu, lại nói, chuyến du lịch lần này chỉ là lấy cớ, anh có chết cũng không nghĩ bản thân mình tới đại một nơi nào đó, như đồ ngốc mà giơ lên máy ảnh, chỗ này chụp một chút, đằng kia chụp một lát, 2B nào lộ hết cả hàm răng trắng.
(2B giống như “Say Cheese”)
“Hứ!” Anh đẹp trai lòng dạ hẹp hòi, cậu cái gì cũng nói cho anh ta biết, anh ta lại giấu diếm như vậy, thật sự rất hẹp hòi hẹp hòi!Cậu lại không làm gì anh ta được.
Quay đầu sang chỗ khác, tiểu hài tử nào đó bĩu môi, không thèm nói tiếp. Bản thân sinh giận dỗi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
=-= Một chương nữa là xong rồi, ai biết tôi sẽ kéo dài đến khi nào
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
27 chương
100 chương
32 chương