Cuộc gặp gỡ chí mạng

Chương 23 : part 6

Cô thật sự không bỏ qua bất kì một cơ hội nhỏ nào để xỏ xiên hắn, Trần kình lại tiếp tục lướt web, nhưng trong bụng tức anh ách. Vì muốn tổ chức sinh nhật cho cô mà hắn vội về sớm trước kế hoạch, dạ dày còn đang trống không, giờ thì hay rồi, lòng tốt lại bị người ta coi là lòng lang dạ thú. Hắn vốn cũng không phải rất đói, nhưng mùi tanh nồng khắp phòng cứ chui vào mũi, lại nhìn người xung quanh ai ai cũng mang bộ dạng của quỷ đói đầu thai giống Lâm Uyển, dường như thứ đang cầm trong tay là mỹ vị trên trời có trần gian không vậy, hắn không nhịn được, ngồi cũng chẳng yên. Nhưng liếc nhìn Lâm Uyển, lại cảm thấy hứng thú. Cô gái này tại sao ăn mì mà nước mũi cũng có thể tèm lem thế kia, ăn một miếng sụt sịt một cái, mới một lúc mà trên bàn đã chất đống năm sáu cục giấy ăn. Vì lẽ đó, hắn lập tức quyết định, đợi đi ăn đại tiệc, đến lúc đó sẽ khiến Lâm Uyển no căng này chỉ có thể trừng mắt mà nhìn. Chẳng bao lâu sau, chiếc bát siêu lớn trước mặt Lâm Uyển đã vơi đi phân nửa, cô cũng đã tương đối no nê, nhưng con người cô có một thói quen, chính là không nỡ lãng phí, cho nên... Cũng may Trần Kình là kẻ tinh tường, nhìn thấy người đối diện đã không còn dáng vẻ vui sướng lúc nãy, tia sáng tham lam trong mắt cũng sớm lụi tàn, nhưng vẫn còn ở đó đấu tranh khều sợi mì. Hắn nghĩ thầm, đợi bát mì này xuống đến bụng, Lâm Uyển còn không phải no căng đến mức mắt trợn trắng sao? Hắn cực kì không muốn lát nữa lại ôm một cái bụng to như bụng ếch mà thân mật. Thế là hắn vươn tay ấn bàn tay đang cầm đùa của cô xuống, nói: “Được rồi, đừng ăn nữa.” Lâm Uyển ngẩng đầu, vẻ mặt không cam chịu: “Tôi còn chưa ăn xong mà.” Trần Kình nghĩ bụng, cô mà ăn xong nó thì đời cô cũng xong luôn, nhưng lời nói ra lại biến thành: “Cho tôi nếm vài miếng.” Dứt lời, cả hai đều sững sờ, vẫn là Lâm Uyển phản ứng nhanh một bước, nói: “Gọi thêm bát nữa đi.” “Thôi bỏ đi, còn phải đợi bây giờ mới làm, quá chậm.” Nói xong Trần Kình ngoắc ngón tay, di chuyển bát lớn về phía mình, rồi rút từ trong hộp đũa ra đôi đũa dùng một lần. “Đợi một chút.” Lâm Uyển giật lấy đôi đũa dùng một lần trong tay hắn, đan xen hai chiếc đũa rồi ma sát vào nhau, sau đó đưa lại cho hắn. Thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, cô lập tức bừng tỉnh, thật là thói quen hại chết người, miệng lại thản nhiên như không giải thích: “Loại đũa này thô ráp, không chà như vậy dăm đâm vào miệng đấy.” “Vừa rồi sao tôi không thấy em chà như vậy?” Trần Kình dứt lời, gắp một đũa mì bắt đầu ăn. Lâm Uyển thờ ơ, nói nhỏ: “Tôi không sợ.” Cô tưởng Trần Kinh chẳng nghe thấy, nhưng hắn lại mỉm cười ngẩng đầu, nháy mắt nói: “Ai bảo thế? Miệng em tuy cứng, nhưng môi lại rất mềm.” Lâm Uyển bỗng nóng bừng mặt, lập tức quay đi. Vì vừa nãy Lâm Uyển ăn quá nhanh, đến bây giờ mặt vẫn nóng bừng, hơn nữa nhìn còn như bị sưng lên. Trần Kình vừa ăn vừa nghĩ, cô gái này cũng không sợ bỏng, chẳng biết ăn thứ quá nóng có dễ mắc phải ung thư thực quản không? Có thời gian phải giáo dục lại mới được. Mà cũng phải nói, mì sợi này tuy nhìn chẳng ra sao nhưng vị rất được, không kém hơn bao nhiêu so với bát mì mấy chục hay mấy trăm đồng, chẳng trách nhiều người ăn như vậy. Mặt thì nóng, ăn vào dạ dày cũng là thứ nóng, ngay đến trong lòng cũng trở nên ấm áp. Chỉ có điều, cái quạt điện rách rưới trong cửa tiệm bé tí này quá yếu, Trần Kình ăn vài miếng trán đã đổ mồ hôi, hắn liền cởi áo vest vắt qua một bên. Trong tiệm có một chiếc ti vi kiểu cũ, bắc trên cao phía cửa ra vào, Lâm Uyển sau khi ăn xong cứ chống cằm ngửa mặt lên xem bộ phim thần tượng đang nổi, tuy nội dung có hơi nhàm chán nhưng rất vui vẻ, có điều xem chẳng được mấy phút đã chen ngang quảng cáo vào rồi. Cô buồn bực ngồi im, bỗng phát hiện ba nữ sinh bên cạnh luôn nhìn trộm về phía họ, ánh mắt mà ai từng trải qua thời kì đó sẽ biết ngay. Lâm Uyển khó hiểu nhìn về phía đối diện, không khỏi cười trên nỗi đau của người khác. Nhìn đi, người ở trong phòng điều hòa, xe điều hòa thoải mái quen rồi thì xấu tính thế đấy, nóng nực, mồ hôi đầm đìa, chắc thiếu mỗi nước chưa thè lưỡi ra. Nhưng mà tên này mặc áo sơ mi trắng, xắn tay áo lên để lộ ra một đoạn cánh tay, khách quan mà nói, trông rất đàn ông. Ở khoảng cách gần mới phát hiện ra, đây là một chiếc áo sơ mi hoa văn chỉ bạc, hừ, rối rắm, Lâm Uyển bĩu môi xem thường. Cô là người học mỹ thuật, tương đối nhạy cảm với hình dáng đường nét gì đó. Trước giờ cô chỉ quan tâm đến việc ghét bỏ hắn, căm thù hắn chứ chưa hề để ý tướng mạo hay vóc dáng hắn ra sao, chỉ nói riêng cánh tay, làn da khỏe mạnh, đường nét mạnh mẽ... mạnh mẽ, phải rồi, hệt như cốt thép khung sắt, dù cô có vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa, từ đầu đến cuối cũng không thoát khỏi đôi tay vây hãm như ngục tù này. “Sao thế?” Trần Kình bỏ đũa xuống, cầm giấy ăn trên bàn lau miệng, ngẩng đầu phát hiện cô gái kia đang ngẩn mặt ra nhìn cánh tay mình, trông vừa ngốc nghếch lại rất đáng yêu. Lâm Uyển lấy lại tâm trạng, cụp mí mắt xuống nói: “Không có gì.” “Đi thôi, tôi ăn xong rồi.” Trần Kình cầm lấy áo vest, lấy ví ra tính tiền, Lâm Uyển lại ra ngoài trước hắn một bước. Cô rất cần gió lạnh thổi cho tỉnh táo, mùi vị béo ngậy trong cửa tiệm xông vào làm đầu cô đau vô cùng. “Không đi xe sao?” Lâm Uyển tò mò hỏi. “Đi bộ đi.” Trần Kình kéo tay cô nắm chặt lấy, áo khoác cũng không mặc, cầm bằng tay còn lại. Mặt tiền cửa tiệm nằm trên một con phố không mấy phồn hoa, lúc này họ đang đi sâu vào trong khu phố lặng lẽ, cách nơi đỗ xe ngày càng xa. Cảm giác tay nắm tay đi dạo này khiến Lâm Uyển rất không thoải mái. Cô đang định nói chuyện, vừa ngẩng đầu liền thấy mái tóc Trần Kình lấp lánh dưới ánh đèn đường. Trái tim cô bỗng như ngừng đập, nhớ lại ngày trước mỗi lần Vương Tiêu chơi bóng xong đều có dáng vẻ thế này, mồ hôi còn nhiều hơn của hắn, mái tóc ngắn ẩm ướt thành từng cụm, trông hệt như con nhím, nhưng rất đẹp trai, rất rạng rỡ. Yết hầu cô bỗng nghẹn lại, nhẫn nhịn mãi rồi mới nói: “Tôi không đi nổi nữa rồi, về thôi.” Trần Kình không thèm để ý: “Vừa nãy em ăn nhiều như thế, coi như là tiêu hóa bớt đi.” “Tôi thật sự không đi nổi nữa.” Giọng nói của Lâm Uyển bắt đầu nghẹn ngào, cô dùng sức vung tay hắn ra. Trần Kình nắm chặt lấy cô không chịu buông, tức cười nói: “Tôi thấy em no căng rồi, bình thường ăn cơm như mèo, một lúc ăn quá nhiều dạ dày chắc chắn sẽ không chịu nổi.” Rồi hắn lại nhìn mặt cô, giật nảy mình, nói: “Ái chà, còn nổi cả mụn nữa, được rồi được rồi, không trêu em nữa, đi lấy xe thôi, hay là chúng ta vào hiệu thuốc trước, mua ít thuốc kích thích tiêu hóa?” Sau khi về đến căn hộ, Lâm Uyển hoàn tất việc tắm rửa, ngồi trước bàn trang điểm, đầu óc lơ đãng thoa kem dưỡng lên mặt. Trần Kình mặc áo choàng tắm đi tới, một tay cầm khăn mặt lau tóc, rồi không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, đưa đến trước mặt cô, nói: “Trần Tây giúp tôi chọn, em xem thử có thích không? Con nhóc đó tự nhận khiếu thẩm mỹ của mình cũng không tệ.” Lâm Uyển nhận lấy, nhìn lướt qua hàng chữ cái trên nắp hộp: Cartier, lòng thầm nghĩ, nếu đổi lại là cô gái khác, lúc này đáng ra hai mắt phải sáng rực, lớn tiếng la hét, tiếp đến là một cái ôm hoặc hôn thắm thiết nhỉ? Nhưng diễn xuất của cô còn quá kém. Thấy hắn vẫn đứng đó như có điều chờ mong, cô miễn cưỡng mở quà, thì ra là chiếc dây chuyền mặt kim cương, thiết kế đơn giản, kim cương rất to, rất lộng lẫy. Cô nhạt nhẽo nói: “Rất đẹp, anh thay tôi cảm ơn Trần Tây.” “Để tôi giúp em đeo thử.” Trần Kình nói xong quẳng khăn mặt, đi về phía sau lưng giúp cô gài dây chuyền, động tác không phải rất thành thạo, đến nỗi còn kẹp cả vào tóc con sau gáy. Sau khi đeo xong, hắn liếc nhìn trong gương, làn da trắng mịn như sứ, xương quai xanh rất sâu và thẳng, kim cương ngự trị ở đây trông đẹp hơn rất nhiều so với khi nằm trơ trọi trong hộp. Hắn cười nói: “Cũng không tồi, có điều không cần cám ơn con nhóc đó, giúp anh trai mình mua đồ còn đòi phí sai vặt, đúng là cái đứa tàn nhẫn.” Lâm Uyển thấy hắn thật sự rất thương yêu cô em gái này, lúc nói mấy chữ “đứa tàn nhẫn” kia giọng điệu thể hiện sự cưng chiều hết mực, cảm giác rất lạ lẫm. Cô nghĩ thầm, có một người anh trai như hắn nhất định rất hạnh phúc, vung tiền như rác mà mắt chẳng chớp lấy một giây, gây ra đại họa tày trời hắn cũng có thể đem trời vá lại, có khi còn lợi hại hơn cả Nữ Oa. Trần Kình thực không biết những điều cô nghĩ trong lòng, bây giờ tràn ngập đầu óc hắn là một ý nghĩ khác. Tay hắn vừa vươn ra đã ôm lấy Lâm Uyển, đặt lên bàn trang điểm, động tác vô cùng trôi chảy. Sau đó hắn cúi đầu, ngậm lấy tai cô, phả ra luồng hơi nóng, nói: “Tôi có lòng quay về trước kế hoạch cùng em đón sinh nhật, có phải em cũng nên cảm ơn tôi một chút không? Uyển Uyển.” Lâm Uyển sợ nhất hắn gọi cô như thế, hai chữ đơn giản này trở thành từ chuyên dụng khi hắn muốn cô gần gũi. Cô nhẫn nhịn mãi, cuối cùng không hề phản kháng. Trần Kình vừa hôn cổ cô, vừa mơ hồ oán trách: “Thứ đồ chơi này thật vướng víu, sớm biết đã không đeo rồi.” Nói xong hắn tiến thêm một bước, lách vào giữa hai chân cô, một tay nâng gáy cô, một tay tùy tiện vuốt ve khuôn ngực đầy đặn qua lớp váy ngủ. Lâm Uyển bị hắn khiêu khích đến mức khó chịu, tư thế này khiến cô lúng túng, hai chân không biết để đâu, đành chống xuống mặt bàn tự đỡ mình. Đột nhiên cô thấy sau lưng chợt lạnh, cơ thể bị ép lên tấm gương, váy ngủ đã bị đẩy lên tận ngực, cô có dự cảm chẳng lành, rõ ràng biết là vô dụng, nhưng vẫn cầu xin: “Đừng ở đây.” “Uyển Uyển, em sẽ thích thôi.” Trần Kình trong lúc miệt mài vẫn để ý trả lời cô. Cô thích mới là lạ, tư thế này, vị trí này làm cho Lâm Uyển không có lấy một chút quyền tự chủ, giống hệt con búp bê tùy hắn điều khiển. Cô còn đang nghĩ, sau này há chẳng phải mỗi lần soi gương trang điểm, cô đều phải nhớ lại cảnh này sao? Trần Kình đã đi vào, hắn khẽ tiến về phía trước, rồi dỗ dành bên tai cô: “Uyển Uyển, thả lỏng chút, muốn bẻ gẫy tôi sao?” Lâm Uyển nghe thấy hai má nóng bừng, cơ thể lại càng cứng đờ, nghe thấy hắn “hừ” một tiếng trêu ghẹo: “Bảo em thả lòng, sao em lại càng chặt thế? Chắc không phải muốn dùng cách này giết tôi chứ?” Cô càng lúng túng, trái lại hắn nói càng hăng say: “Như này có thể biến tôi thành thái giám, đến khi đó thì biến thái thật rồi, em sẽ càng xui xẻo.” Trần Kình dứt lời, nâng eo cô để tiến vào càng sâu, nghe thấy Lâm Uyển rên lên một tiếng, hắn vội hỏi: “Đau?” Thấy cô không trả lời, có chút tức giận nói: “Lúc nào cũng như vậy, hệt như một con ngốc, em không biết chuyện này cũng này cần phải giao lưu à? Như thế mới có thể khiến cả hai cũng thoải mái được.” Sau đó lại thở dài oán trách: “Chẳng hiểu cái gì cả, cứ phải dạy lại từ đầu, thật mệt muốn chết.” Lâm Uyển cực kì ghét đối thoại kiểu này, không bằng trước kia hắn cứ việc mình mình lo, còn cô có thể tiếp tục thôi miên bản thân là bị chó cắn, chó sẽ không nói chuyện với người. Nhưng bây giờ, hắn nói liên tục như đang nhắc nhở cô một cách tàn nhẫn, rằng họ đang làm gì, rằng hắn chính là người đang ở bên trong cơ thể cô. Tiếp đó, cô căn bản không rảnh rỗi để nghĩ nhiều, vì động tác của Trần Kình càng lúc càng mãnh liệt, cơ thể cô hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân, va chạm từng hồi lên tấm gương phía sau, làn da ấm áp và mặt gương lạnh lẽo khẽ tiếp hợp, mạnh mẽ kích thích giác quan. Mấy thứ chai lọ trên bàn bị tác động kêu loạn xạ, ồn ào khủng khiếp, cô muốn quét chúng xuống đất, nhưng bàn tay vừa chạm vào đã lập tức ngừng lại, động tác này có khi nào lại kích thích đến hắn chăng? Phản kháng, hắn hưng phấn, cắn xé cào cấu, hắn cũng hưng phấn, dường như chỉ có thuận theo hắn mới được. Nhưng khiến Lâm Uyển không thể nhúc nhích mà chịu đựng thế này, chắc chắn lại là kiểu giày vò khác. Trước kia, cô mượn những hành động đó để phân tán tinh lực, lơ là cảm giác của bản thân, hoặc lúc đó ngoài đau đớn ra căn bản cô chẳng có cảm nhận khác. Nhưng hôm nay không giống, cô có thể cảm thấy rõ ràng từng cử động nhỏ bẻ của hắn. Hắn đắm chìm trong cơ thể cô, mang theo hơi ấm khiến cô sợ hãi. Cô không có chỗ thoái lui, cũng không thể làm gì, chỉ có thể siết chặt lại, bị động tiếp nhận. Hành động thân mật như thế trong lúc cô chưa chuẩn bị tốt, lại dùng tư thế xấu xí kỳ quặc này cưỡng ép cô tham gia, nếu nói ban đầu cảm giác mang đến vừa đáng hận vừa đáng ghét, thì bây giờ cảm giác đó lại là đáng sợ, rất đáng sợ. Bỗng cô thấy mắt cá chân trái ngứa ngáy, cúi đầu nhìn, thì ra là quần lót cởi ra mắc vào. Cô đột ngột vung chân một cái quăng nó xuống, trong lòng vô cùng đau xót. Cô nhắm mắt, không ngăn nổi nước mắt tuôn trào mãnh liệt, phút chốc đã chảy đầy mặt. “Uyển Uyển, sao lại khóc rồi?” Trần Kình thấy gương mặt đẫm nước mắt của cô, bỗng giật mình. Tuy những giọt nước mắt ấy từng là món hàng cao cấp trợ hứng cho hắn, cũng là ngòi nổ châm đốt dục vọng của hắn lúc ban đầu, nhưng chứng kiến càng nhiều biểu cảm của cô, hắn càng cảm thấy Lâm Uyển như vậy cũng không tệ, giống như trò đùa dai xảo quyệt tối nay, còn có cả sự dịu dàng để lộ ra trong lúc vô ý. Những điều ấy làm cô càng thêm sinh động, cũng khiến hắn cảm thấy thỏa mãn một cách khó hiểu. Vì lẽ đó nên khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, lòng hắn lại sinh ra chút hoang mang. “Đừng khóc nữa, nha?” Hắn giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, nhưng quá nhiều, hơn nữa mãi tuôn rơi không ngừng, như nước tự chảy từ chiếc vòi hỏng vậy. Lúc này mới nhớ ra câu “Phụ nữ làm từ nước”, mẹ kiếp, người nói câu này ra thật quá sáng suốt. Bàn tay hắn đột nhiên ngừng lại, còn có cả... nước mũi, chẳng trách nguồn nước dồi dào như vậy. Hắn dứt khoát gỡ áo choàng tắm trên người xuống, cầm nó nhẹ nhàng lau mặt cho Lâm Uyển, vải cotton nên hiệu quả hấp thu nước rất tốt. Trần Kình vứt chiếc áo choàng tắm bẩn xuống đất, sau đó giơ tay vuốt lại mấy sợi tóc rối loạn của Lâm Uyển ra sau đầu, vuốt ve chiếc gáy tinh tế, trán hắn áp vào trán cô, khẽ nói: “Uyển Uyển, sinh nhật hai mươi tư tuổi vui vẻ.” Lâm Uyển vừa nghe xong câu này, khóc càng dữ hơn, “sinh nhật vui vẻ”, một câu chúc cực kì bình thường, lúc này nghe sao mỉa mai đến vậy. Bây giờ cô thấy mình giống một thứ đồ tế, đặt trên bàn tế lạnh như băng tùy ý ma quỷ làm nhục, tùng xẻo, sống không bằng chết. Nhưng lời chúc của ma quỷ lại lần nữa nhắc nhở cô, hai mươi tư tuổi, cô thật sự phải trưởng thành rồi... Chẳng chờ cô tiếp tục miên man suy nghĩ, Trần Kình giống như cố ý ngăn cản sự thay đổi này, đột nhiên ôm lấy cô, chặt chẽ đến mức không còn chút khe hở. Khuôn ngực cô không hề che đậy, kề sát phần ngực bụng trần trụi của hắn, cảm nhận thấy kết cấu da hoàn toàn không giống mình, nhịp tim đôi bên quấn bện lại một nơi, làn da nóng hầm hập của hắn gần như làm cô bỏng rát, cô không chịu nổi giơ tay đẩy hắn ra. Ngay sau đó, tay phải cô bị tóm lấy, Trần Kình khẽ nói: “Thật lạnh.” Rồi nắm lấy tay cô đưa đến bên miệng, bắt đầu từ ngón trỏ, tiếp tục hôn lên từng ngón, từng ngón. Hiểu biết của Lâm Uyển về giới tính rất ít, nhưng cô cảm thấy hành động này rất khêu gợi, nói dễ nghe một chút thì gọi là “mê hoặc lòng người”. Lúc hắn làm những điều này, như có như không nhìn cô, giống như xoáy sâu vào tận đáy lòng. Vị trí của hai người hơi khuất sáng, nhưng đôi mắt kia của hắn trong bóng tối phát ra thứ ánh sáng lạ thường, phối hợp cùng đầu lưỡi khiêu khích, làm cho Lâm Uyển bỗng thấy hồi hộp. Thì ra đàn ông cũng có thể cám dỗ người khác như vậy. Còn cô, với tư cách một tuyển thủ sơ cấp ngây thơ, cuối cùng bị “cám dỗ” thành công. Lúc Trần Kình bắt đầu mút ngón giữa tay trái của cô, cô cảm thấy cơ thể biến đổi rõ rệt. Cô lập tức bướng bỉnh an ủi bản thân, điều này chỉ có thể nói rõ, cô là một phụ nữ bình thường, còn nữa, sau này sẽ không đau như thế nữa. Trần Kình, với tư cách một tay lão luyện trải qua hàng trăm trận chiến, cảm nhận được ngay sự biến đổi của cô, trong mắt bỗng tràn ngập ý cười, sau đó động tác hút càng chậm lại, đầu lưỡi lượn vòng quanh ngón tay cô, thỉnh thoảng lại khẽ cắn một cái trêu ghẹo. Đến tận sau khi buông ngón út đáng thương của cô ra, hắn mới thì thầm nói một câu: “Cuối cùng đã giải được mật mã của em rồi.” Một câu nói mập mờ khiến Lâm Uyển lập tức hai má hồng ửng, còn Trần Kình thì hài lòng đắc ý cười ra tiếng. Cơ thể hai người vẫn gắn liền với nhau, hắn lại bắt đầu cử động, trong tình hình đối phương trở nên “phối hợp” thế này, hành động càng thêm trôi chảy. Nhưng hắn lại không muốn va chạm dữ dội như trước kia, mà muốn kéo dài thời gian, hình như mỗi lần đều chẳng có kết thúc, lần sau cũng không có bắt đầu... Có người nói, đàn ông thông qua việc chinh phục thế giới để chinh phục đàn bà. Trần Kình nhận thấy đó hoàn toàn là vớ vẩn, đàn bà và thế giới làm sao có thể đánh đồng với nhau được? Ở trong lòng hắn, xếp vị trí đầu tiên là bản thân, tiếp đó là gia đình, anh em, sự nghiệp... Đàn bà ư, làm thứ phụ thuộc của đàn ông, phải xem xét tình hình cụ thể để kịp thời dừng lại. Nhưng lúc này, tại sao hắn lại có cảm giác thắng trận? Hơn nữa còn lấy nhiệt huyết sung mãn nhất, ý chí chiến đấu sôi sục nhất, chờ đợi thắng lợi của cả chiến dịch? Tuy hắn thích kích động, thích gây chiến, nhưng trước nay chưa hề lăn tăn hai chữ “đàn bà”, chỉ có thể nói, chuyện gì cũng có ngoại lệ. Hắn cúi đầu nhìn cơ thể ấm áp mềm mại trong lòng, thầm nghĩ, trường hợp ngoại lệ này quả thật rất đáng. Lâm Uyển không biết đã ngừng khóc thút thít từ bao giờ, nước mắt mát lạnh thấm ướt ngực hắn. Hơi thở gấp gáp mà nặng nề của cô phả lên da hắn, làm hắn thấy ngưa ngứa, giống như một con mèo nhỏ xuyên qua lớp da thịt cào nhẹ lên trái tim hắn, có chút khó chịu, lại có chút ngất ngây. Cả thể xác và tinh thần đều là những cảm nhận mới mẻ khiến hắn rung động, phấn khích. Từ trước đến nay hắn không biết rằng, cách thức không ăn nhập gì như vậy cũng có thể nảy sinh khoái cảm lớn đến thế. Để tránh việc quá kích động mà phá vỡ sự êm dịu hiếm có này, Trần Kình cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên tóc cô. Đôi môi đúng lúc chạm lên xoáy tóc ở đỉnh đầu Lâm Uyển, hắn bỗng nhớ đến câu nói xưa: “Một xoáy ngang ngược, hai xoáy lỗ mãng, ba xoáy đánh nhau liều mạng.” Hắn không khỏi tò mò, cô ngốc Lâm Uyển vừa ngang ngược, vừa lỗ mãng lại vừa liều mạng này, rốt cuộc có mấy xoáy đây? Hắn bèn giơ tay, nhẹ nhàng gạt tóc cô, cẩn thận kiểm tra, cuối cùng chỉ tìm thấy hai cái, thì ra cô nàng Lâm Uyển này là Lăng Đầu Thanh[8]. [8] Dùng để chỉ người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không chịu động não, không chịu phân tích nội dung tính chất công việc, dẫn đến hỏng việc hoặc gây hậu quả nghiêm trọng. Nhớ lại từ lúc hai người quen biết tới nay, chuyện lớn chuyện nhỏ Lâm Uyển đều hành động theo cảm tính, Trần Kình không nhịn nổi cong khóe môi, quả nhiên là cô gái nhỏ chưa trải đời. Hắn bỗng muốn ngắm gương mặt cô, bèn nới lỏng vòng tay một chút, chỉ thấy đôi mắt nhắm chặt của cô, trên cánh mi còn vương lệ, hai phiến má ửng hồng như táo chín, đôi môi anh đào ướt át tươi ngon khiến người ta chỉ muốn nuốt chửng, rất mê người, rất bình yên, rất đẹp. Dáng vẻ của cô tựa như công chúa ngủ trong rừng, làm cho người khác không chịu nổi phải đánh thức. Nhưng hắn lại nảy sinh một trò đùa quái đản, hoặc chỉ là vì muốn chia sẻ với cô một chút. Ngay sau đó, hắn liền ôm người trong lòng khẽ quay ngang, để đối diện với gương, hết sức dịu dàng nói: “Uyển Uyển, nhìn em bây giờ thật quyến rũ.” Lâm Uyển đang tiến vào thế giới của mình, dường như có một lãnh địa mới được dựng lên trong tâm trí. Đó là một thế giới khác, ở đó bình yên vui vẻ, điều quan trọng là ở đó không có Trần Kình. Cô bị một câu nói thầm của người đàn ông này đánh thức, cô mở mắt, sau khi nhìn thấy hình ảnh trong gương liền hoảng sợ hét lên, kì lạ như thế, trụy lạc như thế... Cơ thể trong chớp mắt thu lại, người đàn ông cùng lúc cũng đạt đến đỉnh điểm hạnh phúc. Sáng sớm, Trần Kình vừa cử động, Lâm Uyển đã tỉnh vì giấc ngủ không yên, cô cứ nhắm mắt nghe những âm thanh hỗn độn truyền vào. Tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, đóng vào, lại mở ra, tiếng bước chân đi nhẹ tiến đến gần. “Hôm nay đừng đi làm, tôi bảo người giúp em xin nghỉ.” Giọng nói của người nào đó truyền tới từ phía đỉnh đầu. Lâm Uyển mở mắt, rèm cửa kéo ra một nửa, ánh nắng sớm mai xuyên vào phòng. Cô nhìn không rõ mặt hắn, nhưng nhìn hắn trong tư thế này, trông lại càng cao lớn, chỉ biết hắn đứng đó vừa thắt cà vạt vừa ra lệnh: “Ăn cơm trước đã rồi ngủ tiếp.” Người đàn ông dứt lời liền bước đi rất nhanh, không hề dài dòng. Đây mới là con người vốn dĩ của hắn, Lâm Uyển nghĩ vẩn vơ, nhưng hình như có gì đó không giống. Mười phút sau, cô chống cơ thể mỏi nhừ ngồi dậy, cầm lấy di động ở đầu giường, mở máy, ấn gọi, giọng nói khàn khàn mang theo sự tuyệt vọng: “...Là tôi, tôi muốn gặp anh.”