Cuộc đời thật hạnh phúc
Chương 4 : Bữa cơm gia đình (p.2)
Không ngờ gặp lại thầy giáo mới gặp tối qua nhanh như vậy, cô lập tức nghiêng người để họ vào nhà, mắt liếc lên xuống hai lượt trên người Triệu Sơ Niên, giọng điệu vô cùng ngỡ ngàng: “Thầy Triệu?”
Triệu Sơ Niên quen Trịnh Bách Thường không có gì lạ, một người là phó khoa văn, người còn lại là giảng viên của khoa văn. Nhưng bữa cơm hôm nay rõ ràng là bữa cơm gia đình, vậy mà ông còn mời thêm một người ngoài đến. Thầy ấy đến đây làm gì?
Triệu Sơ Niên cũng khá ngạc nhiên: “Mạnh Đề? Sao em lại ở đây?”
Trịnh Bách Thường liếc nhìn hai người, hỏi: “Các cháu quen nhau à?”
Triệu Sơ Niên mỉm cười giải thích: “Vâng ạ. Mạnh Đề học môn tự chọn của cháu cho nên quen nhau.”
Trịnh Bách Thường gật đầu, chờ anh thay dép rồi vào phòng mới gọi Trịnh Hiến Văn đến, giới thiệu mấy người trẻ tuổi với nhau: “Người này là thầy Triệu Sơ Niên mới tới dạy ở khoa văn của cha, còn đây là con chú – Trịnh Hiến Văn, Mạnh Đề là con gái của thầy Mạnh, cô Trương tầng trên, chúng ta chứng kiến nó lớn lên, con bé gần như là con gái chú.”
Triệu Sơ Niên mỉm cười với Mạnh Đề sau đó bắt tay Trịnh Hiến Văn: “Xin chào anh Trịnh.”
Tay hai người đàn ông nắm chặt giữa không trung, Trịnh Hiến Văn nở nụ cười lịch sự: “Thầy Triệu đúng là thanh niên vừa tài giỏi vừa đẹp trai.”
“Anh Trịnh quá khen, anh mới như vậy.”
Hai người khách sáo qua lại vài câu, đúng lúc Liễu Trường Hoa phấn khởi mở cửa phòng bếp ra, mang theo mùi thức ăn thơm phức. Mắt bà liếc quanh phòng khách, trông thấy Triệu Sơ Niên liền mỉm cười, nhiệt tình hỏi chuyện: “Ồ, Tiểu Triệu đến rồi đấy hả? Mấy người còn đứng đó làm gì, mau ngồi đi? Uống gì nào? Ăn gì đó nhé?”
Nói xong bà mới nhớ ra mình vẫn còn đeo tạp dề, trên tay vẫn còn cầm vá xào thức ăn, bà nói với Trịnh Bách Thường: “Lão Trịnh, đi rót nước cho khách đi.”
Dù Liễu Trường Hoa luôn nhiệt tình với khách nhưng nhiệt tình đến mức này cũng khiến Mạnh Đề cảm thấy có phần không phù hợp, đương nhiên Trịnh Hiến Văn cũng thấy thế nên nhắc nhở mẹ: “Mẹ, mẹ nên vào bếp đi, hình như món gì đó bị cháy rồi…”
Liễu Trường Hoa bừng tỉnh a lên một tiếng rồi xoay người vào bếp, đi được hai bước thì quay lại: “Tiểu Đề, tới giúp bác trông nồi canh.”
Mạnh Đề vốn đã không muốn ngồi ở phòng khách nghe mấy người này nói chuyện nên rất vui vẻ dạ ran một tiếng rồi chui vào phòng bếp với hương thức ăn thơm phức tuyệt vời.
Trịnh Hiến Văn nhìn bóng lưng nhiệt tình chạy vào bếp của cô, ý cười trên môi càng đậm hơn: “Vẫn giống hệt trước kia, nghe thấy ăn là vui liền.”
Triệu Sơ Niên cười hai tiếng, hỏi: “Thật không?”
“Sự vui mừng của cô bé thường hiện rõ trên nét mặt…” Trịnh Hiến Văn trả lời thản nhiên, mỉm cười rồi quay sang nhưng giây phút nhìn thấy biểu cảm trên mặt Triệu Sơ Niên, giọng điệu vui vẻ lập tức im bặt.
Trên thực tế anh không phải người quá chú trọng đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhưng lại chăm chú quan sát từng chút thay đổi trên nét mặt của Triệu Sơ Niên: ánh mắt Triệu Sơ Niên vẫn dừng ở vị trí mà tại đó bóng dáng Mạnh Đề đã hoàn toàn biến mất, tuy đó hiện giờ chỉ là cánh cửa khép hờ nhưng trên gương mặt với nụ cười khách sáo kia vẫn có một lỗ hổng rồi ngay lập tức khóe môi hiện lên nụ cười khác hẳn, dịu dàng đến mức khiến người ta sửng sốt.
Chiều nay mẹ đã giới thiệu cho anh nghe một lần về hoàn cảnh của thầy giáo Triệu Sơ Niên này, anh biết tuổi Triệu Sơ Niên và mình không chênh lệch bao nhiêu, vừa học xong là tới trường này làm giảng viên luôn. Người làm mẹ luôn thích thêu dệt, bà đã đem Triệu Sơ Niên miêu tả thành một người “chỉ có trên trời mà không có dưới đất” mất rồi, nhưng anh thật sự không ngờ nhìn qua Triệu Sơ Niên quả thực giống với đánh giá chiều nay của mẹ anh. Nhưng điều anh không ngờ hơn nữa là Triệu Sơ Niên quen biết Mạnh Đề, không chỉ vậy mà còn rất thân thiết.
Điện thoại trong phòng khách đổ chuông, Trịnh Bách Thường đến nghe máy, Trịnh Hiến Văn mời Triệu Sơ Niên ngồi xuống ghế sofa, cầm tách trà Mạnh Đề rót cho mình nhưng chưa kịp uống lên nhấp một ngụm: “Thầy Triệu, ngồi tự nhiên nhé.”
Triệu Sơ Niên dùng thái độ lần đầu đến thăm nhà người khác, nho nhã lịch sự nhìn một vòng quanh phòng khách, rồi chỉ lên bức tranh chữ trên tường, lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là tranh chữ của Phó tiên sinh, nơi khác không dễ thấy. Không hổ là dòng dõi thư hương, y quan thế gia.” (y quan thế gia: gia đình có dòng dõi quan lại)
Đúng là tiến sĩ ngành Văn học, nhãn lực đúng thật tinh tường, tầm nhìn của Trịnh Hiến Văn dừng lại giây lát trên bức tranh chữ rồi mỉm cười: “Bức này là Phó tiên sinh tặng cho ông nội tôi. ‘Thi thư kế thế, hiếu hữu gia truyền’ là lời giáo huấn của tổ tiên tôi. Nhưng tôi lại học ngành tự nhiên, có phần không tuân theo giáo huấn nhỉ…” (Thi thư kế thế, hiếu hữu gia truyền: ý là một gia đình các thế hệ đều học ngành Văn)
“Tri thức không chỉ có duy nhất ngành Văn học.” Triệu Sơ Niên lắc đầu, mỉm cười: “Lỗ Tấn, Quách Mạt Nhược không theo ngành văn từ đầu, Tiền Vĩ Trường, Tô Bộ Thanh thì đang theo ngành Văn lại bỏ dở, nhưng họ đều là những tấm gương lớn.”
Lời khen vừa thốt ra, Trịnh Hiến Văn không thể không thán phục Triệu Sơ Niên này đúng là nhanh trí, ăn nói thông minh đến mức đáng ngạc nhiên!
Bên này, Trịnh Bách Thường vừa cúp máy, quay lại trông thấy hai thanh niên trò chuyện rất hòa hợp, quan hệ chủ-khách hài hòa nên đặc biệt phấn khởi: “Người trẻ tuổi nên giao lưu nhiều!”
Triệu Sơ Niên vừa định mở miệng trả lời thì cửa nhà được mở ra, một cô gái đầy sức sống khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu vội vàng chạy vào nhà, quăng thẳng túi xách lên ghế sofa, dung mạo cô gái rất đẹp, vóc người cao dong dỏng, ăn mặc thời thượng, đôi mắt phượng nhìn xung quanh rồi dừng lại giây lát trên người Triệu Sơ Niên sau đó quay sang cha và anh trai mình.
Trịnh Hiến Văn mỉm cười với em gái rồi lặng lẽ nhấp một ngụm trà, Trịnh Bách Thường chỉ gật đầu, rất hài lòng với tốc độ về nhà của con gái, bắt đầu giới thiệu lần thứ hai trong ngày: “Tiểu Triệu, giới thiệu cho cháu, đây là con gái chú – Trịnh Nhược Thanh. Nhược Thanh, đây là thầy giáo Triệu – Triệu Sơ Niên!”
Mạnh Đề vừa vào nhà bếp đã bị thu hút.
Nhà bếp tương đối lộn xộn, trên bàn ăn bày đủ mọi loại nguyên liệu nấu nướng, thịt lợn, thịt bò, rau thơm, cải trắng… trên bếp đặt hai nồi, một nồi áp suất và một nồi hầm. Liễu Trường Hoa mở nồi hầm ra, hương thơm từ rau củ đã được ninh nhừ và thịt bò hầm khoai tây lập tức bay ra, nhấm chìm cả căn phòng. Hương thơm đó đúng là hiếm có trong nhân gian. Mạnh Đề hít một hơi thật sâu, mỉm cười và hỏi: “Bác Liễu, rốt cuộc là phải nấu bao nhiêu món ạ?”
“Lâu lắm rồi Hiến Văn mới về nhà, đương nhiên phải linh đình một chút. Mấy năm nay nó ở nước ngoài đã gầy đến mức không còn ra hình người nữa rồi.”
Người làm mẹ luôn cảm thấy con cái lưu lạc bên ngoài ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, Mạnh Đề bất giác cảm khái, nghĩ đến mẹ mình, khi nhỏ cô trở về từ trại hè, làn da hơi đen đi vì phơi nắng thế mà mẹ cô đã thương xót biết bao! Thực ra, Trịnh Hiến Văn hoàn toàn không gầy chút nào, sắc mặt rất tốt, cánh tay rắn chắc có lực, khỏe mạnh đến nỗi ngay bây giờ đã có thể tham gia thế vận hội Olympic.
Liễu Trường Hoa bắc nồi hầm thịt bò khoai tây từ trên bếp xuống rồi đặt lên một nồi món ăn bổ dưỡng khác.Thân là một bác sĩ nội khoa nổi tiếng, những món ăn bổ dưỡng của Liễu Trường Hoa rất nổi tiếng trong khu nhà dành cho công nhân viên chức này, không chỉ bổ dưỡng mà hương vị đều là “cực phẩm nhân gian”, có người còn gọi những món ăn của bà là “nghìn vàng không mua được”. Tuy ban đầu cô còn hơi do dự với bữa cơm này nhưng đến bây giờ, chút do dự ấy thực sự đã bị hương thơm mê hồn này đánh tan tác không còn một mảnh giáp. Mạnh Đề mở vung nồi ra, vừa thấy khoai tây và gà ác đã hầm chín trong nồi cô liền cảm thấy hai mắt mình đẫm lệ, thích chí đến mức nghĩ rằng tối nay sau khi ăn xong nồi canh mỹ vị này chết cũng được rồi. Một tháng sau khi cha mẹ đi, ngày nào cô cũng ăn cơm hàng, trình độ nấu ăn ở canteen trường thật sự không cần bàn cãi, khó lắm mới tìm được một cơ hội cải thiện cái miệng, đương nhiên cô không thể không kích động.
Liễu Trường Hoa cắt nhỏ phần Đảng sâm rồi sai Mạnh Đề đi rửa rau, hỏi cô: “Tiểu Mạnh, cháu đã gặp thầy Triệu kia rồi phải không? Thấy cậu ấy thế nào?”
Mạnh Đề trả lời mà không kịp nghĩ: “Cháu đã học thầy ấy một tiết, cảm thấy rất tốt ạ.”
“Phải, phải. Cậu ấy đúng là một đứa trẻ ngoan. Một tuần trước khi bắt đầu học, bác đến trường tìm lão Trịnh thì trông thấy cậu ấy. Cậu ấy ở văn phòng bàn bạc chương trình dạy học kỳ này với các thầy cô khác, tiết đầu buổi sáng hình như không ai muốn dạy nên ném hết cho cậu ấy, cậu ấy mỉm cười hiền lành rồi nhận cả, vừa nho nhã vừa lễ độ. Không chỉ có vậy bề ngoài cậu ấy cũng khá lắm, đúng là tinh anh. Bác rất thích, cháu thấy cậu ấy so với Hiến Văn thì sao?”
Mạnh Đề nhoẻn cười, thầm nghĩ: không có chỉ tiêu cụ thể sao có thể so sánh chính xác được, nên nói qua quýt: “Người tám lạng, kẻ nửa cân ạ.”
“Đúng đúng, sở dĩ như vậy nên bác định giới thiệu cậu ấy cho chị Tiểu Thanh cháu.” Liễu Trường Hoa mỉm cười hài lòng, “Cái tính cách đó của chị Tiểu Thanh cháu cần phải có một người bao dung mới được, vả lại dáng dấp cũng phù hợp, con bé không phải kén cá chọn canh nữa. Rất xứng đôi, cháu thấy có phải không?”
Chị Tiểu Thanh trong câu nói đó là con gái Trịnh Nhược Thanh của họ, là em gái kém hai tuổi của Trịnh Hiến Văn, cũng là bạn hàng xóm từ nhỏ đến lớn của cô. Hai anh em họ tuy cùng cha cùng mẹ sinh ra nhưng bề ngoài không giống nhau lắm. Trịnh Nhược Thanh làm việc ở ngân hàng, dù xét đến ngoại hình hay năng lực đều không tệ nên tiêu chuẩn rất cao, đến giờ vẫn chưa có bạn trai. Liễu Trường Hoa vì chuyện của con gái mà hao tổn tâm trí, hễ thấy người đàn ông trẻ tuổi nào dáng dấp được, bằng cấp cao liền muốn giới thiệu cho con.
Mạnh Đề suy nghĩ một hồi, trước mắt hiện lên nét mặt chán nản thất vọng của mấy em gái năm nhất tối qua, đành nhắc nhở bà một cách khéo léo: “Nhưng nhỡ đâu thầy Triệu có bạn gái rồi thì sao ạ?”
“Chưa có, dạo trước bác đã bảo lão Trịnh hỏi dò rồi, cậu ấy nói chưa có bạn gái.” Không hổ là bác Liễu, công tác chuẩn bị làm đâu ra đấy mới xuống tay.
Đáp án này khiến Mạnh Đề có phần ngỡ ngàng nhưng vẫn trả lời: “Vậy thì chắc không vấn đề gì.”
Liễu Trường Hoa thở dài một hơi, sau đó mở nắp vung nồi sắp sôi bồng, nói nhỏ: “Tóm lại là mong sao việc lần này có thể thành. Tiểu Thanh cũng đừng kén cá chọn canh nữa.”
Trịnh Hiến Văn bước vào bếp đúng lúc nghe thấy câu đó, thần sắc pha chút ngỡ ngàng: “Mẹ, mẹ sốt sắng quá rồi, Tiểu Thanh đâu có nói là sẽ ở vậy suốt đời, đừng đuổi nó ra khỏi nhà nữa. Triệu Sơ Niên, người này không đơn giản, mẹ không nên bảo cha đưa người ta về nhà mình như thế, việc này còn phải xem xét lại.”
“Mẹ còn chưa hiểu hết cậu ta hay sao?” Liễu Trường Hoa nói, “Cha con đã mang cả hồ sơ lý lịch của người ta về nhà nghiên cứu rồi, học vấn cao, biết tiến biết thoái, còn muốn sao nữa hả?”
Trịnh Hiến Văn hơi suy tư: “Cũng phải.”
Hai mắt Liễu Trường Hoa sáng ngời: “Tiểu Thanh thấy sao? Có nói gì không? Ấn tượng đầu tiên thế nào?”
Mạnh Đề vểnh tai lên nghe, ánh mắt Trịnh Hiến Văn bị con ngươi sáng ngời đúng kiểu chờ hóng chuyện của cô thu hút, vừa bực mình vừa buồn cười, cảm thấy khó mà thuyết phục được nên đành kéo vai cô sang: “Mẹ, mẹ hỏi A Đề là được, hỏi ấn tượng đầu tiên của em ấy với thầy Triệu như thế nào?”
“Rất tốt.” Mạnh Đề chậc lưỡi hai cái, hồi tưởng lại sự sôi nổi chưa từng thấy trong phòng học tự chọn tối qua: “Lúc vào tiết, suýt nữa các nữ sinh trường cháu hét ầm lên.”
“Cho nên mới nói, lực sát thương của người đó với phái nữ quá cao…” Trịnh Hiến Văn nói: “Đương nhiên ấn tượng đầu tiên của Tiểu Thanh với cậu ấy cũng không tồi, cho nên con mới hơi lo.”
“Con lo nhiều quá rồi…” Liễu Trường Hoa nói thẳng: “Ai mà chẳng có khuyết điểm và ưu điểm riêng. Mẹ con nhìn người bao nhiêu năm nay, sẽ không sai đâu.”
Bữa cơm này hoàn toàn chiếm được sự vui vẻ của cả chủ và khách. Câu chuyện lúc đầu chủ yếu là về Trịnh Hiến Văn. Anh trước sau vẫn ưu tú như vậy, hạng mục hợp tác làm cùng với các bạn và thầy giáo hướng dẫn ở nước ngoài giành được giải cao, nghe nói anh sắp về nước, nhiều công ty thiết kế kiến trúc và viện nghiên cứu nổi tiếng trong nước đều chủ động liên hệ với anh. Trước khi về, anh đã chọn được một công ty đãi ngộ tốt nhất, quan trọng hơn là trụ sở chính của công ty đó nằm ở ngay thành phố này để tuần sau bắt đầu đi làm.
Sau đó sự chú ý của mọi người nhanh chóng chuyển sang bữa cơm, những người khác đều đã từng nếm qua tay nghề của Liễu Trường Hoa nên không quá ngỡ ngàng; chỉ có Triệu Sơ Niên lần đầu tiên thưởng thức là khen không ngớt miệng, anh vừa giỏi văn vẻ lại vừa biến tiến biết lùi đúng lúc, thi thoảng còn trích dẫn điển cố, điển tích, khen đến mức làm Liễu Trường Hoa mặt mày rạng rỡ, càng nhìn càng thấy cậu thanh niên này đáng yêu.
“Ăn nhiều một chút.” Liễu Trường Hoa gắp rau cho anh, “Sau này năng đến nhà chơi nhé.”
Triệu Sơ Niên cười, gật nhẹ: “Phó khoa Trịnh và bác sĩ Liễu không chê cháu phiền là được”
“Sao lại chê phiền chứ?” Liễu Trường Hoa mỉm cười, nhìn về phía Trịnh Nhược Thanh, “Tiểu Thanh, con nói xem, có đúng không nào?”
Lời này có rất nhiều ý đồ. Nếu nói lúc đầu Triệu Sơ Niên đã mơ hồ đoán ra ý định của bữa cơm này là để sắp xếp xem mặt thì bây giờ ý nghĩ đó lại càng được khẳng định rõ hơn, mặt mày nhíu chặt lại.
Trịnh Nhược Thanh đối với việc sắp xếp xem mặt thế này đã sớm tạo thành thói quen, trả lời một câu: “Anh ta tới lúc nào thì tới, dù sao con cũng không ở nhà.”
Liễu Trường Hoa lườm con gái rồi nhìn sang Triệu Sơ Niên, dù đã biết nhưng vẫn hỏi: “Cháu là người ở đâu? Hoàn cảnh gia đình thế nào?”
Hoàn toàn là tư thế của mẹ vợ tương lai hỏi chuyện con rể. Mạnh Đề thản nhiên gắp một miếng khoai tây cho vào miệng rồi ngẩng lên lắng nghe câu trả lời của Triệu Sơ Niên. Giờ này cô mới biết năm nay Triệu Sơ Niên hai mươi bảy tuổi, bằng tuổi Trịnh Hiến Văn. Anh là người thành phố này, học đại học ở Bắc Kinh, khoa chính quy là kỹ thuật phần mềm, còn học văn bằng 2 về vi điện tử (micro-electronic), thành tích của anh về hai ngành này đều rất cao nhưng đến khi học thạc sỹ thì đột nhiên chọn ngành Văn học hiện đại, tới tiến sỹ thì chọn ngành lý luận văn học. Vì ở Bắc Kinh nhiều năm nên đã chán ngán, nhung nhớ cảnh đẹp non xanh nước biếc ở quê nhà miền nam nên quyết định về làm giảng viên đại học. Cha mẹ anh mất sớm, trên còn ông nội và bác cả.
Liễu Trường Hoa gật gù nghe xong rồi hỏi: “Hiện giờ ông nội và bác cả cháu làm gì?”
“Làm buôn bán, là thương nhân ạ.”
“Ồ, tốt lắm.”
Trong lòng Mạnh Đề vẫn luôn thắc mắc tại sao trình độ sư phạm của anh trên lớp không cao, hóa ra là giữa đường mới chuyển sang học ngành Văn. Cô nuốt miếng khoai tây với hương vị thơm ngon trong miệng xuống, uống thêm mấy ngụm canh nữa mới cảm thán: “Đúng là những sinh viên ngành khoa học tự nhiên đều là nhân tài môn Văn.”
Triệu Sơ Niên ngồi đối diện cô, thấy cô ăn vui vẻ đến mức hai má đỏ hồng như táo được ngâm nước, bèn mỉm cười: “Nếu em có hứng thú thì bây giờ thi nghiên cứu sinh ngành Văn học vẫn kịp mà.”
Trịnh Nhược Thanh mỉm cười: “Cha, mở cửa sau cho Mạnh Đề đi kìa.”
Trịnh Bách Thường phản đối: “Vớ vẩn.”
“Không, em không có khả năng như thầy Triệu, học văn bằng 2 ngành tài chính còn rớt kìa.” Mạnh Đề lắc đầu: “Học cái mình thích vẫn hơn, học nhiều quá em không tiêu hóa hết được.”
Triệu Sơ Niên ra vẻ tán thành: “Cũng đúng.”
Trịnh Hiến Văn vẫn luôn lặng lẽ quan sát Triệu Sơ Niên, ánh mắt của người thầy giáo trẻ này nhìn Mạnh Đề rất khác lạ, thần thái cũng khác thường nữa; anh cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, gắp một miếng cánh gà kho nhừ đặt vào bát cô, còn tận tình rưới nước tương lên cho cô.
Bữa cơm này từ lúc bắt đầu đến giờ, ý đồ đã rất rõ ràng, Trịnh Nhược Thanh rất hài lòng với con người tên Triệu Sơ Niên này nhưng vẫn giận vì cha mẹ giấu mình lặng lẽ sắp xếp buổi xem mặt này. Chị uất nghẹn, không muốn mình bị người khác dắt mũi kéo đi, vừa ngẩng lên đã trông thấy Trịnh Hiến Văn và Mạnh Đề, chị mỉm cười nói: “À anh ơi, không phải lúc anh còn học đại học rất được con gái chào đón hay sao? Con gái theo đuổi anh xếp hàng dài cũng không hết, mấy năm nay ở nước ngoài sao không tìm cho em một bà chị dâu đi? Không biết noi gương anh trai Mạnh Trưng nhà người ta.”
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
115 chương
44 chương
82 chương
20 chương
6 chương
48 chương