Cuộc đời thật hạnh phúc
Chương 35 : Thở dài 2
“Thầy giáo hướng dẫn của chị trước đây có tiếp nhận một vụ án. Vụ án này được cảnh sát gửi tới, yêu cầu thầy hướng dẫn của chị làm một cuộc kiểm tra tâm lý cho một cô gái hai mươi tuổi tố cáo chính cha mẹ ruột mình. Cô gái đó luôn miệng khẳng định hồi nhỏ cô ta từng bị cha mẹ ngược đãi nặng nề, vì vậy rất ám ảnh. Khi lớn lên, không dám tiếp xúc với bất kỳ người nào rồi tố cáo cha mẹ ra tòa án. Cô ta miêu tả quá trình bị ngược đãi rất chân thực và sống động, lần nào kể xong cũng khóc lóc rất đáng thương; nhưng khi thầy hướng dẫn của chị tìm đến nhà cô ta điều tra thì phát hiện ai ai cũng khen ngợi cha mẹ cô gái ấy là người tốt, hơn nữa tất cả bà con làng xóm đều đứng ra làm chứng, nói cha mẹ cô gái rất cưng chiều cô ta, hoàn toàn không có khả năng ngược đãi con gái mình.”
“Ồ? Sao lại như vậy?”
“Rất kỳ lạ phải không?” Tống Trầm Nhã nói, “Cuối cùng, sau khi làm một loạt điều tra và nghiên cứu thầy hướng dẫn của chị mới phát hiện ra, khoảng ký ức của cô gái ấy là giả. Khi còn nhỏ, đại khái tầm ba bốn tuổi, cô ta đã từng tận mắt trông thấy đứa trẻ nhà hàng xóm bị cha mẹ ngược đãi nặng nề, đánh đập tàn nhẫn như muốn đánh chết con mình; khi đó cô ta đã bị công kích, lớn hơn một chút thì tự trách mình vì không có cách nào giúp đỡ đứa trẻ hàng xóm đáng thương kia, sau đó bất giác đem những việc đứa trẻ hàng xóm từng trải qua chuyển lên người mình, nên mới sinh ra đoạn ký ức giả đáng sợ đó.”
Mạnh Đề truy hỏi với vẻ sốt sắng: “Sau đó thì sao nữa?”
“Dĩ nhiên vụ tố cáo ấy không thể lập thành vụ án, thế nhưng với chuyện mình có thật sự bị ngược đãi hay không cô ta vẫn duy trì thái độ hoài nghi như cũ…” Tống Trầm Nhã thở dài, “Thầy giáo hướng dẫn của chị là một bác sĩ tâm lý giỏi giang cũng không cách nào khiến cô ta hoàn toàn vứt bỏ sự nghi ngờ của mình. Đầu óc của cô ta đã hỗn loạn, thật sự không thể sửa chữa lại.”
Nỗi nghi hoặc của Mạnh Đề không hề tan biến, “Vậy tại sao có thể như thế?”
“Cho nên chị mới nói ký ức của những đứa trẻ rất mỏng manh.” Tống Trầm Nhã lắc đầu.
Mạnh Đề gật đầu với vẻ đã hiểu, “Có vẻ như công việc của bác sĩ tâm lý thật sự không dễ dàng.”
“Đúng thế.”
Tống Trầm Nhã nhoẻn miệng cười, kéo túi xách bên mình đưa cho cô một tấm danh thiếp rồi cầm tay cô: “Nhưng tâm lý học rất thú vị. Kể cả em không thích tâm lý học, cũng không gây trở ngại cho việc chúng ta trở thành bạn bè, phải không? Tiểu Đề, sau này rất mong em sẽ đến tìm chị.”
“Ồ, vâng ạ.”
Mạnh Đề liếc nhìn tấm danh thiếp, chị ấy quả thật không phải người tầm thường, là một bác sĩ tâm lý chủ chốt của một trung tâm tư vấn tâm lý trong thành phố. Tuổi trẻ lại xinh đẹp mà đã có sự nghiệp huy hoàng như thế, đúng là khiến người khác phải hâm mộ. Mạnh Đề lén nhìn chị rồi nhìn sang Trịnh Hiến Văn, hai người này quả thật vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Khi nói chuyện, Mạnh Đề nhận ra Tống Trầm Nhã là người thích nói, thiên văn địa lý đều có hiểu biết nhất định. Khi chị nói đến đoạn cao trào, cơ hội để hai người xen vào một câu cũng không có.
Trịnh Hiến Văn không hề có ý kiến gì với những lời bình luận của chị, sau khi chị phát biểu xong về trạng thái tâm lý khỏe mạnh của trẻ em ngày nay, anh mới nói một câu: “Những bác sĩ tâm lý khác ai cũng nói ít nghe nhiều, em thì ngược lại!”
Tống Trầm Nhã lườm anh một cái, nói với vẻ chẳng bận tâm: “Một bác sĩ tâm lý giỏi không cần giả vờ sâu lắng và thông hiểu bằng sự im lặng.”
Thấy sắc trời đã tối đi, Tống Trầm Nhã rất phấn khởi đề nghị ba người ra ngoài ăn tối. Mạnh Đề không hiểu lắm về quan hệ giữa hai người họ, nhưng chứng kiến cả buổi chiều nay, quan hệ giữa họ còn sâu đậm hơn sự tưởng tượng của cô nhiều, dù thế nào cô cũng không muốn làm bóng đèn giữa hai người.
Huống hồ, trước đó chắc chắn hai người đang nói đến một vấn đề cực kỳ quan trọng nào đó nhưng vì sự xuất hiện của cô mà cuộc nói chuyện giữa họ bị gián đoạn; lúc này nếu còn phá đám nữa thì quả thật có vẻ quá không hiểu lý lẽ đối nhân xử thế rồi. Tống Trầm Nhã lịch sự với cô, Trịnh Hiến Văn không có biểu cảm thừa thãi nhưng cũng không có ý định giữ cô lại, phải chăng là mong cô tự biết điều? Vì vậy cô vô cùng kiên định đi cùng hai người xuống dưới cửa khu nhà cao tầng rồi chào tạm biệt ở đó.
Tống Trầm Nhã vỗ vai cô: “Thôi được, bọn chị không giữ em lại nữa. Đi đường cẩn thận nhé!”
Mạnh Đề đáp một tiếng, chủ ý đã định, quay sang đối diện với Trịnh Hiến Văn, khom lưng xuống thật thấp: “Anh Hiến Văn, chuyện ngày hôm đó em thật sự xin lỗi!”
Nói xong không cho Trịnh Hiến Văn cơ hội lên tiếng, thật ra cô cũng không dám nhìn mặt anh xoay người nhanh chóng bước đi.
Tống Trầm Nhã nhìn bóng lưng bỏ đi của cô chậm rãi thu lại tất cả ý cười của mình; mãi đến khi bóng dáng cô biến mất trong ánh đèn rực rỡ ở con đường đối diện mới quay sang, chị bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt Trịnh Hiến Văn vẫn dừng lại ở hướng cô biến mất như cũ. Dưới luồng ánh sáng mỏng manh còn sót lại của ngày hôm nay, anh đẹp như nhân vật chính trong tranh, đường cong khuôn mặt rõ ràng nhưng vì sấp bóng nên còn có vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị.
Gương mặt và biểu cảm đó tiến thẳng vào trái tim người khác.
Cô sững người một lát rồi bất ngờ mỉm cười, tay quơ quơ trước mặt anh: “Thôi, người ta đi rồi!”
Trịnh Hiến Văn giống như không nghe thấy, khoan thai quay đầu sang nhìn cô: “Em thấy sao?”
Tống Trầm Nhã mỉm cười, thân thiết ôm lấy cánh tay anh: “Thực hiện lời hứa mời em ăn tối đi đã rồi từ từ nói.”
Lần làm “khách không mời mà đến” này quả nhiên có hiệu quả rất cao, tối đó vừa về tới nhà đã nhận được điện thoại của Trịnh Hiến Văn. Anh lời ít ý nhiều thể hiện sự ân hận của mình: “Tối đó anh không nên nổi giận với em.”
Mạnh Đề thoáng thấy bàng hoàng, lần Trịnh Hiến Văn nói xin lỗi trước là khi từ chối cô ba năm về trước. Cô đang nấu mì trong bếp, vô thức đảo đảo mì trong nồi: “Không, là em không tốt.”
Trịnh Hiến Văn ngập ngừng một hồi mới nói: “Là anh ghen tị!”
Mạnh Đề nghe không hiểu gì, “Hả” một tiếng.
“Anh cứ nghĩ là ba năm qua không hề thay đổi, tất cả mọi chuyện vẫn như cũ, quan hệ giữa chúng ta vẫn như năm đó.” Trịnh Hiến Văn nói: “Chỉ là anh không ngờ em đã trưởng thành. Đương nhiên sẽ quen với những người đàn ông khác và anh chẳng còn quan trọng nữa.”
Mạnh Đề hồi lâu không biết nói gì, tắt bếp, gắng gượng nói một câu: “Anh Hiến Văn đừng nói vậy… Anh không giống những người khác…”
“Em thích Triệu Sơ Niên?”
“Không phải. Anh Hiến Văn nghĩ nhiều rồi.” Tay Mạnh Đề chống lên bệ bếp nhớ đến những khoảnh khắc trong công viên trò chơi, trái tim đau nhức như bị kim đâm, cô cố gắng bỏ qua cảm giác không thể tả rõ này, nói: “Thầy ấy chỉ coi em là thế thân của em gái mình mà thôi. Khi thầy ấy nhìn em chính là đang nhìn một người khác. Em cảm thấy thầy ấy… rất đáng thương.”
“Ừ.”
Sau đó Trịnh Hiến Văn không còn nhắc tới Triệu Sơ Niên nữa, Mạnh Đề thì càng muốn lảng tránh hơn. Có vẻ như việc cuộc cãi cọ vào buổi tối mấy hôm trước vô hình trung đã biến mất.
Sau khi cúp máy, Mạnh Đề vớt mì trong nồi ra, cho thêm gia vị, vừa ăn vừa cầm tờ báo trên bàn, khoảnh khắc lần thứ hai trông thấy tin tức tiểu thuyết của Phạm Dạ được chuyển thể thành phim, cô vội vàng buông bát, vào phòng sách lấy quyển “Bạch nhạn” bản photo ra. Kể từ khi Vương Hy Như gặp tai nạn xe đến giờ, có rất nhiều chuyện xảy ra căn bản cô đã quên xem quyển sách này. Từ dấu gấp trang cô giở sách đến đoạn xem dở lần trước, nhớ lại những chi tiết đọc lần trước rồi cúi xuống đọc sách.
Khi cách trấn trên khoảng mười cây số, chiếc xe bus đột ngột dừng lại.
Mùa đông khắc nghiệt, tuyết đọng lại trên những cành cây bên lề đường, người tài xế gọi liền mấy cuộc điện thoại rồi rầu rĩ thông báo cho hành khách trên xe: vì trời lạnh và tuyết quá lớn nên đường trước đường sau đều không dễ đi, đại khái là khoảng ba bốn giờ nữa, người sửa xe mới tới nơi.
Họ ngồi ở hàng ghế cuối, nghe tin này chỉ thấy hơi hoảng hốt. Cô suy nghĩ một lát ra hiệu cho anh xuống xe. Xưa nay cô luôn rất tự chủ: “So với ngồi đây đợi ba bốn tiếng, chi bằng chúng ta đi bộ, qua ngọn núi này là đến trấn trên rồi.”
Anh đồng ý: “Được”.
Cô cõng một đứa bé vẫn đang say giấc, còn anh xách hành lý, con trai họ, cậu bé sáu bảy tuổi hoạt bát đứng bên cạnh, trên trời là những bông tuyết mịn phân tán lưa thưa hiếm thấy, vì chưa thấy tuyết bao giờ nên đặc biệt hứng khởi, thỉnh thoảng chỉ vào những cây cối ven đường hỏi tên.
Đó là một ngọn núi vô danh, không quá cao, tuyết cũng không lớn nhưng đỉnh núi trông mờ ảo. Bông tuyết đọng đầy trên núi chưa có dấu chân người, cộng thêm những cây cỏ dại rậm rạp ló đầu ra khỏi lớp tuyết. Con đường uốn lượn cong cong như một con rắn màu trắng đang trườn. Cây dương bên đường đã bị đông cứng, cành cây nâu sẫm động đậy run rẩy trong gió lạnh.
Họ dùng toàn bộ sức lực để đối phó với con đường quanh co chật hẹp này, lưu lại những dấu chân nối tiếp nhau, tựa như hành khách lặng lẽ để lại danh thiếp cho ngọn núi này.
Cô đột nhiên lên tiếng: “Năm đó khi em bỏ nhà đi cũng là mùa đông.”
Hai người đã bên nhau rất nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên cô nhắc tới chuyện cũ, anh bèn hỏi: “Em đã không về nhà bao nhiêu năm rồi?”
“Bảy năm cũng có thể là tám.” Cô cười cười, giọng nói ẩn chứa nỗi bi thương, “Em cứ nghĩ cả đời này sẽ không về nữa, không ngờ vẫn về.”
Tay cô ấm áp nhưng ẩm ướt, anh vỗ về bàn tay cô như xoa lên cánh hoa, dùng giọng điệu trấn an hỏi tiếp: “Khi đó vì sao em lại bỏ nhà đi?”
“Em chưa nói với anh ư? Cha mẹ em mất sớm, em vẫn luôn ở nhà bác. Bác em có một người đứa con trai, hơn em hai tuổi, anh ấy chết đột ngột.” Cô ngừng lại một hồi để khống chế giọng điệu: “Mọi người cho là em hại chết anh ấy, em không cách nào sống tiếp ở thị trấn ấy nữa nên mới bỏ đi. Khi đó em còn chưa học hết cấp ba.”
“Anh ta chết thế nào?”
“Chết đuối dưới sông, lúc đó em ở cạnh anh ta.” Cô nói rồi giơ tay chỉ, “Kia kìa!”
Lần trò chuyện này gian nan chưa từng thấy, anh thấy mơ hồ và đôi chút sợ hãi. Không biết có phải do hoàn cảnh đưa đến hay không?
Họ đi qua nửa non ngọn núi, đứng trên lưng chừng núi, có thể trông thấy dòng sông qua thung lũng. Đứng từ xa quan sát nó chỉ như một sợi chỉ mỏng manh mà thôi, quanh co, uốn lượn, trên bờ cát bờ bên kia là bầu trời bị phủ kín bởi tuyết trong trẻo, dưới ánh mặt trời óng ánh, dòng sông trở nên dịu dàng khác lạ. Không thể nhận ra bất cứ bằng chứng nào chứng minh là nó có thể nuốt chết người cả.
Anh tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cô không trả lời mà cười khẽ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi nói: “Gần đây có một ngôi chùa cổ bí ẩn, anh có muốn tới xem không?”
…
Khi đọc xong cuốn sách, mì đã nguội hẳn còn cô thì mới ăn được vài miếng.
Cuốn “Bạch nhạn” này tuân theo phong cách nhất quán của Khô Hòe, ngay cả tên nhân vật cũng không có. Với tiêu chuẩn của tiểu thuyết quả thật nó rất bình thường nhưng thật sự cuốn hút, có hương vị hoài nghi bí ẩn đặc biệt, cách hành văn thật giống Phạm Dạ.
Đầu mối của câu chuyện chính là nhân vật nam nữ trong chuyện về quê thăm người thân, sau đó nữ nhân vật chính nhắc tới câu chuyện bỏ nhà đi năm đó, có một chút cảm giác như lột trần, bóc trụi quá khứ buồn đau. Câu chuyện mở đầu bằng mùa đông lạnh lẽo, cũng kết thúc bằng mùa đông mịt mùng. Cuối truyện dư âm kéo dài, Mạnh Đề đọc mấy lần liền dường như đã thuộc lòng.
Khi bỏ đi, những đám mây lớn màu xám trắng che kín mặt trời, quét lên bầu trời xanh thẳm, hệt như một tấm màn che từ trên trời giăng xuống, tất cả không gian và thời gian đều là lãnh địa phía trong đó.
Cả miền bắc đều đang có tuyết rơi. Hoa tuyết từ bầu trời rơi xuống một cách chậm rãi, rơi lên vai và tóc của bốn người họ, còn rơi xuống cả vùng đồng bằng rộng lớn phương Bắc, rơi xuống cây cỏ lụi tàn trong rừng núi, cả vùng rừng núi đều phục tùng nó; chậm rãi rơi xuống dòng sông chảy lững lờ, gợn sóng nhỏ chưa kịp bắn tung đã tan rã. Nhưng sự tan rã đó phát ra tiếng động, “bụp bụp” khẽ khàng, đó là hơi thở mùa xuân cũng là tiếng thở dài khoan dung.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
56 chương
90 chương
19 chương
55 chương
8 chương
29 chương
110 chương