Cuộc đời thật hạnh phúc
Chương 31 : áy náy 2
Mạnh Đề ăn xong bữa trưa mới rời khỏi bệnh viện. Cô đi tới trạm chờ xe bus, mua một tờ báo rồi mới lên xe.
Số báo cuối tuần thường được thiết kế đẹp hơn ngày thường một chút, bên trong còn những trang quảng cáo nhà cao tầng khổ rộng, đẹp đến nỗi dường như có thể ngay lập tức tham gia triển lãm chụp ảnh; Mạnh Đề nhướn mắt nhìn dòng chữ “Bất động sản Thăng Hằng” phía dưới bức ảnh quảng cáo rồi nghĩ tới Triệu Sơ Niên, trái tim đập hơi nhanh.
Giở qua trang quảng cáo, đọc vài mẩu tin tức rồi nhanh chóng giở đến trang giải trí, vẫn là những tin lá cải như thường lệ, nói về buổi trình diễn của các minh tinh, một vài tin vui, một vài tin buồn, cũng thấy nhiều chuyện náo nhiệt.
Nhưng tầm mắt cô nhanh chóng bị một tin tức khác hấp dẫn, một đạo diễn nổi tiếng nào đó ngỏ ý muốn chuyển thể tiểu thuyết “Cố quốc” của Phạm Dạ thành phim, đồng thời đang trong giai đoạn tuyển diễn viên cả nam lẫn nữ trên phạm vi toàn quốc. Tất nhiên, đây không phải một thông tin quá mức làm kinh động đến người khác, điều khiến Mạnh Đề kinh ngạc chỉ là một câu nói trong đó…
“Công tác biên kịch bộ phim do nhà văn nổi tiếng Thẩm Lâm đảm nhiệm, anh là người hâm mộ và tiếp bước Phạm Dạ, hiện tại anh đang thu thập tư liệu về những tác phẩm được Phạm Dạ viết khi sinh thời. Vì chúng ta đã quá quen với sự huyền bí của vị tiểu thuyết gia này nên có thể nói các tác phẩm trong suốt cuộc đời ông vẫn là một bí ẩn khó lý giải đối với tất cả mọi người. Tiểu thuyết này biết đâu sẽ khiến chúng ta cảm nhận được một Phạm Dạ chân thực?”
Nhà văn tên Thẩm Lâm này trước giờ Mạnh Đề chưa từng nghe danh, nhưng suy cho cùng cô chỉ là một sinh viên ngành tự nhiên, mặc dù trong số những sinh viên học tự nhiên cô cũng được coi là một người chăm đọc sách nhưng làng văn học này – nếu như tồn tại một cách chân thực – nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ cần bạn muốn, nơi để bạn nương thân tương đối rộng, vì vậy số tác giả nổi tiếng trong số tổng tác giả không phải con số nhỏ.
Vừa bước vào nhà, Mạnh Đề lập tức đi tra cứu những thông tin có liên quan đến Thẩm Lâm, biết được anh là một nhà văn trẻ với tuổi đời mới hơn ba mươi, thường đảm nhiệm công tác biên kịch, trên tạp chí văn học thường kỳ thi thoảng cũng xuất hiện các tác phẩm của anh, đã từng xuất bản hai, ba tập tiểu thuyết vừa, từng viết hai kịch bản phim và một kịch bản truyền hình. Anh ta có danh tiếng nhất định trong một phạm vi nào đó, nhưng hai chữ “nổi tiếng” trên mẩu tin tức kia rõ ràng đã quá khoa trương. Qua lối hành văn của anh ta có thể nhận thấy anh ta bị ảnh hưởng rất lớn từ Phạm Dạ, trong mỗi con chữ đều có thể nìn ra bóng dáng Phạm Dạ.
Kiểu tương tự này không thể coi là sao chép, trên thực tế còn không được tính là mô phỏng theo. Truyện vừa và truyện dài, thực sự chẳng thể so sánh với nhau, đề tài sáng tác của hai người cũng khác.
Tuy vậy, tương tự vẫn là tương tự, vô cùng tinh tế, giống như một bí mật không thể nói với nhiều người, chỉ có người thân thuộc nhất mới có thể nhận ra sự khác biệt giữa họ, tựa như dấu vết khắc trong văn phong anh ta. Ngôn ngữ, cách hành văn chính là nền tảng của một nhà văn, một khi nền tảng đã bị thấm đẫm bởi chất Phạm Dạ thì bất cứ tác phẩm viết ra nào đều mang vết tích của Phạm Dạ là điều chắc chắn.
Cô kéo chuột đọc thêm tư liệu, tâm trí hốt hoảng không yên, câu văn “Chú chim bạch nhạn cuối cùng lướt qua bầu trời thành phố” bỗng hiển hiện trong đầu; thời gian này vì Vương Hy Như và chính mình luân phiên bị thương nên cuốn “Bạch nhạn” mới xem được vài trang đó bị gác sang một bên, lâu lắm rồi chưa lật ra, đương nhiên, cũng lâu lắm rồi không gặp ác mộng.
Có lẽ bây giờ nên đem ra đọc tiếp rồi.
Tiếng động sắc nhọn bỗng dưng vang lên từ tầng dưới, giống tiếng gỗ hoặc kim loại di chuyển trên sàn nhà. Cô kinh ngạc, vội đi xuống dưới, ôm bầu tâm sự của mình chạy xuống tầng ba, lại thấy cửa nhà họ Trịnh mở toang, Trịnh Nhược Thanh hai tay chống nạnh đứng trên hành lang, điều khiển hai công nhân mặt đầy mồ hôi thận trọng bê chiếc đàn piano ra ngoài.
Thân đàn đã lâu không dùng được bao bọc bởi một lớp màng mỏng trong suốt, nhưng vẫn có thể nhìn ra mức độ chăm chút từ phần nắp đàn được lau bóng loáng. Trịnh Nhược Thanh đập tay lên tay vịn cầu thang, không yên tâm luôn miệng nhắc nhở: “Các anh cẩn thận nhé, phải bê chân trước rồi mới bê thân đàn, chú ý tuyệt đối đừng để cọ vào cửa, chiếc đàn đó đắt tiền lắm đấy!”
Mắt Mạnh Đề hoa lên, chết lặng ở cầu thang vài giây rồi mới phản ứng được: “Chị Tiểu Thanh? Chị làm gì thế ạ? Sao lại đem cây đàn đi?”
“Chuyển nhà thôi mà, đâu cần ngạc nhiên đến thế?” Trịnh NHược Thanh quay lại nhìn cô. Mạnh Đề trông thấy lớp bụi trên tay chị, người luôn ăn mặc đẹp và rất thời thượng như chị giờ mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh nhạt cũ kỹ, tóc buộc tạm bợ, nhìn thoáng qua đã thấy có bóng dáng của người bám đầy bụi do dọn nhà rồi.
“Bổ sung thêm, đây không phải chị chuyển nhà đi, mà là anh chị!”
“Dạ?”
“Anh chị bảo muốn ra ngoài sống, dạo này anh ấy lại bận quá nên chị đến làm giúp!”
“Anh Hiến Văn muốn ra ngoài sống? Tại sao?” Mạnh Đề không hiểu gì hết, “Anh ấy sống trong nhà mình không tốt sao?”
Đám công nhân đã thuận lợi bê đàn từ trong nhà ra ngoài, một trong số ba người cầm giá đàn, cố gắng treo lên cây đàn piano; Trịnh nhược thanh dặn làm thế này thế kia, rồi bước vài bước vào trong giám sát công nhân dọn đàn piano đi rồi mới nói: “Đến chị còn sống ở ngoài, huống hồ anh ấy. Anh ấy đã sớm mua nhà và trang trí nội thất rồi!”
“Không phải anh ấy mới về nước được hai ba tháng sao?”
Trịnh nhược thanh nhìn cô với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Em nghĩ anh chị mấy năm học ở nước ngoài chỉ chúi đầu vào sách vở thôi à?”
Mạnh Đề láng máng nhớ ra mấy câu nói trong lần sinh nhật bà Liễu trường hoa, hình như nhắc tới khi Trịnh Hiến Văn học ở nước ngoài đã tham gia một vài dự án thiết kế kiến trúc cỡ lớn, chắc chắn có một khoản thu nhập không nhỏ. Kiến trúc sư vốn dĩ đã là nghề có mức lương hấp dẫn, hơn nữa anh còn được cha mẹ hỗ trợ, có đủ tiền mua nhà không có gì khó hiểu, chỉ là cô ngạc nhiên quá mà thôi. Cô cảm thấy hơi buồn, chuyện lớn như thế mà Trịnh Hiến Văn lại không nói với cô một câu nào, ngay cả một chút dấu hiệu chuyển nhà cũng không có.
Đương nhiên trịnh nhược thanh cũng nghĩ vậy: “Xem ra, anh chị không nói với em là anh ấy phải chuyển đi. Hai người cãi cọ gì à? Thảo nào dạo này cứ nhắc đến tên em là anh chị lại sa sầm!”
Mạnh Đề cúi đầu, thấp giọng nói: “Có lẽ anh ấy giận em lắm!”
Mấy công nhân dọn đến giá sách thật lớn trong phòng Trịnh Hiến Văn, công nhận dọn nhà buộc đồ rất chặt, một người ôm một chiếc hộp cac tông bình thường không có gì đặc biệt.
“Khoan đã, cái hộp này ở đâu đây?”
Người công nhân đó rất trẻ, chưa hết vẻ ngây thơ của trẻ con, nhìn qua chỉ như người chưa tới hai mươi. Anh ta dừng bước, giải thích: “Thấy trên nóc tủ quần áo!”
“Tôi nhớ trong danh sách anh tôi đưa không có chiếc thùng nào thế này, rốt cuộc là đựng đồ gì?” Trịnh Nhược Thanh dùng một tay mở nắp hộp cac tông.
Mạnh Đề đứng ngay cạnh chị, mắt cũng liếc về bên đó, khoảnh khắc nhìn thấy đồ đạc bên trong cô sững sờ.
Trong hộp không có nhiều đồ lắm, được xếp rất gọn gàng, là giấy gói quà, hộp quà đủ loại, không giống nhau, mới nhìn có vẻ cũ kỹ, trên cùng là những tấm thiệp đã được mở. trịnh Nhược thanh lật ra, ồ một tiếng.
Khoảnh khắc khi chiếc thùng vừa được mở ra Mạnh Đề đã hoàn toàn nhận ra, đây là những món quà cô tặng Trịnh Hiến Văn trong khoảng mười năm trở lại đây, quà tết nguyên đán, thiệp chúc mừng năm mới… Bây giờ nhớ ra, trừ một bộ tranh kiến trúc cổ, thật ra hầu hết các món quà đều rất ngốc nghếch, dù sao chỉ là một cô nữ sinh trung học, lấy đâu ra tiền thừa mua quà đắt tiền, phần lớn quà đều do cô tự làm, thiệp chúc mừng rực rỡ sắc màu, bức tranh thêu chữ thập xấu xí, còn cả một hộp sao giấy đủ màu sắc… lúc đó đúng là đầu óc tầm thường, sao cô không nghĩ rằng một nam sinh lớn như Trịnh Hiến Văn làm sao có thể thích những thứ đồ nho nhỏ đầy nữ tính như thế?
Nhưng anh vẫn luôn rất phong độ, trước giờ chưa từng nói mình thích hay không thích những món quà cô tặng, anh chỉ mỉm cười nói cảm ơn rồi đặt sang một bên.
Cứ tưởng anh đã sớm vứt đi rồi.
Khóe mắt Mạnh Đề cay cay, hồi lâu không cách nào lên tiếng; trịnh nhược thanh xem qua một lượt, ồ một tiếng: “Những món quà em tặng anh chị không ngờ anh ấy cẩn thận lưu giữ đến thế, không dính tí bụi nào. Chứng tỏ từ hồi về nước đến giờ anh ấy đã giở ra xem ít nhất là một lần. Quà chị tặng không biết anh ấy quăng đi đâu rồi!”
Mạnh Đề tiếp lời cũng không đúng mà không tiếp lời cũng không đúng, đại khái là bị những ngôi sao sặc sỡ trong lọ thủy tinh kia làm cho chói mắt.
“Được rồi, đem đi đi.”
Trịnh Nhược Thanh xua tay bảo người công nhân kia tiếp tục đem hộp đồ xuống dưới, sau đó chị nghiêm mặt, nói: “Anh chị cưng chiều em như thế, qủa thực không nên giận dữ với anh ấy. Lâu vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa nguôi giận, em đặt tay lên ngực tự hỏi xem từ nhỏ đến lớn có chuyện gì anh ấy không chiều theo em chưa?”
“Là lỗi của em!”
Kể từ tối hôm đó đã nhiều ngày nay cô không gặp Trịnh Hiến Văn. Cô biết mình đã làm anh tức giận, nếu là trước đây cô đã sớm gọi điện xin lỗi nhưng bây giờ thật sự không thể. Thành kiến của Trịnh Hiến Văn đối với Triệu Sơ Niên quá sâu sắc, đó không phải chuyện dăm ba câu là có thể hóa giải. Chỉ sợ nói ra một từ không hợp ý càng khiến quan hệ hai người đóng băng thêm.
Phản ứng này của cô là ngoài dự đoán, Trịnh Nhược Thanh cũng thấy khó hiểu: “Mạnh Đề, không phải em vẫn luôn thích anh chị sao? Anh ấy nói một em không dám nói hai, sao lại cãi cọ nhau đến mức này? Trước đây thật sự chị không thích hai người bên nhau nhưng hiện giờ chỉ cần anh ấy thích, chị không có ý kiến gì. Nhưng chị vẫn không thể gọi em là chị dâu được!”
Mặt Mạnh Đề đỏ bừng, đứng ở cầu thang không hợp mà bước xuống cũng không đúng.
“Con người của anh trai chị ấy à, nếu như không phải vì bực mình do cãi nhau với em có lẽ cũng không dọn ra ngoài sớm như vậy đâu!” Trịnh Nhược Thanh thở dài thườn thượt: “Đừng cứng đầu nữa, chị cho em địa chỉ của anh ấy, khi nào em hãy đến tìm anh ấy tự nhận lỗi đi!”
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
29 chương
28 chương
6 chương
51 chương
18 chương
59 chương
56 chương