Cuộc đời thật hạnh phúc
Chương 20 : Đinh lôi (1)
Hôm sau Mạnh Đề đến học một nửa tiết, sau đó vào giờ ra chơi đã lên xin phép giáo viên, xin nghỉ học cho mình và Vương Hy Như. Mọi người đều biết nhân duyên của Vương Hy Như khá tốt, là người nổi tiếng của khoa Toán, không ai ngờ cô lại gặp phải tai nạn xe xui xẻo như vậy. Giáo viên cho nghỉ một vài ngày, các sinh viên thì tự tổ chức quyên góp tiền, chuẩn bị chờ dịp cuối tuần hai ngày nữa tới bệnh viện thăm bệnh nhân.
Các bạn chân thành như vậy khiến cho trái tim Mạnh Đề ấm áp hơn một chút.
Lúc các bạn vẫn còn trên lớp, cô quay về phòng ký túc của Vương Hy Như, thu dọn tạm thời mấy bộ quần áo và một số sách cô ấy thường đọc, còn lấy thêm laptop nữa, cứ tưởng đồ đạc không nhiều lắm, nào ngờ cũng nhét đầy một túi du lịch to đùng.
Một chiếc túi to như vậy không thể nào để ở yên sau xe đạp, cô đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào để mang chỗ đồ đạc này tới bệnh viện thì đúng lúc điện thoại đổ chuông, là điện thoại do Triệu Sơ Niên gọi tới, hỏi cô đang ở đâu, anh sẽ lập tức đến đón cô.
Mạnh Đề cảm thấy có điều không đúng, bèn hỏi: “Thầy Triệu, hình như thầy còn phải dạy hai tiết sau mà?”
“Tôi nhờ người dạy thay.” Triệu Sơ Niên nhắc lại câu hỏi: “Em đang ở đâu?”
Mạnh Đề thế nào cũng không nghĩ anh sẽ đến được ngay lập tức nên nói: “Em đã ở trên xe rồi, ừm, cũng sắp đến bệnh viện, không phiền thầy nữa.”
“Thật không?” Triệu Sơ Niên im lặng một hồi, “Vậy được rồi.”
Cô vừa xách túi hành lý vừa thở hổn hển trên cả đường đi, bình thường đạp xe cũng chỉ tốn từ ba đến năm phút, bây giờ vì phải đi bộ cộng thêm vừa đi vừa nghỉ nên mất tận mười phút mới ra đến cổng trường, lại đứng chờ ở đó, một lát sau mới có thể vẫy được xe.
Bệnh viện trung tâm dù sao cũng là một trong những bệnh viện lớn, sau khi xuống xe còn phải đi một đoạn đường rất xa nữa mới có thể đến được phòng bệnh. Mạnh Đề xách túi nặng nề đi qua hoa viên rộng lớn của bệnh viện mới tới phòng bệnh.
Tuy cô nóng lòng sốt ruột muốn đến bệnh viện ngay nhưng dược tính của thuốc mê vẫn còn nên tạm thời Vương Hy Như vẫn chưa tỉnh, cô vừa định thở phù một hơi thì lại trông thấy Triệu Sơ Niên đang ngồi trên sofa góc trong phòng bệnh đọc báo. Cô sững người tại chỗ, trong chốc lát bỗng cảm thấy như nói dối bị người ta bắt tại trận.
Triệu Sơ Niên ngẩng đầu ra khỏi tờ báo rồi nở một nụ cười khó hiểu với cô, anh chậm rãi hỏi: “Xe gì mà đi chậm thế? Hơn nửa tiếng mới đến nơi?”
Triệu Sơ Niên đã nhìn thấy Mạnh Đề qua cửa sổ trong văn phòng.
Anh đến trường từ rất sớm, dùng một bữa cơm với cái giá không rẻ để nhờ Lộ Ngâm dạy thay giúp, sau đó quay lại văn phòng khoa văn sắp xếp lại đồ đạc rồi gọi điện cho Mạnh Đề và bị từ chối, anh liền đứng lặng bên cửa sổ và nhìn xuống dưới, không ngờ lại trông thấy cô xách một túi đồ đạc rất to, vừa đi vừa nghỉ tới cổng trường. Triệu Sơ Niên nghĩ, thì ra Mạnh Đề không phải là người không biết nói dối.
Thời gian quá vội vàng, ngay cả một câu nói dối cũng không thể dùng để giải thích. Mạnh Đề đứng sững sờ tại chỗ, mỉm cười gượng gạo, xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một lỗ nẻ mà chui xuống, giống như có ai đó ráng cho cô một bạt tai, mặt cũng đỏ phừng phừng, nóng rát.
May mà Triệu Sơ Niên cũng không có ý định làm cô khó xử nên không tiếp tục hỏi điều gì nữa, một tay đặt báo sang bên cạnh rồi đứng lên: “Tạm thời đừng sốt ruột quá. Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, có khả năng Vương Hy Như phải vài tiếng nữa mới tỉnh. A Đề, chúng ta đang ở trong bệnh viện, đi chụp MRI với tôi đi, tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, bây giờ có thể đi luôn, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.”
Mạnh Đề ngẩng đầu, không hiểu: “MRI?”
(Chụp cộng hưởng từ CT hay MRI (Magnetic Resonance Imaging) là một kỹ thuật chẩn đoán y khoa tạo ra hình ảnh giải phẫu của cơ thể nhờ sử dụng từ trường và sóng radio. Phương pháp này không sử dụng tia X và an toàn cho bệnh nhân. Máy chụp cộng hưởng từ là một thiết bị nhạy cảm và đa năng giúp ta thấy hình ảnh các lớp cắt của các bộ phận cơ thể từ nhiều giác độ trong khoảng một thời gian ngắn. Chụp cộng hưởng từ là một phương pháp chẩn đoán hình ảnh hiện đại, hiệu quả và phổ biến trên thế giới.)
“Vết thương trên đầu em vẫn khiến tôi rất lo lắng.” Triệu Sơ Niên kiên nhẫn giải thích, thật sự coi cô là một đứa trẻ cứng đầu.
Mạnh Đề đúng là không tài nào lý giải được suy nghĩ của anh, thì ra anh vẫn bận tâm đến vết thương trên đầu cô. Trong chốc lát liền cảm thấy bất đắc dĩ, cô cố gắng nói thật nhỏ, từ chối thẳng thừng: “Thầy Triệu, em đã nói rồi, em không đi.”
Triệu Sơ Niên nhíu mày: “Em vẫn vì tai nạn của Vương Hy Như mà giận cá chém thớt lên tôi?”
“Lần này thật sự không phải.”
Anh rõ là đã không thể chịu đựng thêm nữa nhưng vẫn cố gắng kiềm chế sự bực tức: “A Đề, đừng cố gắng chống đối tôi. Bình thường em không muốn đi cũng được nhưng bây giờ chúng ta đều đang ở trong bệnh viện, thuận tiện đi kiểm tra, cùng lắm chỉ mất mười phút, không quá phiền hà.”
Không biết rốt cuộc cách đây bao lâu anh đã bắt đầu mưu tính chuyện này rồi? Mạnh Đề không nói năng gì mà đi ra hành lang phòng bệnh, chờ sau khi Triệu Sơ Niên đi ra mới nói: “Thầy Triệu, không phải em muốn chống đối gì thầy. Em rõ ràng rất mạnh khỏe, vì cớ gì phải đi chụp cộng hưởng từ? Như thể ngay ngày mai em sẽ chết vậy. Em biết thầy tốt với em nhưng thầy đừng tự làm theo ý mình, đừng có can dự vào cuộc sống của em được không?”
Lời vừa bật ra khỏi miệng mới cảm thấy đã quá nặng lời nhưng muốn thu lại cũng không kịp nữa rồi. Quả nhiên, cô thấy sắc mặt Triệu Sơ Niên rất xấu, lạnh lùng như băng tuyết, âm u như bầu trời xám xịt bên ngoài, nhưng giọng nói anh vẫn hoàn toàn bình thường, không hề có một chút gợn sóng nào, như vô cảm, hoặc là bị cô làm cho tức giận đến nỗi không có chút cảm giác nào.
“Tôi không muốn can dự vào cuộc sống của em. Em không muốn đi, tôi cũng chẳng có cách nào nài ép em cả. Chờ sau khi Vương Hy Như tỉnh lại, em hãy hỏi xem em ấy cần gì, chỉ cần chúng tôi có thể làm được sẽ cố gắng làm.”
Sau khi Triệu Sơ Niên ném lại câu nói với sự tức giận hàm ẩn bên trong này liền đi mất, Mạnh Đề không dám nhìn anh nữa. Cảm thấy bên người như có một cơn gió lướt qua, đưa đến mùi cỏ xanh trên người anh.
Cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng ném chuyện không lấy gì làm vui vẻ này ra khỏi đầu, quay lại phòng bệnh chăm sóc Vương Hy Như. Cô vắt khăn mặt lau mặt cho bạn, đến canteen bệnh viện mua một suất cháo, rồi an tâm ngồi đó đọc sách, làm bài, chờ bạn tỉnh lại. Bệnh nhân giường bên vẫn đang ngủ, nhất thời phòng bệnh yên tĩnh đến kỳ lạ, nhưng ngoài hành lang vẫn đều đặn truyền đến tiếng bước chân và tiếng kéo giường.
Thỉnh thoảng lại ngoảnh ra nhìn vườn hoa ngoài bệnh viện, tuy là tiết trời lạnh lẽo nhưng cây cỏ vẫn xanh tốt, phảng phất như đang ca hát.
Vương Hy Như sau giờ ăn trưa mới tỉnh lại. Mạnh Đề thật ra cũng không giỏi chăm sóc người khác, cô chỉ biết chăm sóc bạn một cách đơn giản là rửa mặt rồi đút chút cháo cho cô ấy, bôi thuốc lên những vết trầy da trên mặt, chờ tinh thần cô ấy khá hơn một chút mới cầm chặt lấy tay bạn, kể lại từ đầu đến cuối chuyện nhập viện ngày hôm qua.
Vương Hy Như sau khi nghe bạn kể lại mọi chuyện mới biết đêm qua mình trải qua như thế nào, cô vẫn biết mình không cần khách sáo với Mạnh Đề, nhưng khi trông thấy quầng mắt đen sẫm của bạn vẫn không thể kiềm chế được viền mắt mình đỏ lên.
Nghe được quá nhiều tình tiết như thế, thở dài một hơi nhưng nét mặt có vẻ đã dễ chịu hơn: “Con người luôn có lúc không may mắn, kể cả đi đường thẳng cũng có lúc bị ngã. Thôi thì, cứ coi như là cuộc đời tớ lại thêm một chuyện nữa cho phong phú hơn đi.”
Mạnh Đề hỏi cô: “Đêm qua tại sao cậu về muộn như vậy? Tớ nhớ là cậu dạy xong cùng lắm cũng chỉ đến chín giờ thôi mà, sao hôm qua cậu về muộn hơn cả tiếng đồng hồ thế?”
Vương Hy Như vừa nhắc đến chuyện này liền nghiến răng nghiến lợi: “Mới vừa tan lớp đã bị người ta bám lấy, bị một đứa học trò lôi kéo không thoát thân được.”
“Ai?” Vừa hỏi xong thì đầu óc cũng lóe sáng, “À, là tên học sinh vẫn thường nhắn tin, gọi điện cho cậu đấy hả?”
“Chính xác.” Vương Hy Như cắn môi, gật đầu mạnh.
Nếu là bình thường ít nhất Mạnh Đề cũng phải trêu bạn một hai câu nhưng bộ dạng bây giờ của Vương Hy Như khiến cô đau lòng, thật sự không có tâm trạng làm việc đó, liền chìa di động ra: “Cậu tắt máy di động đi, bên phía trường mình tớ đã thông báo rồi, dùng điện thoại của tớ liên lạc với người nhà cậu đi.”
“Người nhà tớ?” Vương Hy Như lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, động tác kịch liệt quá lại động đến vết thương trước ngực: “Không được, không được, mẹ tớ rất dễ hoảng sợ, nếu nghe thấy tớ có chuyện nhất định sẽ khóc đến ruột gan đứt đoạn mất.”
Mạnh Đề đem chuyện Triệu Sơ Niên khuyên cô tối qua nhắc lại từ đầu đến cuối, cuối cùng còn nhấn mạnh không cần lo đến tiền bạc, cơ thể mới là quan trọng nhất. Vương Hy Như sau nhiều lần suy nghĩ cuối cùng lại gượng cười: “Thầy Triệu đã suy nghĩ chu toàn như vậy, tớ cũng chẳng thể nói gì được.”
“Đúng rồi.” Mạnh Đề nói, “Hơn nữa tớ nghĩ khả năng chịu đựng của cha mẹ cậu không kém như cậu nghĩ đâu, tin tưởng họ một chút.”
Vương Hy Như “ừm” khẽ một tiếng, cảm khái, “Tớ không ngờ người lái xe đâm tớ lại là anh họ của thầy Triệu, không ngờ địa vị cao và giàu có như vậy. Đúng là khả năng che giấu tốt thật.”
Mạnh Đề thở dài, “Cậu không ngờ, tớ cũng đâu có ngờ.”
“Đại khái cũng vì quan hệ giữa cậu và thầy ấy nên chuyện bồi thường mới được giải quyết dễ dàng thế này.”
“Cái này thì tớ nghĩ không phải vậy đâu. Triệu gia hình như chỉ muốn giấu nhẹm vụ việc này đi. Dù sao thì thứ họ có nhiều nhất là tiền bạc, họ có rất nhiều bất động sản, à, tớ nghe anh Hiến văn nói, nghe đâu Thăng hằng của Triệu gia còn có cả những sản nghiệp khác nữa.” Mạnh Đề lắc đầu rồi lại nói tiếp, “Bất luận thế nào, người có tiền vẫn tốt hơn không có tiền, cậu cũng không cần di dạy thêm ở trung tâm kia nữa, dù sao thì số tiền bồi thường cũng đủ rồi, kể cả cậu có ra nước ngoài vẫn đủ dùng mà.”
Vương Hy Như lộ ra nụ cười gượng gạo tái nhợt: “Ừm, tớ biết rồi, thật sự là không thể tố cáo anh ta. Kết quả cũng chỉ là bồi thường tiền mà thôi. Luôn phải nghĩ theo chiều hướng tốt mà, có điều nhiều tiền hơn nữa thì có lợi gì… Thật sự là rất đau, đêm qua, đau đến mức tớ hận không thể chết để đỡ đau.”
Mạnh Đề buồn rầu, viền mắt đỏ ửng. Cẩn thận nắm lấy bàn tay lộ ra ngoài chăn của bạn, ôm bạn một cách dè dặt, cố không chạm đến vết thương.
Thấy cô khó chịu như vậy, Vương Hy Như cũng hối hạn khi bản thân đã làm trầm trọng hóa vấn đề, miễn cưỡng mỉm cười, vỗ nhẹ lưng bạn: “A Đề, cậu đúng là bạn tốt, cậu đối với tớ tốt như vậy, tớ rất muốn cưới cậu…”
Mạnh Đề cố kiềm chế mỉm cười rồi quay lại ngồi xuống ghế, “ừ” khẽ, Vương Hy Như biết đùa là tốt rồi.
Một lát sau, Vương Hy Như đầu tiên gọi điện sang bên trung tâm dạy thêm, nói vài ba câu rồi nhìn cô với vẻ nhờ vả: “Nhờ cậu sang bên trung tâm kia, lĩnh giúp tớ tiền lương tháng này nhé.”
Bị thương ở chân luôn là như vậy, nhìn qua có vẻ không nghiêm trọng lắm nhưng lại làm cho cử động bất tiện. Mạnh Đề đem sách vở và laptop của bạn đặt ở một nơi bạn có thể với tới, liên miệng dặn bạn phải gọi điện về nhà mới yên tâm rời đi.
Trường bổ túc tọa lạc trong một tòa nhà cao tầng, chiếm hai tầng, hoàn cảnh không tệ, là một nơi khiến người ta muốn ở lại, vì bây giờ không phải giờ học nên rất yên tĩnh.
Mạnh Đề dựa theo lời của Vương Hy Như, đi tìm người quản lý trước, đó là một thầy giáo trung niên đeo kính lão, họ Mã, vô cùng yêu thích Vương Hy Như, đầu tiên ông tỏ vẻ tiếc nuối khi Vương Hy Như gặp phải tai nạn không may đó, tiếp theo luôn miệng tấm tắc khen trình độ của cô.
“Lúc đó, khi cô bé đến xin việc, tôi thấy cô bé cùng lắm chỉ là một cô sinh viên năm thứ tư, thật sự không muốn nhận, sau đó cô bé đưa cho tôi xem bảng điểm bốn năm đại học của mình, tôi nói: thành tích tốt không chứng minh được người đó sẽ là một giáo viên giỏi, cô ấy nghe xong không nói năng gì liền mượn tôi một cuốn sách giáo khoa toán lớp mười hai rồi bảo tôi hãy cho cô ấy dạy thử một tiết, đúng là quá tuyệt, sinh động dễ hiểu, tư duy linh hoạt, lại còn rất gần gũi, nhiều giáo viên lâu năm còn không được như cô ấy.”
Mạnh Đề theo ông đến phòng tài vụ lĩnh tiền, thuận tiện đảo mắt nhìn quanh phòng học, điều kiện tốt hơn nhiều so với ở những ngôi trường cấp ba khác, sáng sủa, sạch sẽ, đại khái có khoảng hai mươi bàn học, tốt đến mức không thể chê bai, cô thích nghe nhất là những lời khen Vương Hy Như của người khác, tâm trạng không tốt lúc đầu giờ cũng dần dần tốt lên.
“Chính cô ấy cũng trải qua quá trình từ không thích đến yêu thích môn toán nên rất biết cách khơi gợi sự hứng thú nơi các học sinh, cũng biết họ muốn nghe gì, không muốn nghe gì.” Mạnh Đề nói, “Bác thấy đấy, cô ấy cũng đâu giống một con mọt sách!”
“Đúng vậy.”
Lĩnh được tiền lương tháng này của Vương Hy Như một cách nhanh chóng, tiền được đặt trong phong bì, cô cẩn thận đếm lại một lần, ký nhận rồi mới rời đi nhưng vừa đi được vài bước đã bị tiếng ầm ĩ trên hành lang chặn đường.
Người gây ra vụ ầm ĩ là một chàng trai trẻ tuổi, khuôn mặt khí khái, trên vai là chiếc cặp chéo rách nát, trong thời tiết như thế này mà lại mặc một chiếc áo phông ngắn tay, chân đi đôi giày đá bóng màu trắng, cả người nóng bừng bừng, thoạt nhìn có vẻ như vừa vận động mạnh mẽ.
Hiện tại, cậu ta đang lôi kéo một nhân viên nào đó trong trường, vẻ mặt tàn bạo, dáng vẻ như muốn ăn thịt người: “Đem hồ sơ của Vương Hy Như tới cho tôi! Cô ấy học ở trường nào?”
Mạnh Đề giật mình.
Người nhân viên kia cũng có vẻ rất bất đắc dĩ, chân thành nói: “Bạn học à, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của cô ấy. Cậu có thể gọi điện, hỏi trực tiếp cô ấy.”
“Tôi đã gọi rồi, không gặp được! Từ đêm qua đến giờ đều tắt máy.”
Mạnh Đề bĩu môi, cuối cùng cũng hiểu được căn nguyên khiến Vương Hy Như đau đầu. Có lẽ tên kia chính là cậu học sinh luôn bám theo Vương Hy Như dai như đỉa đói.
Thấy cả người cậu ta sắp phun ra lửa, dáng vẻ “không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua”, Mạnh Đề ngẫm nghĩ một lát rồi đi tới cắt ngang câu chuyện của hai người: “Tôi là bạn học của Vương Hy Như, cậu có việc gì cứ hỏi tôi.”
Cậu ta lập tức quay sang, mắt sáng lên: “A, thật không, thật không? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Người nhân viên kia thở dài một hơi như trút được gánh nặng, vội vàng nói: “Đúng rồi, đúng rồi, cậu hỏi cô ấy đi.” Sau đó lập tức đi vào phòng làm việc, nhân thể còn đóng sập cửa lại, loáng thoáng còn nghe thấy cả tiếng khóa cửa.
Mạnh Đề thở dài, gật đầu với cậu ta: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Cô rất bình tĩnh thản nhiên, nhưng người kia thì có vẻ quá sốt sắng, cả đường đều hỏi này hỏi nọ không dứt miệng, nhất là sau khi Mạnh Đề nói câu: Cô ấy bị tai nạn thì cả người như một con báo ăn nhầm thuốc nổ, ngay cả câu nói sau đó của cô: Nhưng không nghiêm trọng lắm cũng không lọt tai, cùng một câu mà hỏi đi hỏi lại đến mười mấy lần, đại khái là vì nóng ruột nên không thể khống chế được âm lượng, cả thang máy chỉ có giọng nói đầy thuốc nổ của cậu ta, bùm bùm, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung vậy.
Dù Mạnh Đề tốt tính đến đâu cũng vẫn bị đau đầu vì người này, bất chấp trong thang máy còn những người khác, cô quát lại: “Cậu hô to gọi nhỏ làm cái gì? Cậu đã mười tám tuổi sao vẫn còn cái tính ầm ĩ như trẻ không được kẹo thế nhỉ? Nếu không phải vì cậu, hy như có gặp tai nạn không?”
Cậu ta nhất thời mờ mịt không hiểu gì, giống như một quả bóng bay tròn căng nhất thời bị đâm thủng xẹp lép, người trong thang máy đều nhìn về phía họ, ánh mắt có vẻ của người hiện đại thích xem náo nhiệt. Cửa thang may “Tinh tinh” rồi mở ra, ánh nắng đẹp tuyệt chiếu tới. Đám người rời khỏi thang máy nhưng lại có người khác bước vào, Mạnh Đề hừ lạnh một tiếng, không quan tâm cũng bước ra khỏi đó, quả nhiên nghe thấy tiếng chạy bộ bình bịch phía sau, một bàn tay kéo vai cô lại.
“Này, cô chờ đã! Cô vẫn chưa nói cho tôi biết Vương Hy Như giờ ra sao?”
Mạnh Đề đứng sững lại như bị đóng đinh, chậm rãi quay người lại, nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình một lát, xương khớp nổi lên rõ ràng chứng tỏ dùng sức rất mạnh, rồi nhìn lên gương mặt khí chất ngời ngời của cậu ta, mỉm cười: “Cậu gọi tôi là ‘này’ cũng được, nhưng dù sao Vương Hy Như cũng từng là cô giáo của cậu, cậu lại có thể gọi linh tinh không phân lớn nhỏ như thế à?”
Cậu ta đã bình tĩnh hơn một chút, không quan tâm đến lời xỏ xiên của cô, có vẻ hơi bất đắc dĩ nhưng ngược lại nắm vai cô chặt hơn, tiếp tục dùng ánh mắt kiên định không cần che giấu nhìn cô chằm chằm: “Cô hãy nói cho tôi biết tình trạng hiện giờ của Vương Hy Như đã, sau đó tôi sẽ thả cô đi.”
Mạnh Đề cảm nhận được sự đau đớn trên vai mình, cô không tức giận mà chậm rãi nhíu mày nheo mắt, nhìn sang một hướng khác, giơ cánh tay có thể cử động lên, vẫy vẫy với người đứng sau cậu ta: “Anh bảo vệ, phiền anh tới đây một lát, có người xâm phạm, đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của bản thân tôi.”
Giọng nói cô bất giác cao vút, không khó để nghe thấy, hơn nữa bây giờ đúng thời điểm tan tầm, tầng lớp trí thức công tác trong tòa nhà cao tầng này lục tục nhìn sang. Quan sát từ dáng vẻ và gương mặt phẫn nộ của cô gái đến cổ tay bị siết chặt, đúng là cậu này dùng hành vi vô lễ áp bách nữ sinh bên cạnh. Tuy không ai biết tại sao lại thành bộ dạng này, có người còn cho rằng là bạn trai, bạn gái giận dỗi nhau nhưng chừng đó cũng đủ kích thích sự phẫn nộ của mọi người.
Trên thực tế, không đợi bảo vệ tới đã có người bắt đầu lên tiếng khiển trách: “Bắt nạt con gái thì có bản lĩnh gì?”
“Có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện, bày ra bộ mặt nanh ác làm gì chứ, như muốn ăn thịt người ta vậy.”
Rất rõ ràng, người hành hung cũng cần có kinh nghiệm, ít nhất là da mặt dày. Cậu này vẫn chưa rèn luyện được tới trình độ có thể dưới sự phê bình của mọi người mà mặt đổi không sắc, gương mặt dần trở nên ửng đỏ nhưng sống chết nhất quyết không chịu bỏ tay, nhìn Mạnh Đề với vẻ hung dữ, rồi nhắc đi nhắc lại: “Cô không được đi.”
Mạnh Đề lại một lần nữa cảm nhận được sự phiền hà của Vương Hy Như, bị như vậy mà vẫn không chịu từ bỏ, đúng là một người khó chịu.
Bảo vệ lập tức chạy tới: “Sao vậy?”
Mạnh Đề chỉ chỉ cậu ta, trấn tĩnh nói: “Tôi bị người này bám riết, cậu ta khôgn chịu buông tay.”
Bảo vệ gật đầu với vẻ đã hiểu. Cô gái trước mặt thật là quá xinh đẹp, minh tinh trên TV cũng không xinh đẹp bằng cô ấy, bị người ta đeo bám là chuyện bình thường, không quá khó hiểu, chỉ không ngờ một đứa trẻ mới từng kia tuổi đã biết làm chuyện này. Người bảo vệ với tinh thần vì nghĩa diệt thân, hắng giọng, tay lắc lắc cây dùi cui, ngăm khắc nhìn chàng trai phía trước.
“Buông cô ấy ra, tôi không bao giờ khách khí với lưu manh bắt nạt con gái đâu.”
Cậu ta hình như từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ bị người ta gọi là lưu manh nên người run lên vài cái, khuôn mặt là vẻ tàn ác kỳ lạ, lắc đầu rồi quát to hơn cả tay bảo vệ: “Ông mày không phải lưu manh! Mày cút ra xa xa cho ông, cẩn thận ông đây không khách khí với mày!”
Bảo vệ sững sờ, cơn giận bốc lên, không nói nhiều lời, cầm bộ đàm gọi người tới.
Cậu ta tiếp tục dời sự chú ý lên Mạnh Đề: “Cô đừng bày trò! Cô nói rõ chuyện của Vương Hy Như đi, tôi sẽ thả cô đi!”
Mạnh Đề liếc cậu ta một cái rồi thản nhiên mở miệng: “vẻ mặt này của cậu là có ý gì? Có vẻ như hận không thể giết chết tôi vậy. Tôi đồng ý sẽ nói cho cậu biết nhưng trước tiên cậu phải biết lễ phép, đừng có dương nanh múa vuốt, hô to gọi nhỏ, lúc cần thiết phải biết nhún nhường.” Lúc đang nói, cô cảm nhận được cánh tay trên vai mình đã thả lỏng một chút, liền nhanh chóng lùi lại mấy bước, sau đó gật đầu với mấy người bảo vệ vừa chạy đến: “Phiền các anh!” rồi nhướn mày, ngênh ngang bỏ đi.
Đứng ngoài tòa nhà cao tầng nhìn qua lớp kính trong suốt, cô thấy cậu ta bị đám bảo vệ vây kín, giận dữ lên cơn lôi đình.
Mạnh Đề không nhịn được cười. Lần dạy dỗ này khiến cô cảm thấy bản thân mình rất có tố chất của huấn luyện viên, vô cùng khoái trá, ý cười tràn đầy trên khóe môi mà bắt xe bus trở về bệnh viện.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
115 chương
44 chương
82 chương
20 chương
6 chương
48 chương