Cuộc đời thật hạnh phúc

Chương 15 : Chương 7.2

Cuộc nói chuyện trong bữa tiệc hôm nào vẫn không chịu đi mà quẩn quanh mãi trong đầu Mạnh Đề, mãi sau cô mới nhớ ra mình mượn sách đã lâu mà quên trả cho anh. Đúng là vì thời gian trước làm đề tài bận rộn quá. Cuộc sống của cô tuân theo nguyên tắc riêng do cô tự đặt ra với mức độ cao, cũng được xem là một người lý trí, dù thích hai quyển tiểu thuyết này đến đâu chăng nữa cũng sẽ không vì mê muội mà đánh mất lý trí. Ngày hôm sau cô liền mang hai quyển “Sấm sét” và “Bạch nhạn” mượn được từ Triệu Sơ Niên đi photo một bản rồi đi vào khoa Văn. Cô đã tra cứu thời khóa biểu của Triệu Sơ Niên trên website trường, cô biết chiều nay anh còn tiết dạy nên chắc chắn bây giờ vẫn đang ở trường. Tháng mười đã đi tới những ngày cuối cùng, lá cây chuyển vàng úa và rụng xuống, tiết trời đã có sự lạnh lẽo cuối thu. Là một trong mười trường đại học tổng hợp của toàn quốc, các khu nhà trong ngôi trường này rất có phong cách. So với khu nhà của các khoa khác, khu nhà của khoa Văn có vẻ rất lãng mạn, hơi thở văn học tràn đầy. Những cây phong được trồng bên ngoài khu nhà ánh lên màu sáng chói của nắng, vô cùng lóa mắt. Mạnh Đề đã rất quen thuộc với khu nhà này. Triệu Sơ Niên và một giảng viên trẻ khác dùng chung một văn phòng, là một trong những căn phòng rộng nhất của khoa văn, cô lên tầng hai, giơ tay gõ nhẹ lên một cánh cửa. Rõ ràng trong phòng có tiếng nói bị đè nén, nhưng mãi mà không thấy ai ra mở cửa. Mạnh Đề ngó vào từ cánh cửa khép hờ. Văn phòng không quá rộng nên không nhìn sót thứ gì. Triệu Sơ Niên và một người đàn ông đứng ở đầu tầm mắt cô đứng ngay bên cạnh bàn làm việc, nói chuyện với nhau khá nhỏ nhẹ. Triệu Sơ Niên vẫn mặc bộ đồ đơn giản thường ngày, áo sơmi bên trong màu trắng khoác ngoài bằng áo gió màu nhạt, càng làm nổi bật đôi tay và đôi chân thon dài của anh, anh hơi cúi xuống, ung dung lật giở một tập giấy tờ gì đó trên mặt bàn, nhàn nhã như một người đang đi dạo. Người đàn ông đứng đối diện anh dáng dấp cũng được coi là tuấn tú, mặc bộ comple cắt may vừa vặn, hiện giờ bộ phận nào trên mặt anh ta cũng co rúm, đại ý là vì nghiến chặt hàm răng nên khiến cả cơ mặt đều méo mó, trong đôi mắt trợn trừng không chớp hoàn toàn là lửa lớn thiêu đốt, nhìn qua rất giống một quả bom hẹn giờ nhỏ nhưng có sức công phá lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung Triệu Sơ Niên thành bột mịn. Mạnh Đề hơi nhíu mày, người này thật không giống giảng viên trong trường. Hai người nói chuyện rầm rì với nhau vài câu, Triệu Sơ Niên vẫn giữ nguyên vẻ khoan thai nhưng người đàn ông kia đột nhiên đập bàn đánh chát một tiếng rồi giọng nói phẫn nộ của anh ta vang vọng trong căn phòng: “Mẹ kiếp, không biết mày là loại con hoang nhặt ở đâu về nữa, dám cưỡi lên đầu ông đây cơ à?” Tựa như có một ngọn lửa vừa được phun ra từ câu nói kia, độ mạnh và sự phẫn nộ đủ khiến người ta khiếp sợ. Có điều sự phẫn nộ đó cũng chỉ được duy trì trong một thời gian rất ngắn, trong phòng ầm ĩ một lát, có vẻ như nỗi bực tức của người đang giận dữ kia chưa đủ lớn cho nên chỉ rống lên một câu khoe mẽ rồi không nói thêm gì nữa. Như đã trông thấy một bí mật không nên thấy vậy. Mạnh Đề ngẩn tò te trong giây lát. Vẻ vô cảm thế này của Triệu Sơ Niên, hoàn toàn không có chút biểu cảm nào, khóe môi nhếch lên bằng một tốc độ cực chậm tạo thành một biểu cảm khó hiểu, lên tiếng nói một câu gì đó, sắc mặt người đàn ông kia hoàn toàn thay đổi, đập bàn thêm một cái nữa rồi bước chân đi ra cửa. Thật sự là không đúng lúc. Mạnh Đề vừa định bước tránh sang bên cạnh, không ngờ cánh cửa bị người ta kéo ra một cái đánh rầm, người đàn ông trẻ hằm hằm sát khí từ trong phòng đi ra, hung dữ đá lên cánh cửa gỗ, chiếc khóa cửa kêu lên leng keng, làm chấn động cả hành lang, hai tai Mạnh Đề ù đi, sửng sốt đứng ngẩn ra trước cửa, quên cả việc nhường đường. Có người chặn đường nên người đàn ông kia rất bực mình, mặt tối sầm giơ tay về phía cô, tựa như đuổi con ruồi con muỗi đáng ghét đi. Nhìn thoáng qua thì động tác rất hời hợt nhưng lực lại mạnh đến kinh ngạc, Mạnh Đề cảm thấy gió lạnh thổi trên mặt sau đó một lực mạnh đánh lên vai cô, làm cô lảo đảo, chân cũng lùi lại vài bước, đập mạnh đầu vào tường. Thực ra tất cả những chuyện này đều chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc. Đến lúc định thần lại thì trước mặt là sao bay đầy trời, Mạnh Đề phẫn nộ ngẩng lên, vừa định trách mắng một câu “Anh va vào người ta lẽ nào không nói được câu xin lỗi, ngay cả phép lịch sự căn bản cũng không có à?” thì đã không thấy người nọ đâu nữa, cô chỉ còn nghe thấy tiếng giày da gõ lộp cộp xuống sàn, vang vọng trong cả hành lang tầng này, làm rung động cả cánh cửa. Mạnh Đề xoa đầu, tức giận đến nỗi chẳng biết nên làm gì nữa, tại sao mình lại gặp phải con người bất lịch sự kia nhỉ? Trong giây phút đó cô muốn mắng người, thậm chí là giết người nhưng lại thấy Triệu Sơ Niên sải bước ra khỏi văn phòng, lập tức xuất hiện trước mặt cô, nhìn anh có vẻ rất sốt sắng, ngay cả mặt cũng biến sắc, Mạnh Đề còn chưa kịp nhìn kĩ đã bị anh ôm vai. Triệu Sơ Niên bị kinh động bởi tiếng của cánh cửa, lúc đi ra anh trông thấy Mạnh Đề đứng ở đó, liên kết các tiếng động với nhau, anh hốt hoảng đến nỗi mặt biến sắc, lúc này một tay anh đỡ lấy tay cô, một tay dịu dàng xoa đầu cô qua lớp tóc, hỏi vội: “A Đề, va vào đâu? Có đau không? Chắc là đau lắm, à, tôi đưa em đến bệnh viện chụp chiếu nhé?” Vì quá căng thẳng nên hoàn toàn không hợp logic. Tay Triệu Sơ Niên chuyển động trên đầu khiến trong lòng Mạnh Đề sinh ra cảm giác kỳ lạ, cô nghiêng người muốn né tránh khỏi bàn tay anh, đáng tiếc cô bị anh giữ chặt đến nỗi không thể thoát ra, đành phải giơ hai tay đẩy anh ra nhưng làm sao có thể so với sức mạnh của anh được, cô buộc phải lên tiếng: “Không cần, em chỉ va nhẹ thôi không cần đến bệnh viện.” Triệu Sơ Niên không cảm thấy thoải mái sau câu nói đó của cô vẫn rất căng thẳng, nửa ôm nửa đỡ cô vào phòng, đỡ cô ngồi lên ghế: “Đầu bị va đập không phải chuyện nhỏ, để tôi xem, bây giờ có thấy choáng váng không?” “Ban nãy hơi choáng nhưng giờ thì hết rồi, thầy Triệu, thầy quan trọng hóa vấn đề quá rồi.” Mạnh Đề định đứng lên nhưng tay anh lại chống vào thành ghế khiến cô không thể động đậy. Mái tóc cô vừa mềm vừa dày, không phải màu đen nhánh bình thường mà dưới ánh nắng mặt trời nó phiếm phiếm nâu nhạt. Cô buộc thành đuôi ngựa rất cao, Triệu Sơ Niên cẩn thận cởi dây buộc tóc rồi thả vào lòng bàn tay cô, lúc này mới phát hiện hóa ra tóc cô dài hơn so với tưởng tượng của anh, giống như dải lụa mềm phất qua cổ. Anh nhìn phần đầu phía sau của cô, hỏi nhỏ: “Em tới tìm tôi à? Sao trước khi đến không gọi điện?” “Vâng.” Mạnh Đề cố gắng phân tán lực chú ý làm cho cơn giận trong lòng lại bốc lên “Không ngờ vừa tới đã gặp chuyện xui xẻo thế này. Thầy Triệu, người kia là ai vậy?” Trong con ngươi Triệu Sơ Niên ánh lên luồng sáng lạnh, ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mại: “Xin lỗi em. Tôi sẽ bắt anh ta phải đến xin lỗi em.” “Thầy Triệu quen anh ta ạ?” “Ừ.” Triệu Sơ Niên lời ít ý nhiều “Anh ta là anh họ tôi, Triệu Luật Hòa.” Mạnh Đề bực mình, “Anh ta không phải người trong trường ta, đến đây làm gì?” “Đương nhiên là gây phiền phức cho tôi…” Triệu Sơ Niên nhè nhẹ ấn lên vài điểm trên đầu cô “Chỗ này có đau không? Còn chỗ này?” “Không đau, không đau. Nhưng anh ta…” Mạnh Đề xoắn xuýt dây buộc tóc trong tay mình. Cô không phải là người thích xen vào chuyện người khác nên đành nuốt câu hỏi “Vì sao anh ta lại gây phiền phức cho thầy” vào bụng. Cảm giác muốn nói nhưng lại không thể nói giống như sự khó chịu của một người sau khi ăn trứng gà sống vậy, cô đột nhiên ngắt ngứ như thế khiến Triệu Sơ Niên không hiểu gì, anh dừng tay rồi nói: “Anh ta là con trưởng của bác cả tôi, là cháu đích tôn danh chính ngôn thuận, tiếc là ông nội không thích anh ta, tương đối thiên vị thằng cháu trai không cha không mẹ là tôi. Nhưng gia sản chỉ có nhường đó cho nên chúng tôi vẫn khúc mắc.” Anh giải thích rất rõ ràng, Mạnh Đề nghe xong lại thấy da đầu tê rần, cô dẩu môi, không hề che giấu sự ngạc nhiên và hiếu kỳ, cười phá lên: “Thầy nói thật giống như ân oán của nhà giàu vậy.” “Điều đó không hề liên quan đến vấn đề có giàu hay không, chỉ do tính cách con người mà thôi. Kể cả chỉ là món lợi nho nhỏ cũng đủ phát sinh chuyện cãi cọ giữa mấy anh em trong nhà.” Mạnh Đề “ồ” một tiếng, nhưng dù sao anh em bất hòa cũng không phải chuyện tốt, cô và anh trai sống rất hòa thuận nên không thể hiểu được hoàn cảnh “huynh đệ tương tàn, quyết phải dồn đối phương vào chỗ chết” này, muốn nói gì đó an ủi anh nhưng lại không biết nói gì. Cô đang ngẫm nghĩ thì Triệu Sơ Niên lại không hề khách khí làm gián đoạn suy nghĩ của cô, giọng nói căng thẳng vô cùng: “A Đề, em từng bị thương trên đầu? Đã từng phải phẫu thuật?” “Hơ, làm gì có!” Mạnh Đề không hiểu. Triệu Sơ Niên nhìn đầu cô chằm chằm, “Trên đầu em có một vết mổ đã được khâu liền miệng, dài năm sáu phân.” Nói xong liền rẽ tóc cô ra, cẩn thận ấn khẽ lên vết thương đó: “Ở đây này, cảm nhận được không? Có đau không?” “Thầy nói đùa gì vậy, trên đầu em sao lại có được?” Mạnh Đề cơ bản là không tin, giơ tay đích thân sờ lên đầu mình, Triệu Sơ Niên cầm tay cô, đặt ngón tay cô lên vết thương đó: “Em sờ thấy bình thường mà, nào có? Hay là vết bớt? Chắc thầy nhìn nhầm rồi!” “Tôi không phải người ngay cả vết bớt cũng không phân biệt được! Nhìn kỹ còn thấy cả vết chỉ khâu đây này!” Triệu Sơ Niên trầm ngâm một hồi rồi đắn đo lên tiếng: “Có điều chắc là một vết thương từ lâu lắm lắm rồi, màu cũng đã nhạt. Nhưng lúc bị thương chắc chắn rất nghiêm trọng, nằm ở ngay trên thùy trán. Lẽ nào từ bấy đến giờ em không hề cảm thấy đau đớn hay khó chịu sao?” Mạnh Đề bĩu môi, ngay lần gặp nhau đầu tiên, cô đã thấy Triệu Sơ Niên là người hay quan trọng hóa vấn đề, bây giờ càng chắc chắn hơn: “Không hề, em vẫn thấy rất bình thường, vả lại còn rất thông minh nữa. Từ trước đến nay ngay cả đau đầu cũng chưa từng bị. Thầy Triệu, thầy đừng nói với vẻ nghiêm trọng như vậy có được không?” Triệu Sơ Niên lặng thinh một hồi, ngón tay chậm rãi vuốt ve lọn tóc cô, dùng giọng điệu ngập ngừng nói: “Đưa dây buộc tóc cho tôi, tôi chải đầu buộc tóc giúp em. A Đề, có thể là tôi quá nhạy cảm nhưng dù sao nên kiểm tra một chút vẫn tốt hơn. Người nhà em không ở trong nước, ngày mai là thứ bảy, tôi tới đón em đến bệnh viện kiểm tra nhé?” “Không cần, không cần.” Khóe miệng Mạnh Đề co giật, nhảy lên khỏi ghế: “Hoàn toàn không cần.” Tuy người thì nhảy lên nhưng tóc vẫn ở trong tay người ta, lập tức bị kéo đến nỗi cô phải lè lưỡi nhíu mày, nước mắt suýt chảy ra. Triệu Sơ Niên bị phản ứng dữ dội của cô làm giật mình, liền nới lỏng tay, tóm nhẹ mái tóc cô và xoa lên phía sau đầu cô: “Xin lỗi, đau lắm hả?” Đang định nói chuyện thì cửa kêu két một tiếng, một người giảng viên trẻ tuổi khác tiến vào. Anh ta là một người giảng viên trẻ khác, vào trường cùng thời điểm với Triệu Sơ Niên, tên là Lộ Ngâm, mới chỉ hơn hai mươi tuổi, vừa mới đi ăn cơm về trong tay vẫn cầm cặp lồng. Vì cơm no rượu say nên tâm trạng anh ta khá tốt, cười hì hì nói: “Triệu Sơ Niên, không ngờ cậu còn chải đầu giúp người khác nữa, bạn gái cậu hả? Sao không báo trước một câu?” Triệu Sơ Niên còn chưa kịp nói gì mặt Mạnh Đề đã đỏ bừng, một tay kéo hết tóc mình ở trong tay Triệu Sơ Niên ra, cao giọng nói: “Không phải ạ! Em là sinh viên, đến tìm thầy Triệu có việc!” “Tôi hiểu mà, tình yêu thầy trò bị đồn ra ngoài sẽ không hay!” Lộ Ngâm nói, “Nhưng dù sao cũng là sinh viên năm cuối rồi, không sao đâu. Chú ý một chút là ok!” Mạnh Đề chỉ muốn thổ huyết, trình độ tự cho là đúng của người này quả là cao siêu, mình nghĩ thế nào chính là như thế, không tin lời cô nói. Quay đầu nhìn Triệu Sơ Niên, anh mỉm cười trấn an cô, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Lộ Ngâm, chúng tôi không có gì, cậu đừng hiểu nhầm” “Hử? Thế à? Hóa ra không phải người yêu.” Lộ Ngâm quan sát Mạnh Đề một chút rồi ra vẻ tiếc nuối nhìn Triệu Sơ Niên: “Tôi vừa nghĩ cậu cũng có đôi mắt tinh tường đấy, cô gái nhỏ này rất xinh đẹp, xứng với cậu lắm.” Mạnh Đề không biết nói gì. Thừa nhận hay phủ nhận đều không được, chớp mắt vài cái rồi quyết định nhắm hẳn lại, xoay người, buộc tóc lại. Triệu Sơ Niên ở phía sau cô rất có phong độ, mỉm cười vui vẻ với đồng nghiệp: “Tôi vẫn luôn hy vọng tôi tinh mắt mà.” Mạnh Đề nhớ tới những câu chuyện khi còn làm giảng viên của cha mẹ cô, không thể không cảm thán trong lòng, những thầy giáo trẻ hiện nay sao lại cởi mở như vậy chứ? Cửa văn phòng lại bị mở ra, các giảng viên lục tục trở về sau bữa trưa, Mạnh Đề nào dám đứng trong căn phòng này thêm phút giây nào nữa, cô liền đeo cặp lên rồi cáo từ Triệu Sơ Niên đi ra ngoài. Quả nhiên trong lúc vội vàng rất dễ mắc lỗi, xuống dưới mới nhớ ra mình đã quên béng mất mục đích đến đây trả sách nhưng lại không muốn quay lại văn phòng làm trò cười cho các thầy, cô quyết định thôi thì để đến lần gặp sau vậy. Ánh nắng giữa trưa tươi mới và sáng lạn, đám học sinh thành từng tốp đạp xe vụt qua. Mạnh Đề đứng ở cửa khu giảng đường một lát mà đã bị nắng chiếu hoa cả mắt; khóe mắt cô trông thấy một chiếc xe nào đó dừng ở lề đường vội vàng nổ máy phóng đi. Không ngờ có người ở trong sân trường mà kiêu ngạo hống hách đến mức này, Mạnh Đề hơi nhíu mày sau đó mới nghĩ đến người ngồi nghiêm chỉnh trong xe cùng với sườn mặt thoáng qua rồi biến mất, sắc mặt u ám, ánh mắt khó hiểu, đó chính là Triệu Luật Hòa.