Cuộc đời thật hạnh phúc
Chương 13 : Bụi trần (3)
Sau khi xuống xe Mạnh Đề bước nhanh hơn, hai ba bước đã đến cửa nhà hàng đuổi kịp hai anh em nhà họ Trịnh, hai người quay lại nhìn cô, Trịnh Hiến Văn nhớ tới bóng dáng vừa thoáng qua trước mắt mình, lại nghĩ tới chiếc xe vừa dời bánh bên ngoài nhà hàng, hỏi rất tự nhiên: “Em vừa ngồi chiếc xe đó tới đây à?”
Mạnh Đề không biết nói dối đành phải gật đầu.
“Vừa nãy vô tình bọn anh nhìn thấy bóng người trong xe hơi giống em, không ngờ là em thật.”
Trong nhà hàng đầy mùi thức ăn thơm ngon, đồ vật cũng được bày trí rất đẹp nhưng sắc mặt trịnh nhược thanh không tốt lắm, ba người đến gần đại sảnh nhà hàng, chị im lặng một hồi rồi chợt nhớ ra điều gì đó: “Người đưa em tới là Triệu Sơ Niên?”
Bộ dạng với đôi mắt sáng quắc kia khiến Mạnh Đề run lên một nhịp, hóa ra chị ấy nhìn thấy cô không giấu giếm nữa: “Đúng thế, chị Tiểu Thanh!”
Trịnh nhược thanh bật ra một tiếng cười nhạt, Trịnh Hiến Văn vỗ vai em gái rồi nhìn sang Mạnh Đề: “Chiếc xe đó là của anh ta? Anh ta cùng lắm chỉ là một giảng viên đại học bình thường thôi mà, sao có thể sở hữu chiếc xe đắt tiền như thế?”
Giống hệt như nghi hoặc của cô ban đầu, Mạnh Đề ngẫm nghĩ một chút, Triệu Sơ Niên chắc chắn không hy vọng thân phận mình bị bại lộ, nhưng nếu đã bị người khác trông thấy cô chỉ biết khai thật mà thôi: “Tình huống cụ thể em không biết chỉ nghe thầy ấy nói là ông nội và bác trai thầy ấy hình như rất giàu có.”
Trịnh nhược thanh cười nhạt: “Thì ra là một đại thiếu gia, đúng là chị đã nhìn nhầm anh ta rồi, cái gì mà sự nghiệp chưa ra đâu vào đâu chứ? Haha, đúng là sự nghiệp chẳng ra sao!”
Mạnh Đề không nói gì, dĩ nhiên cô biết mùi vị bị người ta lừa dối quả thật không dễ chịu gì. Trình độ lời nói dối này của Triệu Sơ Niên quả thật không cao, không ngờ nhanh như vậy đã bị người ta phát hiện.
Trịnh nhược thanh nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Mạnh Đề, sao em lại đi cùng anh ta?”
Mạnh Đề chỉ sợ chị không hỏi, vì thế nhanh chóng kể lại một cách trung thực toàn bộ câu chuyện ngày hôm nay, bắt đầu từ việc gặp anh ở tiệm sách cũ, rồi vỗ vỗ lên cặp sách: “Em mượn sách thầy ấy về nhà. Còn về chuyện đưa em tới đây, vì nơi ở của thầy ấy quả thật quá xa ngay cả xe bus cũng không có nên đành phải làm vậy.”
Vẻ mặt Trịnh nhược thanh vô cảm, giọng nói cố tình tỏ ra nhẹ nhàng: “Chỉ thế thôi à?”
“Vâng, chỉ thế thôi ạ.”
Trịnh nhược thanh không nói thêm, cũng không tin hoàn toàn, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đảo lại trên người cô; kiểu nhìn này khiến cô không thể không nhớ tới lúc còn bé, khi cô bị chị ta gọi là “Con bé mập”. Rõ là đã quên gần hết rồi nhưng suy cho cùng thì bóng ma tâm lý không bao giờ biến mất hoàn toàn, cô như phản xạ có điều kiện mà trở nên căng thẳng hơn, ngay cả hai vai cũng bất giác co lại.
Trịnh Hiến Văn siết nhẹ đôi vai cô, ý bảo cô chờ mình một chút, sau đó anh nhìn em gái mình được người phục vụ hướng dẫn đi vào phòng thuê riêng mới nói với Mạnh Đề: “Tính nó em không lạ gì, đừng tức giận với nó làm gì. Không có ý xấu gì nhưng vì chuyện của Triệu Sơ Niên nên khó chịu trong lòng.”
Trong xã hội hiện đại, việc xem mặt cũng như một bữa ăn vậy, nhưng trịnh nhược thanh từ trước đến giờ đều kiêu ngạo, thanh cao, trước nay chỉ có chị từ chối người khác, bây giờ ngược lại bị người ta từ chối, dĩ nhiên trong lòng sẽ thấy không thoải mái.
Mạnh Đề gật đầu nói: “Em biết.”
Cô không phải một ngừoi giỏi nói dối nên không có ý định che giấu, nhất cử nhất động đều là đáp án.
Lời này khiến tim Trịnh Hiến Văn đập mạnh một nhịp, đưa bánh gato trong tay cho người phục vụ rồi cũng bước vào căn phòng đã được bao trước.
“Em biết điều gì? Lẽ nào Triệu Sơ Niên đã nói cho em biết anh ta và nhược thanh không thể đến với nhau?”
Mạnh Đề mơ hồ cảm thấy không ổn nhưng chiều hướng của vấn đề đã đi tới mức độ cô không thể kiểm soát, dưới ánh mắt thấu hiểu và sáng như đèn pha của Trịnh Hiến Văn, cô lại trở nên ấp úng: “Thầy ấy nói cho em biết. Anh Hiến Văn, em không hề chủ động đi hỏi thăm chuyện riêng tư của thầy ấy, cũng chẳng hỏi thầy ấy chuyện gì cả, thầy Triệu tự nói mà.”
Trịnh Hiến Văn không biết rõ cảm xúc của mình như thế nào, trông thấy bộ dạng sợ hãi kia của cô anh lắc đầu rồi nói: “Không dễ tìm được một người có thể trút bầu tâm sự, hai người nói đến chuyện này cũng đâu có gì lạ. Có điều, dù gì anh ta cũng là giảng viên trong trường, em và anh ta gần gũi quá chắc sẽ có những lời đồn đại không hay.”
Mạnh Đề thở phào nhẹ nhõm: “Em biết rồi.”
Trịnh nhược thanh ló mặt ra từ trong phòng thuê riêng: “Hai người thầm thầm thì thì cái gì vậy?”
Trịnh Hiến Văn đáp bằng một câu “Không có gì” rồi kéo Mạnh Đề vào phòng. Trong phòng có hai bàn ăn lớn, vì đây là buổi tiệc sinh nhật năm mươi lăm tuổi của liễu trường hoa nên rất nhiều họ hàng thân thích của Trịnh gia đều tới. Trịnh gia là dòng dõi thư hương điển hình nên họ hàng rất đông, bắt đầu từ thời cụ ông đều là người học hành, cả nhà ai cũng được học đại học nhưng khi tụ tập ăn uống thế này, trọng tâm câu chuyện không hề có liên quan đến học hành, sách vở, đều là những câu chuyện về mắm muối tương cà bình thường.
Liễu trường hoa là nhân vật chính của bữa tiệc, cũng chính là người nói nhiều nhất.
Rượu quá ba tuần, món ăn phong phú ngon miệng, nhưng người được tổ chức sinh nhật lại thở dài, chợt than vãn: “Tổ chức sinh nhật hay không tổ chức chẳng có gì quan trọng. Điều tôi tiếc nhất là tiểu Thanh vẫn chưa được gả đi, tôi chờ mãi mà vẫn chưa được bế cháu.”
Trịnh nhược thanh vừa nghe xong câu thì sự vui vẻ đã biến mất hơn nửa, mặt mũi co rúm lại rồi nói: “Mẹ, ngày sinh nhật không thể nói những chuyện vui vẻ hơn à? Đừng có nói mãi đến đề tài này nữa. Con nói rồi, chuyện của con các người đừng quan tâm!”
Trịnh bách thường bất mãn: “Sao con có thể nói chuyện với mẹ như thế? Hôm nay dù khó chịu hơn nữa cũng phải chịu đựng.”
Liễu trường hoa lo lắng thật sự, vẻ mặt cũng đầy nuối tiếc: “Mẹ cứ nghĩ con với thầy giáo Triệu sẽ thành đôi cơ, nào ngờ lại chẳng ra sao. Tiểu Thanh, con đừng khó tính quá như vậy nữa, dịu dàng đi một chút, đừng có lúc nào cũng ra vẻ hung dữ như muốn cắn người thế kia. Còn nhỏ thì thôi nhưng bây giờ đã là con gái hai mươi mấy rồi!”
Không nhắc tới sự hoàn mỹ của Triệu Sơ Niên thì thôi, càng nói trịnh nhược thanh càng giận dữ, một lúc lâu vẫn không thể nhẫn nhịn nổi. Với tính cách của chị mà nói, chuyện bị người ta từ chối này vốn dĩ đã không muốn nói ra miệng rồi, dĩ nhiên bây giờ cơn giận đã bốc lên tận trên đầu: “Mẹ, lần này mẹ phán đoán sai rồi, người ta thấy con chướng mắt. Dù con có dịu dàng đi nữa cũng vô dụng!”
Cô của trịnh nhược thanh “Ồ” lên một tiếng: “Sao thế được? Tiểu Thanh nhà chúng ta vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Chị dâu, thầy giáo Triệu kia là ai?”
“Là giảng viên mới tới dạy ở khoa của Bách Thường, tôi thấy rất tốt.” Liễu trường hoa tiếp tục khen ngợi Triệu Sơ Niên.
Trịnh nhược thanh nghe xong, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười không tiếng động: “Mẹ, nói thật, mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa, giống như đang kể chuyện cười ấy. Anh ta giàu có như vậy làm sao nhìn trúng con được?”
Không chỉ có liễu trường hoa giật mình mà cả trịnh bách thường cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy: “Giàu có?”
Trịnh nhược thanh đẩy đẩy Mạnh Đề đang gặm cánh gà: “Con không biết, mọi người hỏi em ấy đi.”
Mạnh Đề không ngờ mũi nhọn lại chỉ tới mình, không biết làm gì hơn, đành ngừng việc ăn uống lại rồi kể vắn tắt tất cả mọi chuyện mình biết một lần. Vừa nói vừa thấy áy náy, tuy Triệu Sơ Niên không nhắc đến việc muốn cô phải giữ bí mật nhưng từ hành động khiêm tốn ngày thường của anh, rồi việc đỗ xe ở ngoài trường đã cho thấy anh là người không thích khoe khoang. Hôm nay anh đưa cô tới nhà anh cũng chỉ vì tin tưởng cô mà thôi.
Trịnh bách thường nghe xong đưa tay xoa cằm: “Không ngờ, không ngờ, đúng là không thể phát hiện ra. So với những công tử nhà giàu quần lượt áo là, Triệu Sơ Niên hoàn toàn không có tính cách lười biếng hay xa xỉ, ngay cả kiêu ngạo cũng không thấy.”
Nghe thấy lời đánh giá này của trịnh bách thường, Mạnh Đề tạm thấy yên tâm. Cô nhớ cha mình từng nhận xét, con người trịnh bách thường giống như phần tử trí thức của thế kỷ trước, thái độ đối với mọi người đều ôn hòa, có khoan dung nhưng cũng có nghiêm khắc, hòa nhã nhưng không tùy tiện, phân biệt rõ ràng giữa công và tư, sẽ không vì tình cảm riêng mà gây khó dễ trong công việc, chỉ cần ông không có thành kiến với Triệu Sơ Niên là tốt rồi.
Liễu trường hoa hơi trầm tư rồi vỗ nhẹ vai trịnh nhược thanh, an ủi: “Nếu không có duyên thì thôi.”
Trịnh nhược thanh gắp thức ăn cho mẹ: “Vốn con đã thôi rồi, là mẹ cứ nhắc mãi đấy chứ”
Đề tài về trịnh nhược thanh nói đến đây là hết, câu chuyện tiếp theo rất tự nhiên chuyển sang Trịnh Hiến Văn, người lớn trong nhà hỏi anh đã có dự định yêu đương, kết hôn chưa, cô dì chú bác đều tỏ ra muốn giới thiệu cô gái nào đó cho anh, Mạnh Đề nghe xong bất giác đánh mắt lên khuôn mặt Trịnh Hiến Văn.
Thật ra Trịnh Hiến Văn đã sớm dự đoán câu chuyện nhất định sẽ tiến triển đến mức này, anh chỉ nghe và mỉm cười; trịnh nhược thanh không nhìn anh, nói chen vào: “Haiz, mọi người đừng lo lắng quá, anh cháu muốn tìm bạn gái không phải là chuyện chỉ cần giơ tay ra thôi sao? Được chào đón như vậy cơ mà…” Nói rồi chuyển sang Mạnh Đề, mỉm cười vui vẻ: “Phải không nào Mạnh Đề?”
Mạnh Đề không ngờ trịnh nhược thanh lại sử dụng chiêu thức này, cô nhất thời giật mình rồi đó mới tự nhiên nhấc đũa lên gắp một miếng rau, ăn vào miệng rồi nhồm nhoàm “Vâng” một tiếng, “Chính xác. Anh Hiến Văn từ trước đến nay luôn là người đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
Trịnh Hiến Văn liếc nhìn trịnh nhược thanh, nhíu mày rất kín đáo rồi lắc đầu, anh trông thấy cô em gái mình bĩu môi rồi quay đi… Anh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn họ hàng một lượt rồi nói: “Cháu không vội, mọi người đừng gấp gáp quá.”
“Cũng phải.”
Lập tức có người hỏi đến công việc hiện giờ của Trịnh Hiến Văn. Trịnh Hiến Văn vẫn rất khiêm tốn nhưng ai cũng biết, hiện giờ viện thiết kế phát triển rất thuận lợi, hóa ra thủ trưởng là một người sư huynh nào đó có quan hệ rất tốt với anh thời đại học, bản thân anh đang phụ trách một dự án thiết kế tòa nhà trung tâm thương mại, cả ngày bận rộn không dứt ra được, ngay cả bữa cơm này cũng phải tranh thủ thời gian, đi từ viện thiết kế đến thẳng đây, ăn xong lại quay về viện.
Chắc là mệt lắm đây. Mạnh Đề đang ăn bất giác ngước lên nhìn Trịnh Hiến Văn, đường cong ở cằm anh sâu hơn một chút, đúng thật là hơi gầy đi. Trong khoảnh khắc đó cô cảm thấy anh vẫn là anh trai nhà bên ân cần, dịu dàng của cô năm nào.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
48 chương
25 chương
40 chương
34 chương
12 chương
64 chương
7 chương