Tam thiếu gia ù ù cạc cạc hai lần làm ngoa huynh đệ với Lý Hổ, trong lòng rất không vui. Bên ngoài cũng có người tin tức linh thông biết chuyện, phấn khởi chờ xem trò hay.
Lý Hổ trong tối ngoài sáng cừu nhân không ít, còn có không ít người âm thầm chờ Tam thiếu gia ra tay dạy dỗ một chút thứ không biết trời cao đất rộng này là gì, thật nôn nóng bỏ đá xuống giếng.
Không nghĩ đợi đến đợi đi, lại là hết thảy trời yên biển lặng.
Tam thiếu gia bỗng dưng mất hai cái đồ chơi, điềm nhiên như không lại tìm vài cái khác.
Mà Lý Hổ chơi chán Hà Ngọc Tiên và Tú Linh, cũng liền ném bọn họ sang một bên, chẳng để ý tới nữa.
Hai người một tại Bắc Bình, một ở Phụng Thiên, đúng là nước giếng không phạm nước sông.
Chỉ chớp mắt một năm trôi qua, Lý Hổ cùng quân phiệt Quế hệ Vương Chí Sơn khai chiến. Mới đầu, hắn chiếm hết ưu thế, lại không nghĩ có thân tín lâm trận phản chiến, ngay lúc đó tổn thất thảm trọng.
Bất đắc dĩ, Lý Hổ rời chiến trường đi Bắc Bình, tranh thủ viện trợ đại lão Trực hệ.
Hai người ở trong xã hội thượng lưu Bắc Bình, khó tránh khỏi đụng đầu.
Tạ Tam thiếu gia thì trước sau xử sự đúng mực, lòng rộng lượng, có phong thái nhân hậu của quân tử, giờ phút này thấy cừu nhân đoạt tình, cũng là không mất phong độ bắt chuyện.
Dáng vẻ của hắn luôn luôn có thể nói là bản mẫu tiêu chuẩn của quý công tử.
Đường cong cằm hoàn mỹ hơi hơi nâng lên, lại nhẹ nàng hạ xuống dưới một chút, chỉ một động tác như vậy liền đem vẻ mặt tươi cười, lớn giọng sang chắp tay Lý Hổ phụ trợ thành một tên người rừng.
Lý Hổ ngượng ngùng buông tay, lại vẫn là cả mặt tươi cười.
Có thể từ tên ăn mày hai bàn tay trắng tầng chót nhất leo tới vị trí hôm nay, hắn kỳ thật so với ai đều càng hiểu được đạo lý đại trượng phu co được dãn được.
Khi nên nhẫn, hắn so với ai khác đều có thể nhẫn!
Lý Hổ tự biết từng đắc tội Tạ Tam thiếu gia, cũng không tính toán mở miệng cầu hắn hỗ trợ. Nhưng Trực hệ liên can đại lão, đều có thiên ti vạn lũ quan hệ với hắn, không biết nói thế nào, chỉ có thể mọi cách lấy lòng, nghĩ đem ăn chơi trước kia có lệ trôi qua.
Cũng may Tạ Tam thiếu gia xác thực phẩm chất khoan dung quý trọng như trong truyền thuyết, thấy hắn tới lấy lòng, cũng chưa từng cho hắn ăn liên lụy, ngược lại thực hờ hững nói, chuyện quá khứ đều là chút chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, nếu như để ở trong lòng, lúc ấy sẽ chẳng không quan tâm.
Lý Hổ nghĩ cũng đúng, lấy thân phận địa vị của Tạ Tam thiếu gia, dạng mỹ nhân gì mà chả có, ngẫm lại phản ứng của hắn lúc đó, cũng quả thật là bộ dáng hoàn toàn không để ý.
Vì thế, Lý Hổ liền khoan hồng độ lượng đem chút tiểu biệt nữu quăng hết sau đầu.
Nhưng cái này cũng không cho thấy hắn liền có hảo cảm với Tạ Tam thiếu gia.
Một bên lấy lòng, một bên ở trong lòng vụng trộm hâm mộ ghen ghét đố kỵ.
Loại thiên chi kiêu tử vừa sinh ra liền có được hết thảy như vầy, đứng ở đây, quả thật nhất định là làm bật lên xuất thân thấp kém, cử chỉ thô tục của mình.
Đáy lòng hắn khó chịu tựa như bánh quai chèo, rất muốn đem cái mặt hoàn mỹ kiêu ngạo dẫm dưới chân, dùng đế giày chà đạp giày xéo.
Lý Hổ ở Bắc Bình mấy ngày, rốt cục cấu kết một vị quân phiệt Trực hệ tên là Thôi Liên Chính, hai người thỏa đàm xong điều khoản xuất binh và cướp sạch chia của, liền cùng đi đánh Vương Chí Sơn.
Có Thôi Liên Chính giúp, Lý Hổ vui vẻ sảng khoái đánh Vương Chí Sơn tơi bời tan tác.
Đợi đến khi giành lại đất đai bị mất, hơn nữa thừa dịp thắng lợi truy kích, đuổi luôn Vương Chí Sơn ra ranh giới Hà Bắc, đang muốn cùng hưởng thụ thành quả thắng lợi, Lý Hổ lại đột nhiên xuất binh, tiêu diệt đại doanh của Thôi Liên Chính!
Thôi Liên Chính thảm hại trốn về Bắc Bình, khi kinh hồn bạt vía tới gặp Tạ Tam thiếu gia, Tam thiếu gia đang ở đại học Yến Kinh đọc diễn văn.
Hắn diễn thuyết đề mục là “Dân chủ, văn minh và xã hội tiến bộ”.
Người xem hưởng ứng rất tốt, các học sinh liên tiếp vỗ tay, cũng có rất nhiều mối tình đầu nữ sinh đỏ mặt lặng lẽ quan sát hắn.
Đợi đến khi từ trong trường học đi ra, bên ngoài đã có một đoàn xe chờ sẵn.
Lên xe, liền thấy khuôn mặt nhếch nhác ủ rũ của Thôi Liên Chính.
Gã vào thành, liền trực tiếp đến tìm Tam thiếu gia, không dám có nửa điểm chậm trễ.
Tam thiếu gia mặt không chút thay đổi nghe xong gã báo cáo tin tức xấu, tao nhã nới lỏng nơ, cởi một nút áo sơ mi.
Tiếp theo, hắn tát một cái thật mạnh liền làm Thôi Liên Chính chảy ra máu mũi!
– Đồ ăn hại! Ta đã dặn đi dặn lại ngươi phải tiên hạ thủ vi cường!
Thôi Liên Chính thành thành thật thật cúi đầu, không dám lên tiếng. Máu tươi tí tách từ mũi gã chảy ra đọng ở trên xe, gã cũng không dám vươn tay lau đi, một bộ dáng tội nghiệp.
Gã biết mình nhất thời ham hưởng lạc, cùng một cô tiểu thư nhà giàu xinh đẹp mới cướp vui vẻ mấy ngày, liền chậm trễ thời cơ, ngược lại bị Lý Hổ trên cơ, là phạm vào tội lớn.
Nghĩ đến thủ đoạn của Tam thiếu gia, Thôi Liên Chính liền cảm thấy trong lòng thấu lạnh, gã hiện giờ chỉ cầu Tam thiếu gia có thể giơ cao đánh khẽ, tha tính mạng cả nhà gã.
Tạ Tam thiếu gia lười lại nhìn gã, chỉ dựa vào trên ghế, chỉnh chỉnh cổ tay áo sơ-mi.
Sơ mi hắn trắng như tuyết, trên lớp áo trong một đôi ghim cổ tay áo phỉ thúy, nếu đặt ở thời cổ, đó là hoàn bội như nguyệt khâm như thủy chân chính.
Chú thích:
Ngoa huynh đệ: nhiều đàn ông cùng giữ quan hệ với một phụ nữ.
Bắc Bình: tên gọi cũ của Bắc Kinh.
Phụng Thiên: tên cũ của tỉnh Liêu Ninh (Đông Bắc TQ, thủ đô là Thẩm Dương).
Hoàn bội như nguyệt khâm như thủy: ngọc bội như trăng, vạt áo như nước. Hình như là đảo của câu thủy như hoàn bội, nguyệt như thủy.
Quế hệ: sau Cách mạng Tân Hợi năm 1911, lấy Quảng Tây làm căn cứ, chủ yếu lấy nhân vật thống trị tập đoàn quân phiệt tịch quân chính (quân chính thuộc nhà nước, tổ chức nào đó) Quảng Tây làm đại biểu. Dựa theo nhân vật đại biểu phân chia. Quế hệ (cũ) do Lục Vinh Đình và những người khác lãnh đạo, kiểm soát các tỉnh Hồ Nam và Quảng Đông nhưng đầu năm 1920 bị thất bại và được thay thế bằng Lý Tông Nhân và Bạch Sùng Hi. Có thể lấy Lục Vinh Đình đại diện “Cựu Quế hệ”, Lý Tông Nhân và Bạch Sùng Hi làm đại diện “Tân Quế hệ”.
Đại lão: đại ca, lão đại (đại lão là cách gọi ở Thẩm Dương nên mình không sửa).
Trực hệ: một trong những phe phái của quân phiệt Bắc Dương (lực lượng quân sự do nhà Thanh thành lập vào cuối TK XIX, do Viên Thế Khải chỉ huy, sau khi Viên Thế Khải chết (1916) đã chia làm ba hệ chính là: Trực hệ, An Huy hệ, Phụng hệ và nhiều phân hệ nhỏ khác).
Thiên ti vạn lũ: đủ loại quan hệ chặt chẽ mà phức tạp.
Ăn liên lụy: bị thiệt.
Biệt nữu: không được tự nhiên.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
77 chương
28 chương
22 chương
15 chương