Cuộc chiến vương quyền
Chương 13
Thị vệ dẫn William và Matthew đi tới sân đấu, trên sân đã tiến vào giai đoạn gay cấn tột độ, trong sân thi đấu có 2 vị thú nhân, một thú hình là ba con cự xà, một thú hình là cự sư vảy giáp, từ trên thể hình, ba con cự xà hơn xa cự sư vảy giáp, thế nhưng cự sư càng linh hoạt, hắn cũng không tính cùng cự xà đánh nhau tay đôi, mà là đi rất xa khắp ở biên giới sân đấu, từng đạo sấm sét gần như màu trắng xanh lam xen kẽ từ trong miệng hắn phun ra, bắn về phía thân thể cự xà thật dài. Mà ba cái đầu cự xà chăm chú nhìn chằm chằm bóng người của hắn, thân rắn màu đen bao vây một tầng băng dày đặc, chặn lại lôi tiễn cự sư, có điều băng hộ thân này cũng không phải là băng quá cứng, xem ra có thể lưu động, cũng không gây trở ngại đến hành động cự xà.
Cự sư đang định không ngừng cố gắng, cự xà quật đuôi móc câu thuận thế quăng lại đây, đột nhiên cự sư quay đầu lại cắn vào đuôi cự xà, từ trong miệng hắn hàm răng phát ra sấm sét cắn phá băng giáp truyền tới trên người cự xà, cự xà rít gào một tiếng, ba cái đầu đồng thời hướng về cự sư phun ra băng châm thật lớn. Cự sư linh xảo né tránh, chiến sự lại một lần nữa rơi vào thế giằng co.
William trợn mắt ngoác mồm nhìn tất cả những thứ này. Trong thôn thú nhân thành niên cũng sẽ đánh nhau, thế nhưng không có một trận nào kinh tâm động phách như thế này, phải biết, thú nhân thành niên trong thôn hình thể không có lớn như vậy, có thể sử dụng tính chất phép thuật công kích nhưng lực phá hoại cũng không mạnh mẽ như thế.
Đế quốc Kaz Bert bắt buộc giáo dục thực hành 15 năm, một đứa trẻ khi đến 3 tuổi nhất định phải nhập học, quốc gia sẽ chi trả học phí, những người khó khăn còn có thể trợ giúp sinh hoạt phí nhất định, mỗi nửa năm một lần khảo sát đẳng cấp, một khi phát hiện thiên tư trác việt, sẽ lập tức đăng báo quốc gia, gia tăng cường độ trợ giúp, cho nên rất ít xuất hiện năng khiếu nhưng bởi vì kinh tế đồng ý không có cách nào tu luyện. Cái này cũng là vì quốc gia nào mà có cấp 7, cường giả cấp 8 bên trong có quá nửa người đều đến từ giai cấp bình dân.
William hiện tại là cấp 4 trung cấp, ngoài hắn là thú nhân trong thôn lợi hại nhất còn có thú nhân thị vệ mẫu thân hắn, Richard cấp 5 đỉnh cao là một vị thôn dân, cùng William cấp 4 trung cấp.
William vẫn bị các thôn dân coi như kỳ tài khoáng thế, thế nhưng hắn kỳ thực cũng không hiểu chính hắn chỉ có cấp 4 trung cấp thì có cái gì lợi hại. Thú nhân thành niên cùng vị thú nhân thành niên cho dù đẳng cấp như thế, lực công kích cũng khác biệt một trời một vực, ngoại trừ thể tích chênh lệch khá lớn, càng nhiều lượng nguyên tố dự trữ cùng phép thuật triển khai phá hoại.
William cấp 4 trung cấp chỉ có thể khiến hắn đánh bại toàn bộ các vị thú nhân thành niên, khiến hắn sẽ không bị người khác bắt nạt, thế nhưng ngoài cái đó ra không có tác dụng gì. Ngoài ra, sinh hoạt trong thôn khá yên bình, xung đột lớn nhất chỉ là những mâu thuẫn trong nhà, đại quy mô nhất chính là 2 thú nhân thành niên tranh giành tình nhân hẹn ra rừng cây ngoài thôn đánh một trận, mà Richard vì để tránh cho tiểu thư Margaret và William dẫn đến phiền phức, xưa nay không cần dùng thú hình cùng người tranh đấu, huống hồ cá tính Richard trầm mặc nội liễm, bởi vậy từ nhỏ đến lớn, William chưa từng trải qua quyết đấu chân chính.
William bởi vì cuộc tranh tài trước mắt kích động đến cả người phát run, mà Matthew có chút tẻ nhạt ngáp một cái. Hắn ở trong trường học quý tộc vương đô Lehmann, trường trung học thánh Louie, thường thường sẽ cùng đại học thánh Saul Teddy sát hạch thi đua cùng với quan quân quân đội, cường giả cấp 7 cùng cường giả cấp 8 quyết đấu từng đợt, trước mắt những thị vệ cấp 5 này thi đấu đối với Matthew mà nói không lọt vào mắt xanh nổi.
“Cái con cự xà kia sắp không chống đỡ nổi.”
Không chờ William có phản ứng, thị vệ dẫn bọn họ đến tham quan tràng tu luyện hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Matthew, nói: “Làm sao ngươi thấy được?”
Lúc này, William cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Matthew. Dưới cái nhìn của hắn, vóc người cự xà khổng lồ, sử dụng phép thuật có tính chất công kích cũng hết sức lợi hại, mà cự sư vẫn né tránh khiêu chiến, sử dụng phép thuật tới tới lui lui chỉ dùng 1 lôi tiễn, xem ra uy lực cũng không chấn động bằng cự xà, làm sao cự xà sẽ không sánh được cự sư đây.
Matthew thấy vẻ mặt William, có chút đắc ý nói: “Trong sân hai người kia đẳng cấp gần như nhau, cự xà so với cự sư cao hơn 3 đẳng cấp. Có điều cự xà thiếu khuyết chính là kiên trì, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, còn cự sư lại dùng chiêu chính là kéo dài, vì lẽ đó các người nhìn đi, hiện tại hắn càng ngày càng táo bạo, hơn nữa hắn sử dụng phép thuật tiêu hao quá nhiều nguyên tố, nếu như trong vòng mười phút sau cự xà không chống đỡ nổi, sẽ bởi vì không còn lực chống đỡ mà thua cự sư thôi.”
“Không hổ là học sinh tài cao đến từ trường thánh Louie.” Thị vệ chân tâm thực lòng nói.
William lại nhìn về phía trong sân thi đấu, nhất thời phát hiện cự xà quả nhiên đã giương cung hết đà, phun ra từng làn băng tiễn sương mù bàng bạc bởi vì sắp hết lực mà tan biến đi.
Mấy phút sau đó, cự xà sức cùng lực kiệt, cự sư nắm lấy cơ hội, phát ra một chiêu cuối cùng, từng đạo sấm sét xiềng xích vững vàng trói chặt cự xà lại.
“Kết thúc thi đấu!” Trọng tài la lớn, gõ xuống chiêng đồng kết thúc thi đấu, “Người thắng trận, James Mira!”
Khán giả vì người thắng trận mà vỗ tay. Cự sư thu hồi sấm sét xiềng xích buộc chặt cự xà, biến trở về hình người, hướng về thính phòng cúc cung cảm tạ. Không như William nghĩ tới, cự sư là một thú nhân nam tính ục à ục ịch, khuôn mặt tròn trịa trắng nõn nà, xem ra nhìn có chút đáng yêu, không hề giống như trong sân thi đấu vừa nãy là một cự sư hùng tráng.
Mà làm William giật mình chính là, cự xà bên kia hình người chính là thú nhân nữ tính vóc người nóng bỏng, y phục trên người cô có chút rách nát, cả người trắng như tuyết bộ ngực có hơn một nửa lộ ra bên ngoài, khiến người nhìn nhiệt huyết sục sôi. Đáng tiếc cô là thú nhân, ở đây thú nhân căn bản không có ai quan tâm cảnh xuân của cô, đối với thú nhân mà nói, ngực nữ thú nhân cũng như JJ nam thú nhân, hấp dẫn các á thú nhân, căn bản không có gì hay để thưởng thức, trong lòng ghen tị ước ao còn tạm chấp nhận. Có mấy á thú nhân đứng bên sân thượng, nhỏ giọng gào thét, che mắt không nhìn tới, rồi lại từ giữa ngón tay lén lén lút lút quan sát, khe khẽ bàn luận.
“Ngực bự thì có gì đặc biệt, có bản lĩnh thì phải thắng mấy trận kìa.” Thị vệ có chút chua xót nhỏ giọng nói. “Mặc dù mọi người đều cùng nhau học tập, thế nhưng các ngươi là người hầu vương trữ, tất nhiên sẽ phải chịu các giáo viên quan tâm nhiều hơn, tương tự, thành tích của các ngươi nhất định phải tốt nhất, một khi có 3 lần bị những người khác vượt qua, không chỉ chịu bị phu nhân Pell Mette trừng phạt nghiêm khắc, những người vượt qua các ngươi kia nếu như đồng ý, còn hướng về vương cung khiếu nại, nghi vấn tư cách các ngươi hầu hạ vương trữ, rất có thể các ngươi sẽ bị thu hồi chức vị người hầu. Từ lúc vương tử Edward trở thành vương trữ, sau khi đi tới Samosat, trái phải tổng cộng có 10 vị người hầu thú nhân bởi vì thành tích không tốt mà bị thu hồi chức vụ. Ta không hi vọng các ngươi sẽ là người thứ 11. Hiểu chưa?”
Matthew và William đều trịnh trọng gật gật đầu, nói: “Ta sẽ cố gắng.”
—————- Trở lại pháo đài dùng cơm ——————-
Trong lúc mọi người dùng cơm, Edward vẫn cùng các đại thần nói chuyện. William có chút thất vọng cầm nĩa đâm vào mâm đồ ăn, cả một buổi trưa và buổi chiều không cùng vương trữ nói chuyện. Ngồi ở bên cạnh hắn Elie Sapphire nhìn thấy William dáng vẻ không đoan chính, liền lên tiếng nhắc nhở hắn.
Đợi đến khi điểm tâm ngọt mang lên bàn, Edward đột nhiên mở miệng nói: “William, ngươi có thích trái xoài Ba La không?”
Bị điểm tên William đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt nhìn Edward cách nửa cái bàn: “Cái gì, điện hạ?”
“Ngươi có thích trái xoài Ba La không?” Edward kiên trì lặp lại một lần.
“A… à… ta thích…” William không nghĩ tới Edward sẽ hỏi hắn vấn đề này, nửa ngày trả lời không được.
Edward khẽ mỉm cười, nói: “Vậy thì ở đây có 2 trái. Mang đến cho William nếm thử đi.” Edward đối với người hầu nâng điểm tâm ngọt nói.
Kẻ bề trên ban thưởng thức ăn, đây là lễ nghi từ thời cổ lưu truyền cho tới nay, là một ưu đãi phồn vinh rất lớn.
William đã học lễ nghi một quãng thời gian đương nhiên biết điều này đại biểu cái gì, bởi vì không tìm được cơ hội cùng Edward nói chuyện mà tâm tình có chút hậm hực nhưng Edward ban thưởng đặc thù liền quét đi sạch sành sanh. “Cảm ơn điện hạ.” Hắn đứng lên, hướng về Edward hành lễ, lúc này mới ngồi xuống lấy ¼ bánh ga tô cùng ¼ trái xoài Ba La, bởi vì quá mức kích động, tay run rẩy suýt chút nữa làm rớt bánh ga tô xuống đất.
“Như vậy, còn ngươi thì sao, August?” Edward lại hỏi.
August đứng lên, mỉm cười hành lễ: “Ta thích xoài, điện hạ.”
Edward gật gật đầu, lại bảo người hầu bưng điểm tâm ngọt đến bên người August.
Bàn ăn bên cạnh, người thuộc quốc vương và vương hậu thỏa mãn ở trong lòng gật gật đầu, mà sáng sớm ngày hôm sau, Edward với việc yêu chuộng William cùng August sẽ truyền tới vương cung Lehmann, đặt trước mặt hai vị bệ hạ.
Sau bữa cơm chiều, dựa theo thường quy, chính là thời gian giải trí nghỉ ngơi của Edward, tuy rằng ban ngày Edward không học hành, buổi tối sẽ càng quang minh chính đại một chút.
“Điện hạ.” Một vị đại thần bất mãn nói, “Bởi vì ngài trở lại vương đô giữa đêm kỳ nghỉ hè, công vụ Samosat đã chất thành cả tháng trời, ngài mấy ngày trước đã nhiều cực khổ, giờ đem những chuyện này xử lý đi, nghỉ ngơi nữa cũng không muộn.”
Edward lười biếng ngồi trên ghế sa lông, August ngồi đối diện Edward, trên bàn giữa hai người bày một bàn cờ.
“Ta ngày hôm nay quá mệt mỏi.” Edward nói, “Có chuyện gì ngày mai nói sau đi. Lại nói, hiện tại quốc gia của chúng ta là quân chủ lập hiến, cộng sự lại không phải chỉ mình ta định đoạt, các ngươi thảo luận qua một lần rồi khi nào có kết quả xử lý thì cho ta nhìn một chút là được.”
Cho dù biết vương trữ bề ngoài chỉ là một công tử bột, thế nhưng đại thần vẫn bất mãn phản bác: “Nhưng mà…”
“Ta tin tưởng vào năng lực các ngươi.” Edward nói, “Nếu thật sự không được, ta sẽ bảo người hầu đi tham gia hội nghị, bọn họ vẫn đi theo bên cạnh ta, là người hiểu rõ ta nhất, các ngươi xử lý kết quả có thích hợp hay không, bọn họ liền có thể làm chủ.”
Đại thần tức giận đến nỗi cả mặt và tóc đều dựng đứng lên, hắn là một thú nhân, tâm tình thú nhân mà lộ ra ngoài thì, biểu hiện thú hình cũng sẽ từ trên thân người lộ ra ngoài. Hắn có chút lúng túng đè xuống tóc mình, qua loa chào một cái, xoay người rời khỏi phòng.
“Điện hạ?” William có chút bất an nói, “Ngài đừng chơi cờ, đi họp đi.” Hắn rất khó hiểu, vương trữ nhìn qua không phải người sa đọa như vậy, hồi ở trên đường Samosat, vương trữ nói với mình, phải phụ trách với quốc gia, đối với công dân đế quốc phải đặt trong tai mình, vì sao khi trở về pháo đài, đã biến thành như vậy rồi?
Edward nhìn William dáng vẻ lo lắng, trong lòng nhẹ như dòng nước chảy qua, không nhịn được lặng lẽ nhéo nhéo tay hắn, nói: “Ta thật sự rất mệt, sao thế, William không muốn giúp ta sao?”
“Ta đồng ý.” William liền vội vàng nói.
Edward vỗ vỗ cánh tay của hắn, nói: “Đi thôi, cố gắng mà làm, nếu không biết viết chữ cứ việc đi hỏi người khác.”
Tối hôm nay làm điều này cho mọi người xem, William đi tới Samosat không phải hầu hạ vương trữ giả Edward, Edward hướng về quốc vương hứa hẹn qua, để cho William tiếp xúc chính vụ, mà vương trữ thì bận bịu hưởng thụ, có cái cớ để người hầu mình giúp mình tự xử lý chính vụ, là cái cớ thật hay khiến cho William tiếp xúc công sự.
William cẩn thận từng bước đi ra ngoài. Edward lại trầm tư, có chút mất tập trung đẩy ra bàn cờ, bảo người khác cầm đến cuốn sách ngàn năm có một vị tiên tri đã viết ra thập nhị châm ngôn, lại bảo ca sĩ lui ra, để người chơi đàn dương cầm diễn tấu một chút âm nhạc khinh nhu. Còn lại những người hầu không có việc gì làm, liền tụ lại ở một gian phòng khác đánh bài tán gẫu, hoặc cũng cầm quyển sách lên đọc một chút.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
5 chương
23 chương
31 chương
35 chương
78 chương
250 chương