Trưa hôm đó cả bốn tến ấy đóng “đinh” ở nhà tôi luôn.
Nhưng đó không phải là chuyện không tốt mà ngược lại là quá tốt ấy chứ.
Nhìn kìa, bốn thiếu gia của tập đoàn JR mà lại sắn tay áo lên giúp tôi dọn dẹp nhà cửa để đón Tết đấy, người nào cũng tự giành phần để dọn dẹp cả, trông cũng giống người đàn ông của thời đại mới thế nhỉ?
Còn tôi thì ở trong này tất bật túi bụi với đống thức ăn hỗn loạn trên bàn, chẳng biết nên nấu cái nào trước.
Bắt đầu từ cái nào đây nhở? Chắc phải nhờ một tên ngoài đó giúp mới được.
“Ế, Hoài Phong, vào đây giúp tôi cái coi!” Nhìn lui nhìn tới cũng chẳng biết nên nhờ người nào, nhưng Hoài Phong chắc cũng biết nhỉ?
“Ờ.” Anh ấy chỉ làm thinh đi vào bếp mà lơ luôn mấy câu hỏi thắc mắc của mấy tên ngoài kia.
“Này, cậu vào đó làm gì?”
“Sao Linh lại chỉ kêu có mình anh ấy nhỉ?”
“Hứ, anh ta thật là may mắn!”
Tôi đến khổ với mấy tên đó luôn mất, có vậy thôi mà cũng lầm bà lầm bầm đến đau đầu.
“Có việc gì không?” Minh Hoàng nhìn tôi, vẫn là nụ cười quen thuộc.
“Anh… giúp tôi với cái đống này đi!” Tôi gãi gãi đầu ngượng ngùng rồi chỉ vào mớ hỗn độn đằng kia. Xấu hổ quá đi mất!
“Hả?” Anh Hoàng nhìn tôi há hốc mồm. Hức, biết ngay mà! Tôi đúng là người chẳng bình thường, không biết nấu ăn mà cũng đòi nấu ăn!
Hình như biết được suy nghĩ của tôi qua nét mặt nên anh ấy đã giấu cái bản mặt đáng ghét ấy đi, sau đó từ tốn nói: “Không sao, tôi sẽ giúp em mà!” Trời ạ, cái giọng nói này mới ấm áp làm sao, thật là làm cho người ta thấy rùng mình.
“Ừ.” Thôi giả bộ cười híp mắt để anh ấy không nhận ra là tôi đã “cảm” anh ấy, nếu không thì cái bản mặt xấu xí này của tôi không biết nên chui chỗ nào nữa luôn á.
“Bắt đầu làm đi, em rửa rau, rồi cắt cà rốt, dưa leo, xúc xích thành những lát dài ấy…” Anh Hoàng chỉ cái này chỉ cái nọ làm tôi chóng mặt, lúc trước dì Xinh chưa có vẻ cho tôi cách làm sushi.
Hừ, tôi chưa từng thấy đứa con gái nào lanh chanh như mình vậy á. Tự nhiên ôm vào người một đống việc thế này chứ, biết thế lúc nãy cứ kêu đi ăn tiệm đại khoẻ.
Nhưng vấn đề là ở chỗ nếu đi ăn tiệm thì chắc gì mấy tên đó dã chịu cho tôi trả tiền chứ? Thế là nợ nần vẫn hoàn nợ nần!
Vậy nên tôi đành cúi đầu làm những việc mà anh Hoàng giao cho.
Sau một hồi cặm cụi thì cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành xong đống rau củ quả cắt sợi, anh ấy nói cái này để cuốn trong sushi.
“Như thế này được chưa zậy?” Tôi đưa sản phẩm của mình ra cho anh xem, ánh mắt tôi trông có vẻ mong chờ lắm đây.
“Hả?” Anh ấy nhìn vào đó, rồi ánh mắt thoáng trợn tròn lên, sau đó không biết nghĩ gì mà nó lại giãn ra.
“Được rồi đấy.” Anh ấy nhận lấy cái khay đựng sản phẩm của tôi đặt lên chiếc bàn mà anh chuẩn bị làm sushi. “Hay là em cứ ra dọn dẹp giúp mấy đứa ngoài kia đi, để đây anh làm cho.”
Có được phép nghỉ đây là đuổi khéo không nhỉ? Hay anh ấy nghĩ tôi đứng ở đây làm anh ấy vướng tay vướng chân quá chứ?
“Không được, tôi phải ở đây giúp anh chứ.”
“Em cứ ra ngoài đó chơi đi, tôi tự làm được mà!”
“Không, nếu anh không cần giúp thì tôi đứng đây họ nấu ăn cũng được mà.” Sao anh ấy cứ đuổi tôi ra ngoài kia thế nhở?
“Em khỏi phải học nấu ăn.”
“Gì kỳ zậy?” Tôi chẳng hiểu gì, anh ấy đang nói gì vậy nhỉ? Quái lạ!
“Hơ hơ, sau này tôi sẽ tình nguyện nấu ăn cho em suốt đời!” Anh ấy sau khi nói câu ấy xong thì cùng lúc đá văng tôi ra ngoài phòng khách với mấy tên kia.
Anh ấy nói gì vậy nhỉ? Anh ấy tình nguyện nấu ăn cho em suốt đời á?
Thình thịch… thình thịch…
Sao anh ấy lại có thể làm cho tim tôi đập nhanh đến như thế này nhỉ?
Nhưng câu nói vừa rồi của anh ấy… là thật sao? E hèm… cảm giác gì đây nhỉ???
“Này, cô làm gì ngoài đây đấy? Sao không ở trong bếp nấu ăn chứ?” Thiên Long chẳng biết ở cái lỗ nào chui ra làm tôi giật mình phát khiếp, tên này chẳng ý tứ gì cả, người ta đang suy nghĩ mà @@!
“Ơ… tôi… tôi… dọn dẹp… dọn dep đúng rồi dọn dẹp, không nấu ăn nữa.” Tên này, tự dưng lại hỏi làmtôi quýnh quáng lên rồi nàyyyy!!!
“Cô nói cái gì thế hở? Không nấu ăn nữa á? Vậy trưa nay lấy cái gì ăn?” Thiên Long chắc cũng chẳng hiểu tôi nói gì đâu, nhìn mặt cậu ta cứ ngệt ra vậy mờ, khổ thân!
“Anh Hoài Phong nấu ăn trong trỏng rồi, tôi chẳng cần phải nấu nữa.”
“Zậy á?” Chời chời, sao mắt tên này lại sáng rực lên thế kia?
“Ừ.”
“Hờhờ, zậy thì cứ để cho anh ấy ở trong đó nấu ăn đi, cô dọn dẹp với tôi.” Hừ, cái tên này đúng là.
Mà cũng phải, anh Thiên Minh là anh ruột của hắn đấy mà hắn có xem ra cái giống gì đâu huống chi là anh Minh Hoàng chứ! Cái nhà này thật loạn lên mất rồi!
Thôi đi dọn dẹp với mấy tên này cũng được zậy!
******
Ahhhhh, cuối cùng thì bữa trưa cũng xong. Bọn tôi mặt người nào người nấy lấm lem cả rồi, bụng dạ thì cứ réo òng ọc lên, đói lắm rồi á!
“Cho ăn đi anh Mi… Hoài Phong!!!” Chết cha, suýt nữa thì tôi đã lỡ miệng gọi ra cái tên không được gọi rồi, nguy hiểm thật đấy!
“Xong rồi đây, mọi người vào ăn cơm thôi nào!” Minh Hoàng bê một cái dĩa gì đấy – mà theo tôi đoán – thì nó có hình thù như là… gì ấy nhỉ? Tôi cũng chẳng biết phải diễn tả cái món mà tôi chưa từng thử qua đó như thế nào.
Cả bốn người chúng tôi kéo nhau đi vào trong bếp rửa tay, rồi sau đó phấn khích ra bàn ăn, mắt ai nấy cũng sang rực lên như đèn pha ô tô khi thấy một ăn thịnh soạn đang nằm chỏng chơ trước mắt để chờ chúng tôi xực hết bất cứ lúc nào.
“Woa, công nhận anh nấu ngon thật đấy, vậy mà tôi cứ tưởng là sẽ không được gì khi Phương Linh ở ngoài này rồi chứ!” Câu nói này của Thiên Long làm tôi thấy xấu hổ kinh khủng. Tên điên này đang tính nói xóc xỉa tôi đấy hở???
“Hehe.” Vậy mà tôi cũng cố nở một nụ cười trừ để chữa ngượng. Xấu hổ kinh khủng chưa.
“Ừ, bây giờ thì tôi mới thấy cậu có một thứ khác với Minh Hoàng.” Anh Minh vừa gắp thức ăn lên chén vừa gật gật gù ra chiều đã nghĩ thông được một triết lý nào đó sâu sắc lắm, còn tôi và Minh Anh thì nhìn nhau phát hoảng khi tự dưng anh Minh lại mang cái tên Minh Hoàng đó ra để nói vào lúc này, chúng tôi chờ đợi vế sau của anh “Cậu biết nấu ăn, còn tên Minh Hoàng ấy á? Chỉ lớn hơn tôi có 2 tuổi mà lúc nào cũng tỏ ra cái vẻ mặt anh trai của tôi cả!”
Cho nguyên một miếng sushi đẹp mắt vào miệng, anh Minh hậm hực nói. Bây giờ thì tôi đã hiểu lý do tại sao mà anh Minh lại bị hai đứa em của mình đá văng một cách không thương tiếc như thế. Chính bản thân ảnh có đối xử đúng với anh Hoàng đâu chứ? Hơn 2 tuổi cũng là anh rồi mà! (Một điểm trừ cho anh Minh >”
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
26 chương
17 chương
16 chương
3 chương
4 chương
6 chương
30 chương