Sao tôi thấy càng thấy giống như mình bị giam cầm như tù nhân zậy nhở? Mấy tên này suốt ngày lo lắng cho tôi quá mức cần thiến khiến tôi bực bội vô cùng. Buổi sáng là Hoài Phong ăn sáng cùng rồi đưa đi học. Buổi trưa Thiên Minh đưa về nhà, sau đó cùng ăn cơm. Buổi chiều Thiên Long đưa đi làm, mua đồ ăn chiều + tối cho tôi. Còn buổi tối, Minh Anh đưa tôi về rồi cùng tôi học bài. Thế đấy, mấy tên đó phân chia với nhau vậy đấy. Còn tôi, tôi như một con rối bị giành qua giành lại vậy, cứ muốn nổi điên lên đi được. Lúc trước thì một người một ngày tôi còn không nói gì, bây giờ lúc nào cũng có người kè kè đi bên cạnh tôi cả, mất tự do vô cùng. ****** Bây giờ là buổi sáng. Sáng sớm ngày thứ 4, Hoài Phong đã đứng chờ tôi ở trước cổng. Miệng tuy nói vậy thôi chứ lúc nào tôi cũng thấy thoải mái khi đi bên anh ấy ^^! “Sao sáng nay dậy sớm zậy?” Hoài Phong luôn chào đón tôi bằng một nụ cười tuyệt đẹp vào mỗi buổi sáng. “Sợ anh đợi lâu ấy mà!” Tôi cười tươi, đóng cửa nhà lại rồi quay ra đi với anh ấy. “Hôm nay muốn ăn gì?” “Tuỳ anh zậy, tôi ăn gì cũng được à!” Đó là những lời đối thoại quen thuộc mà sáng nào tôi cũng nói, riết rồi nó thành thói quen luôn á. Rồi sau đó anh ấy đưa tôi đến một cửa hàng ăn nhanh, bảo tôi ngồi chờ, rồi chen lấn vào dòng người đang đứng tấp nập để chờ mua thức ăn một cách dễ dàng, mua bằng được món mà tôi luôn thích… Hamburger gà… @@ Nhưng món này tôi chẳng thích ăn vào buổi sáng chút nào T.T!!! Sau khi ăn xong thì anh ấy lại tiếp tục ‘nhiệm vụ’ của mình là đưa tôi tới trường ‘an toàn’. Đến trường thì tôi đã thấy ngay Thiên Minh trước cổng rồi, anh ấy không khoa trương cầm hoa hồng xanh như bữa trước nữa, mà chỉ đứng đấy nhìn tôi cười thật tươi, chỉ điều ấy thôi cũng đã đủ làm cho trái tim tôi rộn ràng lắm rồi. Chà, mới sáng ra mà đã như thế này rồi thì tôi có nước chết sớm mất. “Nhìn tới nhìn lui, tôi vẫn thấy anh giống như thằng anh của tôi đấy!” Thiên Minh thấy Hoài Phong thì lập tức chạy đến xăm soi gương mặt ấy rồi. Điều này là điều mà tối sợ nhất khi mấy người này đứng gần với nhau, tôi sợ Thiên Minh phát hiện ra Hoài Phong chính là Minh Hoàng lắm. “Không phải đâu, anh ấy không phải anh của anh đâu, em quen anh ấy lâu lắm rồi mờ!” Tôi quýnh quáng quá nên nói tầm bậy cả lên. “Sao hôm trước em nói mới quen???” Thiên Minh bắt đầu tìm thấy mau thuẫn ở trong câu nói của tôi rồi. “Thật hả?” Tôi ngẩn người khi thấy mình bị hớ nên giật mình nhìn Minh Hoàng, anh ấy cũng có vẻ khó xử lắm. “Chắc tại lúc trước Phương Linh đang trong tình trạng không bình thường khi dì… nên mới nói bậy như vậy đấy, chứ thật ra tôi với cô ấy quen biết cũng lâu rồi!” Minh Hoàng cố không nhắc đến chuyện đau buồn đó của tôi, nhưng nó cũng làm cho lòng tôi chũng xuống một cách lạ thường. “Zậy à?” Thiên Minh cười, gãi gãi đầu có vẻ như mình bối rối, rồi sau đó kéo tay tôi đi vào trong trường “Vào học thôi!” “Chào anh, Hoài Phong!” Trước khi đi, tôi đã kịp chào anh ấy một tiếng. ****** “Ăn sáng chưa?”Thiên Minh nhìn tôi dịu dàng hỏi, anh ấy lúc nào cũng ga-lăng vậy mà. “Tôi vừa đi ăn với anh Phong mà.” “Vậy à, thôi vậy trưa nay về nhà em ăn cơm trưa với anh được.” Thiên Minh nói xong rồi tự cười một mình, ai nhìn vào lại tưởng tôi đang đi với người điên ấy chứ. Nhưng người điên gì mà đẹp chai quá zậy chời??? “Tuỳ anh zậy, mà trưa nay anh muốn ăn gì?” Tôi đột nhiên lại nổi máu đầu bếp lên, còn định trưa nay cũng anh ta đi siêu thị mua đồ ăn về cất trong tủ lạnh sẵn để lúc nào có “người” than đói tôi sẽ mở lòng nhân từ mà nấu cho ăn nữa chứ. “Hả?” Anh ta đột nhiên mở mắt trừng trừng nhìn tôi, coi bộ ngạc nhiên lắm đây. “Hờ hờ, thì tôi chỉ hỏi anh muốn ăn gì để tôi nấu cho thôi mà.” Tôi cố nói tự nhiên mà sao tự nhiên thấy ngượng quá chời luôn zậy á. Vì dì tôi nói nếu người ta tốt với mình thì mình cũng nên tốt với người ta một chút. Nhưng tôi chẳng biết làm thế nào để tỏ lòng tốt của mình đối với mấy tên “rỗi hơi” ngày nào cũng kè kè với tôi nhưng lại rất tốt ấy cả, nên đành phải dùng tài nghệ nấu nướng của mình để thay lời cám ơn thôi mặc dù là tôi nấu ăn thì phải nói là… dở khỏi chê. “Này, đừng nói là em kết anh thật rồi nhá!” Thiên Minh đột nhiên dí sát mặt tôi rồi nhìn tôi chằm chằm. Cái tên khùng này thật là, nói chuyện dở hơi quá đi!!! “Anh có cho tôi vào lớp không hả? Trễ rồi đấy!!!” Tôi bực bội xô anh ta ra rồi bỏ vào lớp trước, còn anh ta thì chạy theo tôi mà miệng đang cười tới tận mang tai. Vào lớp, thấy mặt ông anh mình tự nhiên lại tươi tắn lạ thường quá nên Minh Anh và Long chạy ra truy hỏi ngay. Mà truy hỏi thì đối tượng là tôi chứ không ai khác! “Này, sao anh ấy cười vui vẻ zậy?” Tên Long mở màn trước, chặn tôi ngay cửa lớp mới chết chứ. “Hìhì, anh đang rất chi là vui khi đã dành được tình cảm của Phương Linh đây!” Thiên Minh nói, tay khoác qua vai tôi một cách tự nhiên nhất, cứ như tôi với anh là… là… ko nói đâu! “CÁI GÌ???” Hai tên ấy tự nhiên hét toáng lên, huhu, tôi sắp sông không yên rồi đây!!! “Không phải đâu, đừng nghe anh ấy nói.” Tôi huơ huơ tay giải thích nhưng cái nụ cười trên miệng anh Minh vẫn không thể làm cho người khác nhưng hiểu lầm được. “Thôi hai em cứ chịu zậy đi ha, trời vốn đã định Phương Linh là của anh rồi, không thể nào thay đổi được đâu. Mà hai đứa cũng đâu thể trách anh được, anh đẹp trai xuất sắc vậy mà!” Thiên Minh lại bắt đầu màn tự sướng của mình rồi đấy mà không hề thấy gương mặt của hai đứa em mình đang dần chuyển sang màu đỏ tía. Ôi, lại sắp xảy ra chiến tranh rồi đây, thật là tội nghiệp cho thân của tôi quá, sao tự nhiên lại có sức hút với mấy sinh vật có giá trị thế này nhỉ??? Bắt đầu rồi đây… “Đi về đây!” Không hẹn mà cả Long và Thiên Minh đều chụp lấy bàn tay của tôi và giật mạnh về phía mình, làm tôi suýt nữa thì ngã bổ chửng. Thật là khổ thân quá đi! “Này này, hai đứa sao mạnh tay với bạn gái của anh thế hở?” Anh Minh thôi tự sướng và bắt đầu nhận ra vấn đề cấp bách ngay trước mặt. “Ai là bạn gái của anh hả? Anh đừng có mà nằm mơ nhé!!!” Đừng nghĩ câu này của tôi nói nhé, không hề à. Mà mọi người biết là ai không? Long đấy, Long nói đấy ^^! “Anh lo mà về lớp đi, vào học rồi kìa!” Minh Anh cũng bồi thêm vào. Híc, sáng nào cũng lặp đi lặp lại các cảnh tượng giành qua giật về như thế đấy. Mà tôi luôn là người bị chiếu tướng nhiều nhất, toàn là các bà cô với học sinh nữ trong trường thôi à! Bọn lớp tôi thì hình như cũng đã quen lắm với những trò giành “bảo bối” này rồi nên chẳng ai thèm ra can vào đấy, có nước bị vạ lây. Nhưng nghĩ cũng thấy lạ thật, hơn một tháng trời rồi mà tôi chẳng thấy bóng dáng của nhỏ Bích Thảo ngày nào cũng kè kè theo Long đâu cả, ngay bà chị Mỹ Trang với nhỏ Tú Uyên ở lớp Văn cũng chẳng thấy. Tôi cũng chưa có dịp hỏi nữa. Chẳng biết mấy bức hình… >””