Đã rất lâu rồi không được lái chiếc xe yêu thích của mình, Tiết Lạc hiện tại rất là hưng phấn, nhẹ nha vuốt ve thân xe màu đỏ bóng, khóe môi không khỏi cong lên thành một nụ cười thản nhiên.
Tiết Lạc ngồi vào ghế lái, nhấn ga chạy đi, cô mở trần xe để gió mát luồn vào, trêu chọc mái tóc màu hạt dẻ xoăn nhẹ xõa tung. Khắc họa hoàn mỹ thiếu nữ vừa xinh đẹp, vừa có vẻ non nớt đáng yêu, lại vừa có vẻ phóng khoáng yêu kiều, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của người bên đường dõi theo.
Tiết Lạc đang đi trên đường, tầm mắt hơi đảo qua, nhìn vào kính chiếu hậu. Lúc này, cô tình cờ nhìn thấy được một chiếc xe BMW màu đen đang đi theo mình, tốc độ trầm ổn, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần khiến cô nhíu nhẹ đường cong mày. Bàn chân thoáng dùng lực đạp vào chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao vút đi. Không ngoài dự đoán của cô, chiếc xe kia cũng đuổi theo sát nút. Tiết Lạc căng thẳng giữ vững tay lái, cô không giỏi trong việc điều khiển tay ga chạy trốn, nên tuyệt đối không thể đi vào đoạn đường vắng người, nếu không rất nhanh sẽ bị đuổi kịp. Phải đi đường lớn, tuy đường lớn có rất nhiều người, rất khó đi, nhưng ít ra sẽ người theo sau dù là ai cũng sẽ không dám manh động.
Tiết Lạc suy nghĩ thập phần chu đáo, thế nhưng cô lại đánh giá sai bản lĩnh nhớ đường của mình, không bao lâu sau, chiếc xe đã đi vào một con đường cô không biết tên, mà đoạn đường này, kì thực lại rất vắng vẻ. Tiết Lạc hít vào một hơi, đằng sau chiếc xe kia vẫn đi theo không kiêng dè, cô có thể cảm nhận được một cảm giác bất an không ngừng xâm chiếm, chân đạp ga càng thêm mạnh mẽ, đem tốc độ đẩy lên càng nhanh hơn.
Cái này không thể trách Tiết Lạc liều lĩnh, cô đã cảm nhận được nguy hiểm nhất định sẽ không bao giờ đem tính mạng mình đánh cược. Dù đa phần nội dung tiểu thuyết đã thay đổi, nhưng ám ảnh của cô vẫn chưa giây phút nào mất đi. Cô không tin Đông Phương Nguyệt Minh buông tay mọi chuyện dễ dàng như vậy, lại liên tưởng đến thay đổi của Đông Phương Linh và khi cô ta biến mất, cô càng cảm thấy bất an của mình là hoàn toàn hợp lí. Nên làm gì bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ...
Tiết Lạc quấn quýt căng thẳng chạy trốn, ánh mắt đảo qua cố gắng tìm kiếm sự quen thuộc trên con đường này. Cô không dám liều mạng dừng xe để mở bản đồ mà vẫn phải duy trì tốc độ cao, tránh cho chiếc xe kia đi tới càng gần.
Một đoạn đường chạy chạy đuổi đuổi như vậy, xe đã gần ra đến ngoại thành, Tiết Lã nhìn xung quanh, sự xa lạ khiến trái tim cô thít chặt, cơn khủng hoảng trong lòng càng lúc càng dâng cao. Đúng lúc cô nghĩ mình không còn biện pháp nào chạy trốn thì chiếc xe đuổi theo đột nhiên rẽ sang đường khác, rất nhanh mất hút. Cô còn chưa kịp thở ra một hơi, thì đã thấy một chiếc xe khác từ ngã tư lao ra, chặn trước đầu xe của mình, khiến cô vội vàng đạp chân thắng. Cũng may vừa rồi khi thấy chiếc xe rẽ đi, cô đã giảm tốc độ xuống, nếu không lúc này dù có thắng lại cũng sẽ đâm vào xe phía trước, thiệt hại kèm theo nguy hiểm là không cần phải nói.
Tiết Lạc gục đầu trên vô lăng thở gấp, cô sợ hãi, thật sự sợ hãi. Vừa rồi vì căng thẳng nên hơi thở của cô quá mức hỗn loạn, bây giờ rốt cuộc có thể thở ra rồi.
Tiết Lạc tốn một thời gian điều tiết hơi thở của bản thân, nhưng cô vẫn chưa hết bàng hoàng, loạng choạng vươn tay mở cửa xe, đi ra ngoài ngồi sụp xuống mặt đất, ôm lấy khủy tay quàng trên đầu gối, toàn thân không ngừng run rẩy.
" Lạc Lạc, em không sao chứ?"
Cửa chiếc xe chặn đường lúc này đột nhiên mở ra. Âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ thốt lên làm đầu óc cô cảm thấy mơ hồ. Trong đầu còn chưa kịp xác định đây là ai thì cả người đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Tiết Lạc mở to mắt, ngửi thấy mùi hương nam tính tràn đầy khoang mũi, đáy lòng đầy bất an mới dần dần vơi đi. Sau nguy hiểm, cô bất ngờ có một chút ỷ lại, nên cứ như vậy dựa vào vòm ngực của người đàn ông kia. Có điểm tựa, thật sự tốt quá!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
59 chương
51 chương
179 chương
24 chương
2 chương
41 chương