Sáng sớm, Tiết Lạc còn đang vùi đầu vào giấc ngủ say thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ. Vân quản gia đứng ở bên ngoài, nghe thấy tiếng đáp lại mơ hồ mới nhẹ giọng nói.
" Tiểu thư, lão gia nhờ Vân thẩm hỏi cô có muốn lên công ty hay không?"
Tiết Lạc vừa tỉnh giấc còn hơi mơ màng, nhưng cô vẫn có thể nghe được giọng nói của Vân quản gia. Lên công ty ư?
Tiết Lạc ngồi trên giường, trong đầu đột nhiên xuất hiện những hình ảnh không mấy vui vẻ trước đây. Chỉ là mọi chuyện đã qua cô cứ ôm ấp mãi cũng không phải là cách hay, vẫn nên vượt qua đi thôi!
Tiết Lạc nghĩ đến việc mình sắp phải nhập học lại để chuẩn bị cho kì thi đại học, lên công ty học hỏi thêm chút nào hay chút đó cũng có chỗ tốt. Nghĩ như vậy thì liền đáp ứng. Vân quản gia có được đáp án, hài lòng dặn dò cô chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, rồi mới rời đi.
Tiết Lạc cười nhẹ một tiếng, bước xuống giường chuẩn bị đồ để đến công ty. Từ ngày cô trở về đã được ba ngày. Ba ngày này ba Tiết mẹ Tiết cực kì săn sóc cô, so với trước kia thì càng tỉ mỉ hơn. Đơn giản là vì trước đó họ phát hiện tâm lí cô không được ổn định. Mãi đến khi cảm thấy cô đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng quẫn bách mới yên tâm làm việc của mình.
Tiết Lạc tự cảm thấy cô là một người vô cùng hạnh phúc. Không chỉ có cha mẹ yêu thương còn có người yêu quan tâm hết mực. Ba ngày cô ở nhà đều dính với ba mẹ, nên liền nhắn tin cho họ không được tới làm phiền cô. Họ thực ra rất nghe lời, chẳng qua mỗi ngày đều gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cơ hồ là không hề ngơi nghỉ, khiến cho cô nhận điện thoại vừa bực mình vừa buồn cười vừa cảm thấy xúc động đan xen. Những người này rốt cuộc là đã yêu cô đến mức độ nào rồi chứ?
Ba Tiết đã sớm lên công ty, mẹ Tiết thường thì ở nhà, nhưng thi thoảng cũng lên công ty với ba Tiết. Cô biết, mẹ là thư kí đặc biệt của ba, nhưng đó chỉ là một cái mỹ danh, còn sự thực là ba nhớ mẹ không muốn bà ở nhà một mình sẽ buồn, hay nói chính xác là ông không nỡ xa bà quá lâu đi. Ngay cả đi công tác, ba nhất định không để mẹ ở nhà một mình.
Hôm nay thật trùng hợp thấy mẹ ở nhà!
" Mẹ, chào buổi sáng!"
" Lạc Lạc, lại đây ăn sáng a!"
" Vâng ạ!"
Tiết Lạc cười ngay lập tức tiến lại bàn ăn. Mẹ Tiết lấy bánh mì quết bơ đậu lên rồi đưa cho cô. Đây là một cách quan tâm của bà, luôn tự làm đồ ăn cho con gái. Tiết Lạc đón lấy bánh, ngoan ngoãn cúi đầu ăn, mẹ Tiết lại tiếp tục quết cái bánh khác, nói.
" Mấy hôm nay Đông Phương Linh về Đông Phương gia liền không thấy về nữa!"
Mẹ Tiết thuận miệng nói một câu, thực ra bà rất thắc mắc, em gái Đông Phương Nguyệt Minh kia rất hiếm khi để Đông Phương Linh ở nhà lâu dài, hôm nay như vậy là thế nào đây?
Tiết Lạc hơi nheo mày khi nghe tin tức này, cô ngẩng đầu nhìn mẹ Tiết, hỏi.
" Mẹ gần đây có thấy Đông Phương Linh kì lạ hay không?"
" Có! Dường như trầm lặng hơn, hay lãng tránh, cảm thấy cũng khác trước!"
Mẹ Tiết từ trước đến nay không hề bạc đãi Đông Phương Linh nhưng bà không hề niềm nở mà rất lạnh nhạt. Đó không phải là vì bản tính hà khắc, mà bởi vì Đông Phương Linh cho bà cảm giác rất phức tạp lại không an toàn, nên bà theo bản năng muốn tránh xa. Thời gian gần đây lại khác hẳn, giống như thực nhu hòa... Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tiết Lạc nghe mẹ Tiết nói thì gật nhẹ đầu, tròng mắt càng thêm sâu xa. Cô không ít lần phán đoán Đông Phương Linh đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại đoán mãi không ra mới quyết định không đoán nữa. Chỉ là, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó rất lạ, dường như bên trong có gì đó mà cô không biết, đó là cái gì vậy?
Tiết Lạc càng nghĩ càng thấy rối rắm, cô lắc nhẹ đầu, quyết định không nghĩ đến nữa. Nếu thật sự có uẩn khúc bên trong, thì từ từ sẽ hé lộ, cô không muốn quan tâm nhiều việc không có liên can đến mình.
Tiết Lạc nghĩ như vậy, tâm trạng liền tốt lên, cùng mẹ Tiết ăn xong bữa sáng liền chào bà một tiếng chuẩn bị lên công ty. Lâu rồi không trở về, không biết sẽ có cảm giác thế nào đây?
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
59 chương
51 chương
179 chương
24 chương
2 chương
41 chương