Cuộc Chiến Thượng Vị
Chương 36
Anh em Từ
Man chờ trong xe ngựa, chỉ chốc lát sau từ đối diện chạy đến một tiểu nha hoàn, cúi mi thuận mắt đáp lời: “Tiểu thư nhà nô tỳ cùng với quận chúa từng gặp mặt một lần, chẳng hay có thể gặp mặt một chút không ạ.”
Từ Man buồn cười, mấy năm nay, mình đến cả nói chuyện cũng chưa từng nói với nàng ta, bây giờ lại làm như thân thiết lắm, chớ không phải là Hoàng Tú Oánh thấy Quan ma ma không có tác dụng, nên muốn đích thân nghiệm xem sao?
Trong lòng
Từ Man khinh thường, thấy các ca ca đều đang nhìn mình, chỉ chờ mình quyết định, bèn cho Hồng Quế cách tấm màn hô ra ngoài: “Đây chính là đại cô nương cầu kiến quận chúa chúng ta sao?”
Tiểu nha hoàn kia rõ ràng nghệt cả mặt ra, quả thực không ngờ quận chúa vậy mà giữa đường giữa xá không nể mặt mũi tiểu thư nhà mình chút nào.
“Nếu là cầu kiến, vậy thì đến phủ Đại trưởng công chúa đưa bái thiếp đi, quận chúa và thế tử, tiểu lang nhà chúng ta còn phải vội trở về nữa.” tính tình
Hồng Quế mạnh mẽ hơn Hồng Thược, chuyện như vậy giao cho nàng ta làm thì không thể tốt hơn.
Hồng Quế nói xong, cũng không chờ tiểu nha hoàn kia kịp phản ứng, phu xe thông minh liền đánh xe ngựa trực tiếp vượt qua xe ngựa Hoàng Tú Oánh đậu kế bên.
Từ Man ngồi ở trong xe, có thể nghe thấy trên chiếc xe đối diện, lại một nha hoàn hướng về phía xe các nàng hô: “Đại cô nương của phủ chúng ta, hôm nay đi làm thư đồng của Nhị công chúa, nếu hôm nay không gặp, sau này luôn có thể gặp mặt.”
Thư đồng? Từ Man cười lạnh, Hoàng Tú Oánh xem ra là quyết tâm muốn tiếp cận mình đây. Như vậy mình sẽ rửa mắt chờ, xem thử nàng ta muốn làm thế nào để câu dẫn mình. Có điều, nàng thật sự rất muốn nhìn thấy lúc Hoàng Tú Oánh biết được chuyện Thục Viện bị cấm túc, sẽ có biểu tình gì nhỉ.
Bức màn mở hé ra, Hoàng Tú Oánh nhìn theo chiếc xe ngựa của Từ Man rời đi không thèm dừng lại, ánh mắt không cảm xúc, tựa hồ không hề tức giận.
“Tiểu thư, quận chúa kia thật quá mức phách lối.” Tiểu nha hoàn vừa lên tiếng vừa rồi, bĩu môi bất mãn nói.
Hoàng Tú
Oánh buông rèm cửa sổ, bưng chén trà từ trên chiếc bàn nhỏ lên, chẳng để tâm nói: “Nàng ta là quận chúa, tất nhiên có tư cách đó.”
“Nhưng Đại trưởng công chúa tốt xấu gì cũng từng là con dâu nhà họ Hoàng…” Tiểu nha hoàn kia buồn bực phản bác, nhưng lúc bắt gặp ánh mắt của Hoàng Tú Oánh, cả người run bắn lên, thanh âm nhỏ dần.
“Lần này bỏ qua, lần sau, ngươi tự lĩnh phạt đi.” Hoàng Tú Oánh nhìn nha hoàn bên ngoài kia chui vào xe, không nhắc đến đề tài vừa rồi.
Nha hoàn vừa đi vào, chính là nha hoàn ban nãy vừa hỏi Từ Man, nàng tuổi còn nhỏ, lại bị Hồng Quế chặn họng một hơi, cho nên lúc đi lên, sắc mặt có chút buồn bực, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Tiểu thư, chúng ta có trở về không
ạ?”
Hoàng Tú
Oánh dùng khăn tay chấm khóe miệng, thở dài, do dự một lát mới chậm rãi nói: “Đi đến phủ biểu ca đi, không biết gần đây thế nào rồi.”
“Có tiểu thư lo lắng săn sóc như vậy, hai vị tiểu lang nhà cô lão phu nhân nhất định rất cảm kích.” Tiểu nha hoàn vừa nói sai ban nãy nhanh chóng bổ cứu, lấy lòng nói.
Hoàng Tú
Oánh không nói gì, chỉ nhắm mắt lại tựa vào bàn. Kiếp này, hoàn toàn không giống với kiếp trước, đầu tiên là Hoàng hậu sinh hạ được đích tử, nay đã được hai tuổi, lại đến chuyện cả nhà Sơ Thanh biểu ca cư nhiên vì chuyện Đại trưởng công chúa bị ám sát mà bị xét nhà. Mặc dù cả nhà biểu ca được phóng xuất, nhưng cũng không còn chức vị gì, thật sự là chênh lệch trời vực cùng kiếp trước.
Rốt cuộc đã sai sót chỗ nào? Nàng rõ ràng đã điều tra qua, Từ Man đối với Quan ma ma bên cạnh cực kỳ tín nhiệm, nhưng sao đến bây giờ tính tình của Từ Man còn chưa làm ra chuyện gì sai lầm? Hay là Quan ma ma âm phụng dương vi (nói một đường làm một nẻo)? Không, không có khả năng, trong tay nàng có nắm nhược điểm lớn nhất của mụ ta mà.
Có điều, chẳng hề gì, đợi đến ngày mai nàng vào cung, chỉ cần tới gần được Từ Man, còn sợ không nắm được một tiểu nha đầu sao?
Trở về Phủ
Đại trưởng công chúa, Từ Man rất nhanh đã đem Gia Cát Sơ Thanh và Hoàng
Tú Oánh ném ra sau đầu, bởi vì sau khi dùng xong bữa tối, Đại trưởng công chúa giữ lại một mình nàng ở chính phòng.
Từ Man ngồi trên ghế, ăn trái cây vụ mùa thu, thi thoảng liếc mắt nhìn lén mẫu thân, không dám lên tiếng.
Đại trưởng công chúa cũng không để ý tới nàng, mãi đến lúc uống xong chén trà tiêu thực, mới đưa mắt ra hiệu cho Xuân Duẩn bên cạnh, Xuân Duẩn khom người, rồi xoay người đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, từ bên ngoài tiến vào hai ma ma thô sử áp tải theo một người, đầu cúi gằm, vai buông thõng, cả người run lẩy bẩy.
Từ Man giương mắt lên, người nọ quả nhiên là Bích Lan.
Hai ma ma ném Bích Lan xuống đất, đoạn cúi đầu khom mình hành lễ rồi đi ra ngoài,
Xuân Duẩn cũng rất tự giác trở về phía sau Đại trưởng công chúa.
“Nói đi, con muốn xử trí nàng ta thế nào?” Đại trưởng công chúa tựa người ra sau, không nhìn Từ Man, nhưng Từ Man biết, mẫu thân là đang hỏi nàng.
Từ Man cúi đầu nhìn về phía Bích Lan đã xụi lơ, nghĩ một lúc, dò xét trả lời: “Nàng vốn là nha hoàn nhị đẳng, không bằng… phạt nàng trở về làm nha hoàn nhị đẳng, dù sao vốn dĩ nàng ta cũng không làm gì sai…”
Đại trưởng công chúa nhướn mày, bàn tay đập lên bàn một cái, thanh âm không lớn, lại làm cho Từ Man giật thót.
“A Man, con biết nàng phạm vào lỗi gì không?”
Từ Man cắn cắn môi, đáp: “Tính cách yếu đuối, không bảo vệ được chủ tử.”
“A Man cho rằng đây là việc nhỏ sao?” âm điệu của Đại trưởng công chúa lên cao từng chút, Bích Lan quỳ trên mặt đất, sớm đã lệ rơi đầy mặt, lại không dám khóc thành tiếng.
Từ Man lúng túng xoắn vạt áo, trong lòng cảm thán, xem ra mẫu thân không cho phép nàng dễ dàng bỏ qua rồi.
“Làm nô tỳ!
Bảo vệ chủ tử là điều thứ nhất, cũng là trọng yếu nhất, cho dù ngươi có sợ hãi thế nào, trong lòng ngươi, chủ tử phải quan trọng hơn tính mạng của ngươi. Bích Lan, mẫu thân ngươi không dạy ngươi điều này, chẳng lẽ ma ma huấn đạo không dạy qua sao?” Đại trưởng công chúa ngồi thẳng người lên, chỉ thẳng vào Bích Lan, quát lớn.
Bích Lan thân mình co rúm, quỳ rạp trên đất, nức nở không thôi.
“Còn A Man nữa, con biết rõ nàng tính cách yếu đuối, còn vọng tưởng có thể đỡ được nàng lên sao, con đây là không biết nhìn người!” Đại trưởng công chúa lại quay đầu, nghiêm túc nói với Từ Man.
Từ Man vội vàng đứng lên, đi đến trước người mẫu thân, cúi người, tự kiểm điểm nói: “Đều là nữ nhi không phải, mẫu thân chớ vì vậy mà tức giận, dẫu sao cũng là quá ít kinh nghiệm, cứ tưởng thành thật là được rồi, nhưng đã quên mất con người tính tình vốn trời sinh.”
Đại trưởng công chúa lúc này mới vừa lòng lộ ra nụ cười, vẫy tay gọi Từ Man đến bên mình, cầm khăn chấm mồ hôi trên trán cho nàng, mềm giọng nói: “Con đừng trách a nương răn dạy quá lời, chuyện tuyển nô này, ấy vậy mà không được qua loa, tuyển tốt, đó là đại trợ lực, nếu tuyển không tốt, mất mặt là nhỏ, giống như chuyện trưa nay, lỡ như làm con bị thương, a nương còn không đau lòng chết sao.”
Từ Man ở trong lòng mẫu thân cọ cọ vài cái, mới gật đầu nói: “Đều nghe lời a nương, hôm nay là A Man sai rồi.”
Đại trưởng công chúa véo cái mũi nhỏ của nàng, sẵng giọng: “Con đúng là không bớt lo được.”
Lại nhìn đến Bích Lan trước mặt, trong mắt chứa một tia không kiên nhẫn nói: “Thôi, ta cũng không phạt nàng, gọi mẫu thân nàng đến, đón về nhà đi.”
Từ Man âm thầm vỗ ngực, may mắn may mắn, may mà nàng không cầu tình cho Bích Lan, bằng không vài hèo khẳng định là không thiếu được. Như vậy cũng tốt, không chừng nàng ta về nhà làm chút việc, còn có thể đến thiên viện làm một nha hoàn cấp thấp tạp dịch vẩy nước quét nhà, còn tốt hơn là đi theo bên người chủ tử xông xáo, tính tình nàng ta như vậy, giống hệt kim bạc xiên đậu hủ, kiểu gì cũng không xiên lên được.
Bích Lan nghe vậy, tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngừng dập đầu tạ ơn Đại trưởng công chúa. Nàng cũng biết rõ, chuyện này nếu đổi lại là nhà khác, những đầy tớ phạm lỗi như nàng, đánh chết chưa đủ, còn liên lụy đến cha mẹ, nay chỉ bị đuổi về nhà, cũng không bị đuổi khỏi phủ, luôn có cơ hội để làm việc lại, đây thật sự là trừng phạt nhẹ nhất rồi.
“Được rồi, dẫn đi đi.” Mặc dù nể mặt Từ Man không nghiêm trị Bích Lan, nhưng Đại trưởng công chúa vẫn rất chướng mắt nàng ta.
Đợi Bích Lan đi ra ngoài, Đại trưởng công chúa mới nắm tay nữ nhi nói: “Hồng Thược sang năm sẽ xuất giá, Hồng Quế đoán chừng cũng không sai biệt lắm, thời gian này, con cẩn thận nhìn xem, cũng tìm Tân ma ma giúp con tuyển một chút, đại nha hoàn bên người không thể qua loa được.”
Từ Man nghiêm túc lắng nghe, ba năm nay, chẳng những bộ dạng đã lớn lên mấy tuổi, mà trong đầu nàng, những lỗ hổng về thế giới này cũng đã được bổ sung trọn vẹn. Rất nhiều quan niệm giai cấp cần thay đổi, rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế cũng không thể dùng cách nhìn của kiếp trước. Còn nhớ từng đọc qua một quyển sách có nói, muốn tự do, thì phải nắm trong tay quy tắc xã hội, chỉ có nắm thấu được quy tắc vô hình đó, mới có thể ở dưới những quy tắc đó mà có được tự do chân chính.
Thân phận của Từ Man lúc này, mặc dù không cần thiết sợ hãi quy tắc gì, cho dù nàng có nghênh ngang hơn cũng sẽ có người thu dọn cục diện cho nàng, nhưng đó không phải là những điều nàng muốn, chỉ bắt người khác không ngừng trả giá, mà chính mình còn cố tình không hiểu không có chừng mực, như vậy một ngày nào đó, sẽ càng làm cho người khác mệt mỏi, tất cả những điều tốt đẹp của ban đầu, đều sẽ bị lãng phí sạch sẽ, Từ Man không muốn biến thành người như vậy.
Sau khi từ biệt mẫu thân, Từ Man mang theo Hồng Quế trở về phòng, đọc sách một lúc, mới phát hiện Quan ma ma mới từ bên ngoài trở về, nàng đắn đo một chút, liền buông sách, đi qua vờ thơ ngây hỏi: “Ma ma sao về trễ vậy?”
Quan ma ma lấy ra một cây kẹo hồ lô từ trong túi đồ, nhét vào tay Từ Man, hiền hòa cười nói: “Lão tỷ muội trong nhà bị bệnh, chủ mẫu nương nương thiện tâm mới cho phép trở về xem sao, trên đường về thấy bán cái này, nghĩ bụng quận chúa sẽ thích, nhưng quận chúa đừng nói cho ai biết nhé, nếu không lần sau lão nô không dám mua về nữa đâu.”
Từ Man cầm cây kẹo hồ lô, kỳ thật bởi vì cơm chiều đã ăn no, không muốn ăn nữa, nhưng nàng vẫn liếm liếm, cười tủm tỉm nói: “Là trở về phủ tổ phụ sao?”
Quan ma ma khó hiểu ý nàng, thu thập đồ đạc, đáp: “Đương nhiên rồi.”
Từ Man xoay người, cầm kẹo hồ lô, liếc nhìn Hồng Thược đứng trong góc một cái, Hồng Thược tức khắc liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Lại cùng
Quan ma ma tán dóc một lúc, nghe bà ta tán dương mình thế nào, lại gièm pha người khác ra sao, lại thêm mắm dặm muối ai đó trong phủ một lúc, rồi mới lấy cớ buồn ngủ, tiễn Quan ma ma ra ngoài, hôm nay vừa vặn cũng không phải ca trực của bà ta.
“Thế nào?” Từ Man nằm ở trên giường, nghe tiếng cửa phòng mở, liền lập tức kéo màn che ra, nhỏ giọng hỏi.
Hồng Thược rón rén đi đến, nhũ mẫu Niên thị đang ngủ ở bên ngoài, không muốn kinh động đến bà.
“Nô tỳ đã đi hỏi Tiểu Tam Tử, bà ta không về Từ phủ, cũng không đi đến hẻm Tiễn Tử.” Hồng Thược chui vào màn che, ngồi bên giường, thấp giọng nói.
“Vậy bà ta đi đâu?” Từ Man nổi hứng tò mò, mấy năm nay, nàng lưu lại Quan ma ma vì muốn biết Từ gia lão phu nhân đến tột cùng phái bà ta đến phủ Đại trưởng công chúa có mục đích gì, nếu chỉ là giám thị bình thường, còn dễ nói, nhưng Quan ma ma bình thường vài tháng lại đi ra ngoài một lần, thần thần bí bí, trừ bỏ Hoàng Tú Oánh có tiếp xúc với bà ta ra, nàng không nghĩ ra còn có ai tiếp xúc với Quan ma ma nữa.
“Tại con hẻm cách không xa phủ chúng ta, là chỗ đông người, Tiểu Tam Tử không dám theo, nhưng đi đến đầu ngõ, thấy bà ta tán gẫu vài câu với một người trên một chiếc xe ngựa, xe ngựa kia còn mới lại không có ký hiệu, nhưng
Tiểu Tam Tử nhận ra được phu xe, là người của nhà Tả tướng quân.” Hồng
Thược kề sát vào Từ Man, nói.
Trong lòng
Từ Man căng thẳng, càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, Hoàng Tú
Oánh biết lựa thời gian tiếp xúc với Quan ma ma, là chuyện nàng không thấy lạ, chắc đơn giản là hỏi một chút tình huống thôi. Nhưng Quan ma ma lại đi tới con ngõ nhỏ ở gần đây, là muốn làm cái gì? Vì sao trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an?
“Ngươi bảo
Tiểu Tam Tử cùng những người còn lại không cần đi theo nữa, còn ngươi nữa, gần nhất đừng tới gần Quan ma ma, cũng đừng xuất hành một mình.” Từ Man luôn nhớ đến trong nguyên tác, Hồng Thược chết, chuyện này lộ ra điều cổ quái, nàng không thể mạo hiểm, e là phải tìm một cơ hội bàn riêng cùng các ca ca rồi.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
10 chương
163 chương
19 chương
5 chương
26 chương