Cùng quân hoan

Chương 42 : Cùng quân hoan

A ~, cô cong cơ thể mềm mại mướt mồ hôi, tiếng rên rỉ lại bị người đàn ông hôn cô thật sâu nuốt vào.   Hai đầu nhũ xinh đẹp sưng đỏ bị ngón tay dài lôi kéo, anh hạ lưu chà đạp đồi tuyết mềm mại cao ngất, làm cô run rẩy mút chặt dương cụ thô cứng, muốn ép khô tất cả tinh dịch trắng sữa trong cơ thể anh.   Cuối cùng Giang Hành cũng buông cái miệng nhỏ bị hôn đến nỗi đỏ ửng của cô ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn môi cô vài giây. Sau đó, anh không thể kiềm chế, đè gáy cô lại đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ.   Cơ thể mướt mồ hôi của hai người dính lên nhau, Giang Hành bắn tinh xong, côn thịt cứng vẫn đang cắm trong hạ thể của cô, Giang Tư Tư không dám ngước mắt nhìn anh, cô thẹn thùng, chỉ cúi đầu nằm trong ngực anh.   “Sướng không?!” Giang Hành hỏi cô, âm điệu trầm thấp quyến rũ.   “Em, em không biết.” Cơ thể Giang Tư Tư căng chặt, cô cúi đầu nhìn bộ ngực bị anh trai bóp để lại nhiều dấu vết, sự ngượng ngùng đã vứt bỏ khi cao trào lại quay về, cô giơ tay che đi.   “Che cái gì? Ngực Tư Tư rất đẹp.” Giang Hành nhẹ nhàng kéo đôi tay ngượng ngùng che chắn của cô ra, bộ ngực vểnh xinh đẹp nảy nảy lắc lư trên không trung. Anh nâng hai cục thịt bị chà đạp lên, dịu dàng vuốt ve, mê hoặc nói: “Chúng nó bị thương, anh hai xoa xoa, chữa thương cho chúng nó nhé.”   “Anh hai, chúng ta như vậy…” Thiếu nữ đã được đút ăn no ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn anh, đôi mắt đã được rửa sạch sau khi trải qua cao trào trong sáng như làn nước mùa thu, làm Giang Hành động lòng, muốn hôn lên đôi mắt trong veo của cô.   Giang Hành thở dài một tiếng rất nhỏ, đời này anh chỉ đưa hết sự dịu dàng của mình cho cô, còn lại sự tàn nhẫn âm trầm cho người khác. Cứ hễ nhớ lại hình ảnh cô và người khác hôn nhau là máu toàn thân anh chảy ngược, giận không thể át, nhưng vậy thì sao? Trả thù mà làm tổn thương cô? Hay chà đạp cô?   Làm tổn thương cô tám trăm, tự tổn hại mình một nghìn, anh không cần. Anh tinh tường nhìn thấy, lúc anh xé rách váy cô, cưỡng bách cô, trong mắt cô có sự kinh hoàng, ngượng ngùng, khiếp sợ, kháng cự và đủ loại cảm xúc, chỉ duy nhất không thấy oán hận.   Cô không oán hận anh cưỡng bách cô, có nghĩa là trong lòng cô có anh. Suy nghĩ này làm Giang Hành cố gắng khống chế lửa giận, động tác nhẹ nhàng lại, dịu dàng xâm chiếm cơ thể tuyết trắng của cô.   Người đàn ông nâng mông cô lên, rút cây gậy dữ tợn dính dịch đục ra, cây gậy và mị thịt mềm ướt cọ xát với nhau làm cô thấy ngứa ngáy. Giang Tư Tư rên nhẹ, đôi mắt mê mang ánh nước nhìn thứ thô to dính đầy thể dịch rũ xuống giữa hai chân người đàn ông.   “Á.” Thiếu nữ sợ hãi kêu lên, cảm giác không trọng lượng truyền đến, cô bị người đàn ông ôm eo ngã xuống sô pha.   Giang Hành nhấc một chân lên, cặp mông hẹp rắn chắc xoay sang trái, để em gái gối lên cánh tay anh, hai người nằm nghiêng, trần trụi dán vào nhau.   “Nhiều vết thương quá.” Cô lẩm bẩm, lúc này mới nhìn thấy vô số vết sẹo lớn lớn bé bé trên ngực anh, vết dao súng hoặc sâu hoặc nông. Dưới ánh đèn sáng, Giang Tư Tư nhìn mà thấy ghê người.   “Tư Tư, dục vọng do bản năng của con người chứ không phải lý trí. Vì sao em không thể chấp nhận anh hai?” Giang Hành mở miệng hỏi.   Câu hỏi của anh làm Giang Tư Tư không biết trả lời thế nào, cô chỉ đau lòng mơn trớn mấy vết sẹo trên ngực anh.   Giang Hành để bàn tay nhỏ của em gái vuốt ve vết thương trên người anh, chỉ là sự trấn an trong đôi mắt đã thay đổi, tay cô mềm mại không xương, nên vuốt dương vật cho anh mới phải.   Người đàn ông nghiêm trang mở miệng, nhưng ngón tay dài lại cắm vào nộn huyệt moi móc: “Pháp luật không cấm thì có thể làm, có luật lệ nào nào quy định rõ rằng anh em ruột không thể làm tình không?”   “Cho nên…” Anh càng dùng sức thọc mị thịt, giọng điệu nghiêm túc tổng kết, “Chuyện mà pháp luật cũng cho phép, mọi thứ còn lại đều không tính là gì. Nếu chúng ta yêu nhau, cần gì phải câu nệ với cái gọi là luân lý thế tục chứ. Nam nữ hoan ái, trước nay chỉ là chuyện của hai người.”   Rất có đạo lý, nhưng Giang Tư Tư lại cảm thấy sai sai.   Dưới cái nhìn chăm chú trìu mến của anh trai, trái tim thiếu nữ đập thình thịch, tay anh đang tác loạn dưới hạ thể cô, ngón cái ấn tiểu hoa châu, nhanh chóng di chuyển, hai ngón tay giữa làm mị huyệt của cô ngứa ngáy chảy ra mật dịch. Không kịp suy nghĩ, cô nghe theo những lời này của anh, đỏ mặt, thấp giọng nói: “Anh hai, anh cắm, cắm Tư Tư nhẹ thôi.”   Cô mất tự nhiên nâng một chân lên, chân nhỏ nõn nà đạp lên cẳng chân của anh trai, ái muội cọ xát cơ bắp trên đôi chân rắn chắc của anh.   “Vẫn chưa đủ, tiểu yêu tinh.” Sự chủ động của cô làm anh mừng như điên, Giang Hành kìm nén xúc động muốn hét lên, đôi mắt chứa đựng sự dục cầu bất mãn, “Em gái ngoan, nhiệt tình to gan câu dẫn anh hai hơn đi“”   Trên mặt anh tràn ngập lửa dục khó tắt, làm Giang Tư Tư bỗng nhớ lại, vừa nãy anh ôm cô, ra lệnh cho cô vén tóc trước ngực ra, để lộ núm vú chờ anh mút. Có phải anh hai cũng khát vọng cô hay không.   “Ngực đau quá, ngực Tư Tư sưng lên rồi…” Cô đỏ mặt đẩy đầu tóc đen trước ngực ra, đầu ngón tay ấn lên vết đỏ trên nhũ thịt, nhìn anh đưa tình ẩn ý.   “Ngoan, anh hai liếm là sẽ không đau không sưng nữa.” Tình dục quá mạnh, làm giọng nói từ tính của anh trở nên khàn khàn, “Chúng nó vểnh cao quá, phải để anh hai ăn cho mềm đi mới được.”