Cùng người yêu cũ xuyên đến 23 năm sau
Chương 11 : Cùng người yêu cũ xuyên đến 23 năm sau
Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, Chử Tình không nhịn được cười: “Cậu đẩy trách nhiệm cho cậu ta à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mình nói thật.” Nhìn thấy cô cười, nét mặt Thích Vị Thần giãn ra, không căng thẳng như lúc trước nữa. Cậu mặc áo thun quần jeans dáng basic nhưng vẫn đẹp trai đến không tưởng. Ánh nắng mặt trời dường như làm tan đi chút lạnh lùng trong mắt cậu, giọt mồ hôi rơi xuống men theo đường nét khuôn mặt, dừng trên giày thể thao màu trắng.
Chử Tình ngắm nhìn khuôn mặt này, cơn tức giận bay mất, thở dài một tiếng: “Bỏ đi, không so đo với cậu nữa.”
Trong mắt Thích Vị Thần xuất hiện chút ánh sáng, cậu im lặng đưa túi nilon trong tay qua: “Cho cậu.”
“Tôi không cần, cậu giữ lại tự mình ăn đi.” Chử Tình không có ý định nhận.
Thích Vị Thần im lặng, tay cầm chiếc túi vẫn dừng ở giữa không trung như đang thể hiện rõ ràng nếu cô không nhận cậu sẽ để tay như vậy mãi. Chử Tình đứng như vậy một lát, bất đắc dĩ nhận lấy: “Được rồi, cậu về ký túc xá ngủ một lát đi.”
“Được.”
Chử Tình lại nhìn cậu, định nói cậu không cần vì những chuyện nhỏ như vậy mà chờ cô dưới trời nắng, nhưng ngẫm nghĩ một lát quyết định không nói gì, xua tay rời đi. Lúc cô về đến ký túc xá, thời gian nghỉ trưa chỉ còn 40 phút, cô tiện tay đặt túi nilon ở trên bàn rồi nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn Toán, sau khi học xong tất cả học sinh sẽ đến hội trường tham gia lễ khai giảng. Nghi lễ này đối với người trưởng thành mà nói rất buồn tẻ, nhưng đối với học sinh cấp ba thì không khác gì ngày hội vui chơi, dù là những bạn yêu học tập không thích vui đùa cũng sẽ thất thần trước khi bắt đầu buổi lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thầy giáo dạy Toán biết học sinh ngồi trong lớp nhưng tâm hồn cũng đã bay đi, không thiết học hành gì, nên cũng không giảng bài mới mà phát một đề thi cho cả lớp, bản thân mình thì lên bàn giáo viên ngồi, thi thoảng đi loanh quanh một vòng.
Không khí lớp học sau 12h trưa như trộn lẫn thuốc ngủ thúc giục đám học sinh mơ màng ngủ gật, Thích Mộ Dương ngáp một cái, đưa cho Chử Tình một tờ đề thi vừa được phát xuống.
Chử Tình tìm tòi lục lọi một lát không thấy bút đâu, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta: “Có hai bút không? Cho tôi mượn một cái.”
“Tôi có một cái là giỏi lắm rồi, lấy đâu ra nhiều.” Thích Mộ Dương lười biếng nói.
Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Mẹ cậu cho cậu nhiều tiền sinh hoạt phí như vậy mà cậu vẫn không mua thêm được mấy cái bút hả?”
“Mua cũng lãng phí.” Thích Mộ Dương “xùy” một tiếng, “Bút cậu đâu?”
“Tôi không tìm thấy, nếu không tôi mượn cậu làm gì?” Chử Tình cạn lời, bởi vì bản thân quá mức bần cùng, cô chỉ mua một cái bút, giờ không thấy đâu cũng không có đồ dự phòng, cô đang nói chuyện thì thấy Thích Mộ Dương sắp gục mặt xuống bàn ngủ, lập tức nói, “Giờ cậu không dùng, cho tôi mượn trước đi.”
“Không được.” Thích Mộ Dương cảnh giác cầm bút thật chặt, “Cho cậu mượn chút nữa thầy giáo xuống tôi lấy gì làm đạo cụ?”
Chử Tình câm nín nhìn chằm chằm cậu ta ba giây, còn chưa mở miệng thì một chiếc bút máy đã được đặt trên bàn của cô. Bút máy màu đen, trên vỏ không có hoa văn gì, chỉ có chút ánh sáng lạnh ở thân bút, giống y như chủ nhân của nó.
Chử Tình vừa ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Thích Vị Thần, trong nháy mắt, cô có cảm giác áp bách giống như bị giám sát lúc học bài, cô ngượng ngùng sờ mũi: “Cảm ơn.”
Thích Vị Thần liếc nhìn cô sau đó xoay người sang chỗ khác, lúc này Chử Tình mới thả lỏng lại bình thường. Ánh mắt Thích Mộ Dương chuyển động quanh hai người một vòng, hạ thấp giọng hỏi Chử Tình: “Hai người giảng hòa rồi?”
“Giảng hòa cái gì mà giảng hòa, bọn tôi cãi nhau bao giờ?” Chử Tình mạnh miệng.
Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, “xùy” một tiếng rồi nói: “Lời phụ nữ là quỷ lừa người.”
“Câm miệng.” Chử Tình nghiêng đầu liếc xéo cậu ta một cái.
Thích Mộ Dương cũng không vì vậy mà ngoan ngoãn nghe lời, cậu ta dịch gần đến chỗ Chử Tình nói: “Làm thế nào mà cậu ấy dỗ được cậu, dùng chiêu của tôi sao?”
Chử Tình: “…” Không phải, là dùng chiêu bán đứng cậu ta.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của cậu ta, Chử Tình quyết định vẫn đừng nên nói cho cậu ta biết sự thật phũ phàng này. Trong lúc hai người lẩm nhẩm nói chuyện, Trần Tú ở bàn trên thi thoảng liếc sang Thích Vị Thần, luôn cảm thấy tâm trạng của cậu bạn ngồi cùng bàn ngày hôm nay không tệ.
Thích Mộ Dương buôn dưa với Chử Tình một lát thì gục xuống bàn ngủ, đến 10 phút cuối giờ học mới bò dậy múa bút thành văn.
Chử Tình thấy vậy hơi kinh ngạc: “Cậu biết làm hả?”
“Toán á, có gì khó, tùy tiện điền mấy số là được.” Thích Mộ Dương hí hoáy vài phút đã viết xong.
… Làm lung tung à, Chử Tình cảm thấy mình đã đủ cẩu thả, không nghĩ đến còn có đứa cẩu thả hơn, nhìn bài thi của mình còn hai câu để trắng, lại nhìn bài thi đầy chữ chỉ trong một nốt nhạc của Thích Mộ Dương, không khỏi “ặc” một tiếng.
Chuông tan học vang lên, Thích Mộ Dương mang bài thi lên nộp rồi nói nhỏ với Chử Tình: “Khai giảng gần kết thúc thì gọi điện thoại báo cho tôi.”
“Cậu đi đâu?” Chử Tình nhướng mày.
Thích Mộ Dương nhìn thoáng qua xung quanh: “Quán net.”
Chử Tình lập tức động lòng, từ lúc xuyên đến năm 2042, cô còn chưa đi quán net lần nào, không biết lưu lượng thời đại này có nhanh hơn trước không, trò chơi có hay hơn trước không.
Thích Mộ Dương thấy cô động lòng thì dừng một lát hỏi: “Cậu đi không? Tôi mời.”
“Nếu tôi đi thì ai ở lại làm tai mắt?” Chử Tình hơi chần chừ.
Thích Mộ Dương liếc nhìn cô: “Muốn đi thì cứ nói thẳng, Trần Tú ở lại, cậu ta không trốn học.”
Chử Tình nhìn Trần Tú ở bàn trên đang cau mày giải một đề toán, dáng vẻ ngoan ngoãn không hề giống một học sinh trốn học. Cô búng tay một cái, vừa định đồng ý thì nhìn thấy Thích Vị Thần lấy nước xong đang về chỗ. Những ngày tháng bị học thần theo dõi bắt học vẫn còn rõ như hôm qua, lời của cô vừa đến miệng đã biến thành…
“Tôi không đi, tôi muốn dự lễ khai giảng.”
Thích Mộ Dương lập tức dùng ánh mắt sinh động truyền đạt một ý nghĩ ‘cậu có bệnh hả?’ cho Chử Tình
Chử Tình vừa nói xong đã hối hận, dù sao cũng đã chia tay, Thích Vị Thần cũng không có lý do để quản cô, cô sợ cái búa gì? Nhưng nói cũng đã nói, vì duy trì hình tượng Chử gia của mình, cô chỉ đành bâng quơ nhắc nhở: “Còn không cút là không đi được luôn giờ.”
Thích Mộ Dương “xùy” một tiếng, lập tức gọi Gian Thần cùng Nhóc Mập đi. Thích Vị Thần nhìn mấy người rời đi, quay đầu lại nhìn về phía Chử Tình: “Mấy cậu ấy đi đâu?”
“À, đi WC.” Chử Tình thuận miệng trả lời có lệ.
Thích Vị Thần im lặng, cậu không hề cảm thấy dáng vẻ của mấy người kia là đi WC, Chử Tình sợ cậu hỏi lại, vội vàng cúi đầu coi như chuyện gì cũng không biết, quả nhiên Thích Vị Thần quay đi luôn.
Mười phút cuối của tiết học đầu tiên là thời gian hoạt động tự do, theo những gì cô chủ nhiệm nói buổi sáng thì vào tiết hai các thầy cô mới đưa học sinh mới đến hội trường, vậy nên chuông vào lớp vừa vang lên, học sinh đã ngồi ngay ngắn trong phòng.
Chử Tình không thể ra ngoài đi net, càng nghĩ càng thấy hối hận, một mình buồn bã ỉu xìu ngồi ở góc tường, mới ngây người một lát thì thấy cô chủ nhiệm Triệu Tử Hàm bước vào.
Triệu Tử Hàm vừa vào lớp đã vội vàng nói: “Cô vừa nhận được thông báo hội trường xảy ra sự cố nên lễ khai giảng hôm nay hủy bỏ.”
Vừa nghe hủy bỏ, những âm thanh thất vọng liền xuất hiện trong lớp, cô chủ nhiệm cau mày vỗ tay yêu cầu lớp trật tự, đợi đến khi lớp học yên tĩnh mới nghiêm túc nói: “Hủy cũng tốt, các em giờ đang là lớp 12, mỗi giây mỗi phút đều nên dùng vào việc học, tiết này cô giáo Ngữ văn không đến, làm bài thi đi, tan học nộp lại.”
Cô vừa nói xong thì dừng tầm mắt ở mấy chỗ trống cuối lớp hỏi: “Mấy bạn kia đâu?”
“Dạ… Thưa cô, mấy bạn ấy vừa bị tiêu chảy, chắc sắp về giờ ạ.” Câu trả lời của Trần Tú tuy nhỏ nhưng rất lưu loát, vừa nhìn đã biết thường xuyên giúp bọn họ nói dối.
Triệu Tử Hàm gật đầu, giao việc còn lại cho cán sự bộ môn Ngữ văn rồi rời đi. Học sinh trong lớp đều uể oải ỉu xìu, hơn nữa còn có một vài tiếng oán giận vì phải làm bài liên tục hai tiết. Sau đó Không đạt tiêu chuẩn bắt đầu đập bàn lập lại kỷ luật, có vài người cãi nhau với cậu ta.
Gà bay chó sủa, Chử Tình cũng không để ý những người khác nói gì mà chọc chọc Trần Tú: “Gọi bọn họ về chưa?”
“Rồi, tôi đã gửi tin nhắn, chắc hết tiết sẽ về đến nơi.” Trần Tú nhỏ giọng trả lời, lúc nói chuyện bị Thích Vị Thần nhìn thoáng qua thì ngồi thẳng dậy theo bản năng.
Chử Tình gật đầu, lấy bài thi Ngữ văn xong thì ngáp một cái.
“Chử gia, có thể đưa bài thi của ba người họ cho tôi không?” Trần Tú hạ giọng.
Chử Tình dừng một lát: “Cậu định làm hộ bọn họ?”
“Tan học phải nộp rồi, cô giáo Ngữ văn rất nghiêm, không thể không nộp.” Trần Tú trả lời.
...Thật là anh em tốt nhất thế kỷ, Chử Tình “haiz” một tiếng, đưa bài thi cho cậu ta. Trần Tú lấy bài thi xong thì bắt đầu làm, nhưng cậu ta xem nhẹ uy lực của bài thi Ngữ văn, mỗi câu đều phải viết một đống chữ, mà đống chữ này cậu ta phải viết đi viết lại bốn lần.
Cách tan học còn 10 phút, Trần Tú cũng sắp khóc, nhưng cậu ta không dám nhờ bạn cùng bàn giúp, chỉ đành quay đầu nhìn Chử Tình: “Chử gia, giúp tôi đi mà.”
Chử Tình nhìn tờ bài thi, không hề muốn chép chút nào nhưng thấy Trần Tú bé nhỏ thật sự đáng thương, cô duỗi tay ra: “Đưa đây.”
“Cảm ơn Chử gia, vậy Chử gia chép bài cho đại ca đi, nhớ viết tên nữa.” Trần Tú nói xong thì đưa bài thi cho Chử Tình.
Chử Tình hí hoáy viết một lúc, cuối cùng viết tên, trước khi tan học thì nộp bài cho cán sự môn Ngữ văn. Sau khi Thích Mộ Dương chạy về, nghe nói bài thi của mình là cô làm hộ thì cố ý mời cô ăn cơm tối.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Thích Mộ Dương bị cô giáo Ngữ văn gọi riêng ra ngoài.
“Chử gia, cậu chưa làm cho đại ca sao?” Vẻ mặt Trần Tú rất lo lắng.
Chử Tình cực kỳ vô tội: “Tôi có làm mà, còn cố ý đổi kiểu chữ, tuyệt đối không bị phát hiện.”
“Vậy vì sao…” Trần Tú nói được một nửa thì thấy Thích Mộ Dương mang vẻ mặt không còn gì để nói quay về, cậu ta vội hỏi: “Cô giáo gọi đại ca ra ngoài làm gì?”
Thích Mộ Dương dùng ánh mắt sâu kín nhìn về phía Chử Tình, ngay cả tức giận cũng lười: “Chử Tình, cậu làm xong bài thi có ghi tên cho tôi không?”
“Có ghi.” Chử Tình nghi hoặc.
Thích Mộ Dương ngồi xuống, hiếm khi kiên nhẫn hỏi: “Ghi gì?”
“Tên cậu, có vấn đề gì sao?” Chử Tình càng ngày càng khó hiểu.
Thích Mộ Dương cười lạnh một tiếng, đập bài thi trên bàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu chắc chắn đây là tên của tôi? Cậu xem cậu viết cái gì!”
Chỉ thấy trên bài thi Ngữ văn viết ba chữ to “Thích Mộ Dương”. (*)
(*) Tên của Thích Mộ Dương là 戚慕阳, 慕 trong ngưỡng mộ, yêu mến, 阳 trong mặt trời. Thích Vị Thần đặt tên này cho con để thể hiện tình yêu với Chử Tình, Dương với Tình có ý nghĩa tương đương nhau (xem lại ý nghĩa tên của Chử Tình trong chương 3)
Chử Tình không biết ý nghĩa tên của cậu nên viết trên bài thi của Thích Mộ Dương là 戚牧羊, cách phát âm giống nhau nhưng nghĩa khác nhau, 牧羊 là chăn dê.
Chử Tình: “… Có vấn đề gì sao?”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
22 chương
58 chương
20 chương
3 chương
91 chương