Đầu tháng hai, mùa xuân tới, tổ làm phim được nghỉ một tuần.
Khúc Kim Tích vừa xuống máy bay, vợ chồng Lương San đã đến sân bay để đón cô từ sớm.
Về phần Thẩm Thính, anh rời tổ làm phim hai ngày trước để xử lý chuyện công ty, Tần Tang được phái đi đón người, ai ngờ lại chẳng đón được.
Cho đến khi Khúc Kim Tích nhận được tin nhắn từ Wechat mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
".
.
."
Suýt chút nữa anh đã quên, hiện tại cô đã có nhà mẹ đẻ.
"Trực tiếp về nhà mẹ cô, bà ấy đã đợi lâu rồi, một tuần vừa rồi bà ấy không ngừng hỏi cô xem cháu thích ăn gì, có không ăn được món gì không, chờ cháu đến rồi bà ấy muốn đích thân vào bếp nấu cho cháu nếm thử." Lương San và Khúc Kim Tích cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, người phụ nữ từng là bậc thầy diễn xuất của làng giải trí này hiện đang nắm tay Khúc Kim Tích, hỏi han ân cần giống như đang đặt bản thân vào vị trí người mẹ.
Bà biết Khúc Kim Tích đóng phim vất vả thế nào, mà loại vất vả này, bất kể một diễn viên nào cũng nhất định phải chấp nhận, để có thể diễn tốt thì phải chịu được cực khổ.
Lương San sẽ không bởi vì hỏi han Khúc Kim Tích quay phim chịu cực khổ thế nào.
Vào lúc cô quay phim, bà gần như là sẽ không liên lạc với cô.
Cho đến khi biết Khúc Kim Tích được nghỉ, bà mới chủ động liên lạc.
"Vậy cũng không được." Khúc Kim Tích bị sự nhiệt tình của bà dì trong video làm cho áp lực hơn.
Sức khỏe của bà cụ không tốt, nếu để bà cụ xuống bếp nấu đồ ăn cho cô, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì cô cảm thấy rất có lỗi: "Cô, cháu không kén ăn, cô bảo bà dì đừng vào bếp nấu."
"Yên tâm đi, bà cụ chỉ ở xa chỉ huy, ai cũng không dám để bà ấy vào phòng bếp thật đâu mà cháu sợ."
Lương San thấy cô gái nhỏ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bà dở khóc dở cười.
Nhà cũ nhà họ Chung là một trang viên, xe đi vào cửa chính, chạy ước chừng mười lăm phút mới đến chỗ ở.
Khúc Kim Tích ngồi bên trong xe nhìn qua cửa sổ liền thấy được một đám người làm.
Không hề khoa trương.
Tình huống gì đây?
Không phải dòng họ Chung và dòng họ Lương đều rất ít người sao, sao lại có nhiều người ở đây vậy?
Chỉ ở trong tổ diễn Khúc Kích Tích mới thấy nhiều người đứng tụ tập một chỗ như vậy.
Lương San kịp thời giải thích: "Trong nhà rất ít người, nhưng nhà quá lớn, cần quét tước cho nên người giúp việc và bảo vệ là được thuê đến."
Khúc Kim Tích lập tức hiểu ra.
Hơn hai phần ba số người ở đây đều là người giúp việc cho trang viên.
"Bà chủ, cô chủ và cậu đưa cô chủ nhỏ về rồi ạ."
Khúc Kim Tích vừa xuống xe liền nghe thấy một câu, cô chủ và cậu là chỉ Lương San và giáo sư Lục, còn cô chủ nhỏ kia.
.
.
Ngay sau đó, cô thấy đám người tách ra, một người giúp việc đỡ bà cụ đi tới.
Bà cụ mặc áo dài cổ, đầu có nửa phần là tóc bạc, khuôn mặt hiền từ khiến cho người khác vừa nhìn đã có thiện cảm.
"Tích Tích." Ánh mắt bà cụ dừng trên người Khúc Kim Tích, vội vàng ra hiệu, Khúc Kim Tích tiến đến gần sau đó gọi một tiếng bà dì, ánh mắt bà cụ lập tức ngấn lệ.
Tuy rằng lúc trước đã gặp nhau qua video, cũng đã chụp không ít ảnh, nhưng những người già đều không thích những thiết bị điện tử như vậy, hơn nữa ảnh chụp và gặp mặt trực tiếp nhất định khác nhau, người thật đứng trước mặt khiến cho bà cụ cảm thấy xúc động hơn.
Trước khi nhìn thấy bà cụ, Khúc Kim Tích đã nghĩ bản thân có thể khống chế được cảm xúc, nhưng sau đó cô mới phát hiện bản thân không thể khống chế được, cuối cùng cô và bà ôm nhau khóc như mưa.
Bà cụ hiền lành, dùng ánh mắt yêu thương nhìn Khúc Kim Tích khiến cô vô cùng nhớ bà nội.
Khúc Kim Tích và nguyên chủ đều có chung hoàn cảnh, ông nội mất sớm, bà nội là người nuôi cô lớn lên, bà vô cùng tốt với cô, nhưng sau đó vì tuổi cao sức yếu mà qua đời, để lại cô sống đơn độc.
.
.
Sau khi ở với bà cụ một lúc lâu, cảm thấy buồn ngủ và muốn trở phòng nghỉ ngơi, Khúc Kim Tích liền trở về căn phòng được bà sai người chuẩn bị cho cô.
Căn phòng do bà sắp xếp, những đồ dùng bên trong đều được Lương San trang bị lại phù hợp với phong cách trẻ trung của một cô gái trẻ tuổi - Phong cách ban đầu quá quá nhiều hoa văn, không phù hợp với khí chất sôi nổi của một cô gái trẻ.
Lương San trực tiếp biến căn phòng thành một căn phòng màu hồng - Trước kia bà luôn nằm mơ rằng sẽ sinh được một cô con gái, cho con bé mặc quần áo như công chúa, nhưng hiện tại bà lại không có con gái, chỉ có duy nhất một người cháu gái.
Tuy rằng đã trưởng thành, nhưng điều này không ngăn cản Lương San đối xử với Khúc Kim Tích như là một cô gái nhỏ.
Lần trước ở thôn Đào Vân, bà đã nhìn thấy quần áo của Khúc Kim Tích, đa số đều là trang phục dễ thương nên bà lập tức biết sở thích của cô cháu gái mình.
Cô vừa về phòng không lâu thì tiếng gõ cửa vang lên, là một người giúp việc trẻ tuổi, vẻ mặt có chút khẩn trương hỏi cô: "Cô chủ nhỏ, tôi, tôi có thể xin chữ ký của cô không?"
Khúc Kim Tích có chút kinh ngạc, không ngờ người giúp việc là là fans của cô.
"Được." Cô thoải mái ký tên cho người giúp việc, đối phương vừa kích động vừa thỏa mãn chạy đi.
Lúc rời đi, người đó còn nhìn trái nhìn phải giống như sợ hành động của mình bị người khác phát hiện.
Cô ấy chỉ biết, cho dù Khúc Kim Tích là diễn viên hay cô chủ nhỏ, chỉ cần bản thân lặng lẽ đến xin ký tên thì cô nhất định sẽ đồng ý.
Khúc Kim Tích ngáp một cái, trở về phòng tắm rửa.
Chờ sau khi tắm sạch sẽ xong, cô ngồi trên đầu giường xem kịch bản, vừa đọc được một chút thì cửa phòng lại bị gõ.
Đừng nói là người giúp việc vừa nãy nhé.
Khúc Kim Tích để kịch bản xuống, đứng dậy mở cửa.
Nhưng mà người gõ cửa chính là Lương San, trong tay bà còn cầm theo một cái gối, cười tươi nhìn Khúc Kim Tích: "Kim Tích, tối nay cô ngủ cùng cháu nha?"
Hả?
Khúc Kim Tích bị câu nói của Lương San làm cho mơ màng.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện Lương San chủ động yêu cầu ngủ chung với cô.
Cô ngạc nhiên hai giây, sau đó gật đầu nói: "Được ạ."
Vì cô mà giáo sư Lục phải ở trong phòng một mình, liệu ông ấy có cảm thấy cô đang cướp vợ của ông
ấy không?
Khúc Kim Tích suy nghĩ miên man, Lương San ôm gối ngủ bỏ lên giường, nhìn trên giường nói: "Trước khi ngủ xem kịch bản, trong giấc mơ đều là tình tiết trong kịch bản."
Những lời này của Lương San rất đúng.
"Trước kia cô cũng giống cháu." Lương San thu hồi ánh mắt đang nhìn kịch bản: "Năm đầu tiên khi rời khỏi giới giải trí, mỗi tối cô đều mất ngủ."
Khúc Kim Tích tiếp lời: "Vì sao ạ?"
Rời khỏi giới giải trí, không đóng phim, không có áp lực, cuộc sống sẽ thoải mái hơn mới đúng.
"Không quen." Lương San ngoắc tay ý bảo cô nằm xuống bên cạnh bà: "Nhiều năm đi diễn, đột nhiên lại không đóng phim nữa, giống như bản thân vừa mới đánh mất thứ gì đó, rất khó chấp nhận."
Điều đó có thể thấy được, Lương San từng yêu thích ngành diễn xuất như thế nào.
"Chịu đựng qua năm đầu tiên, tìm được chuyện khác làm mới phát hiện không đóng phim nữa cũng rất tốt.
Cô có rất nhiều thời gian rảnh, muốn làm gì thì làm, không phải bất chấp mọi thứ vì diễn xuất."
Khúc Kim Tích nhớ lại những tin tức của Lương San ở trên mạng, 90% fans đều tiếc nuối, cho rằng bà không nên rời khỏi giới giải trí khi sự nghiệp đang ở trên đỉnh cao, lại càng không nên lấy một người giáo sư bình thường.
Nhiều phương tiện truyền thông còn vô đạo đức đưa tin lung tung, họ tùy ý tìm một người phụ nữ giống với Lương San, nói sau khi Lương San rời khỏi giới giải trí để lấy chồng thì sống không tốt.
.
Rất nhiều người nói ra những lời khó nghe, khiến người khác khó mà tin được là phần lớn những ý kiến thảo luận đều là của nữ giới.
Khúc Kim Tích hiếm khi mới tâm sự với một người cùng giới, hơn nữa còn là trưởng bối.
Nghĩ một chút, cô nói: "Cô thật sự không sợ hãi sao? Nhỡ may.
.
.
Cháu nói là nhỡ may dượng đối xử với cô không tốt, cô vì dượng mà rời khỏi ngành.
.
."
Không đợi cô nói hết lời, những từ ngữ cô biểu đạt Lương San đều hiểu được, đôi mắt in hằn dấu vết của năm tháng nhìn Khúc Kim Tích một cách dịu dàng.
"Tuy rằng vào thời điểm đó, quả thật cô bị tình yêu che mờ mắt, nhưng cô thật sự rất may mắn khi đưa ra quyết định đó.
Về phần sợ hãi? Tại sao cô phải sợ? Cô tin tưởng vào người mình yêu và cũng tin bản thân xứng đáng có được tình yêu."
"Tích Tích, tình yêu ở trước mặt, không có chuyện xứng hay không xứng, chỉ có yêu hoặc không yêu."
Người cô này chân thành truyền đạt lại cho cháu gái kinh nghiệm tình yêu.
Nghe vậy, Khúc Kim Tích kinh ngạc..
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
23 chương
12 chương
11 chương
10 chương
83 chương