Đúng lúc này, phòng tắm truyền đến tiếng gọi của người đàn ông: "Kim Tích."
Đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích lén lấy điện thoại của Thẩm Thính để xem trộm nên trong lòng cô rất lo sợ.
Đột nhiên có tiếng nói vang lên khiến cô sợ tới mức cả người đều run rẩy, điện thoại rơi xuống sô pha.
Trong lúc bối rối, cô chỉ biết nhìn vào điện thoại di động, đáp lại: "Có chuyện gì vậy?" "Lấy giúp tôi dao cạo râu."
"Được." Khúc Kim Tích đành phải đút điện thoại vào lại túi áo khoác, xoay người bước vào phòng ngủ, cô nhớ rõ Thẩm Thính đặt dao cạo râu ở trong ngăn kéo, lần trước khi biến thành con nhím cô đã nhìn thấy.
Lúc gõ cửa phòng tắm, cô chợt thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, tim Khúc Kim Tích không ngừng đập dồn dập, trong nháy mắt cô muốn chạy trốn.
Cô dự cảm chuyện tiếp theo sẽ phát sinh là gì.
Bổ dương khí.
.
.
Bổ dương khí..
.
Trong lòng Khúc Kim Tích liên tục đọc nhẩm ba lần, khi cửa phòng tắm mở ra, cô vô cùng tự nhiên mà đưa rao cạo râu cho Thẩm Thính.
Từ khe cửa, hơi nước bốc ra, Thẩm Thính đứng trong làn sương mù mờ ảo, trên mặt còn dính nước, anh đưa tay ra lấy dao cạo râu.
Anh không nói gì.
Khúc Kim Tích cũng không nói gì.
Hai người cứ yên lặng mà đối diện với nhau, khuôn mặt của Khúc Kim Tích nhanh chống nóng bừng, hai má đỏ hồng.
"Cùng nhau tắm?" Người đàn ông bên trong phòng tắm nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói vô cùng hấp dẫn, giống như nhìn rõ nội tâm đang rối bời của cô.
Về phương diện này, Thẩm Thính vô cùng dịu dàng, ngoại trừ cuối cùng cảm thấy mệt mỏi không muốn động đậy ra thì không có bất kỳ khó chịu nào.
Bỏ qua những yếu tố khác, nói về vấn đề cảm giác, cô là một người phụ nữ bình thường nên dĩ nhiên sẽ cảm thấy thích.
Tuy nhiên, cô thật sự cảm thấy rối bời trước mối quan hệ hiện tại giữa mình với Thẩm Thính.
Mà giờ gặp phải vấn đề bổ dương khí, giống như có được một lý do quang minh chính đại, nhưng mà.
.
.
Không đợi Khúc Kim Tích nghĩ xong, Thẩm Thính vẫn lựa chọn chủ động tiến tới như bình thường, thái độ cưỡng chế, mạnh mẽ kéo Khúc Kim Tích đến gần, khi hai thân thể sát lại, anh liền giam cầm cô trong cơ thể vạm vỡ của mình.
"Không phải nói phải bổ sung dương khí hay sao?" Người đàn ông hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn cô mang theo ý cười: "Anh rất vui khi được cống hiến sức lực."
Khúc Kim Tích: ".
.
."
Cô kiên trì nói: "Giang, Giang đại sư đã nói hết cho anh?"
Thẩm Thính luôn nghĩ bản thân không có sở thích đặc biệt gì, nhưng anh phát hiện mình rất thích nhìn người nào đó thẹn thùng nhưng lại cố gắng bày ra dáng vẻ bình tĩnh.
"Em cảm thấy thế nào?" Ngón tay thon dài khẽ cầm lấy chiếc cằm trắng nõn của cô gái, khoảng cách của hai người không quá hai cm, hô hấp dần trở nên gấp gáp.
Khúc Kim Tích theo bản năng nín thở, ngón tay siết chặt, lông mi dày khẽ run lên như cánh chim, lay động lòng người.
Rất lâu sau không thấy Thẩm Thính có động tĩnh gì.
Khúc Kim Tích mở to đôi mắt, ánh mắt giao với đôi mắt màu nâu của người đàn ông, cô đương nhiên sẽ không biết, Thẩm Thính đang suy nghĩ xem có nên buông tha cho cô sau một ngày diễn vất vả hay không.
Bởi vì một khi tiếp xúc, anh khó có thể khống chế được bản thân.
Thôi, còn nhiều thời gian.
Ngay khi Thẩm Thính sắp buông vòng eo nhỏ nhắn của cô ra, đôi mắt Khúc Kim Tích khẽ động, cô rướn người, đôi môi đỏ mọng khẽ hôn lên môi anh.
Đây chính là của ngon đưa đến tận miệng.
Đôi mắt của Thẩm Thính như bừng lên ngọn lửa.
Tiếng nước trong nhà tắm không ngừng chảy, hơi nước mỗi lúc một nhiều, không biết qua bao lâu, tiếng nước mới ngừng chảy.
Thẩm Thính ôm cô gái đã mềm nhũn bước vào phòng ngủ, vừa chui vào chăn, Khúc Kim Tích liền không muốn động.
Mệt mỏi quá.
Toàn thân rã rời.
Cô lẳng lặng kéo chăn xuống, hai mắt lộ ra nhìn chằm chằm thắt lưng của người đàn ông, không nhịn được mà hỏi: "Không phải thắt lưng của anh đang bị thương sao?"
Thẩm Thính lấy máy sấy tóc, cắm điện rồi nói: "Đưa đầu lại đây." Khúc Kim Tích liền nhích đầu về phía anh.
Gỡ khăn tắm xuống, Thẩm Thính bắt đầu thay cô sấy tóc, tiếng ong ong của máy sấy cùng với lượng nhiệt ấm áp tỏa ra, Khúc Kim Tích thoải mái nhắm mắt lại, không đợi Thẩm Thính trả lời về vấn đề bị thương ở thắt lưng, cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng trong đầu cũng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Được Thẩm Thính sấy tóc cho thật sự rất thoải mái.
.
.
Ngày hôm sau, Khúc Kim Tích có buổi chụp ảnh vào buổi sáng, buổi tối hôm qua cô lại bổ dương một cách quá mức.
Trúc Sơ Tâm là một con yêu quái, đảm đương những phân cảnh hành động trong phim, có rất nhiều cảnh đánh nhau, so với những bộ phim khác cô từng đóng thì kịch tính hơn nhiều.
Sau khi làm quen với những nhân viên công tác của đoàn phim, vào lúc cô mặc trang phục để chuẩn bị hóa trang vào nhân vật, một nhân viên công tác còn đến nói đùa với cô: "Cô Khúc, tôi đã chuẩn bị cô hẳn hai lớp phòng hộ, nhất định làn da của cô sẽ không bị tổn thương, tránh để cho thầy Thẩm đau lòng."
Ban đầu bị trêu ghẹo, Khúc Kim Tích đỏ mặt vội giải thích vài câu, sau đó phát hiện bản thân càng giải thích, trên khuôn mặt nhân viên công tác càng hiện lên vẻ "Tôi biết hết rồi, cô không cần phải nói nhiều", thế là cô đành ngậm miệng.
Tuần này Thẩm Thính không ở đây, anh được đoàn phim "Tình Cố Nhân" mời làm khách mời.
Vào lúc đi, để tránh Khúc Kim Tích lại biến thân, anh lấy lý do bổ khí mà lôi kéo Khúc Kim Tích quan hệ đến nửa đêm, cho đến khi Khúc Kim Tích không chịu nổi mới buông tha.
Khúc Kim Tích: ".
.
."
Nói thật, cô vô cùng hy vọng lão nam nhân rời đi!
Nhìn vẻ ngoài lịch sự, ai ngờ vừa lên giường liền hóa thành cầm thú, đúng là không phải người!
Hôm nay Khúc Kim Tích có một cảnh diễn quan trọng.
Trúc Sơ Tâm vì khôi phục được thực lực, chỉ dựa vào nghỉ ngơi thì không thể nào khôi phục nhanh được, đúng lúc thành phố Cố Tầm An ở có xảy ra mấy chuyện đặc thù khiến lòng người bàng hoàng..
Là một con chuột yêu gây nên, con chuột yêu này để mắt tới Trúc Sơ Tâm.
Yêu và yêu tuy rằng cùng đồng loại, nhưng mà có một số loài yêu vì muốn tăng thực lực mà không ngại giết đồng loại của mình.
Con chuột yêu kia muốn giết Trúc Sơ Tâm, ngược lại bị Trúc Sơ Tâm giết chết.
Nhưng mà thực lực của Trúc Sơ Tâm chưa hồi phục, hơn nữa cũng không phải là đối thủ của con chuột yêu kia, bởi vì vậy cô cần bố trí một chút mới có thể thắng được con chuột yêu đó.
Trận chiến này đối với Trúc Sơ Tâm mà nói cũng không dễ dàng, chỉ cần sơ sẩy một xíu thôi là cô sẽ thua.
Cảnh diễn của con chuột yêu kia không nhiều, chỉ diễn trong một ngày là xong, bởi vậy hôm nay diễn viên mới vào tổ.
Mãi cho đến khi thấy người, Khúc Kim Tích mới biết người diễn vai chuột yêu kia chính là Tô Học
Lâm.
Tô Học Lâm là người mới ký hợp đồng với S&T.
Lần đầu tiên Khúc Kim Tích đến công ty đã gặp mặt anh ta.
Lúc nguyên chủ ra mắt có quay bộ phim chiếu mạng tên “Kỳ Huyễn Nhân Sinh”, từng hợp tác với Tô Học
Lâm.
Trong bộ phim đó, cô đóng vai người yêu cũ của Tô Học Lâm, một người vô cùng độc ác.
Nhìn thấy Tô Học Lâm, Khúc Kim Tích hạ mi xuống.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tô Học Lâm từng lừa một fan nữ ở trong phim “Kỳ Huyễn Nhân Sinh” nhưng sau đó thì chối bỏ vô trách nhiệm.
Mọi người trong công ty đều biết Khúc Kim Tích và Thẩm Thính là một cặp, tương lai rõ ràng sẽ là bà chủ của họ, Tô Học Lâm đương nhiên cũng biết.
Bởi vì khi nhìn thấy Khúc Kim Tích, anh ta không những không ngừng gọi tên cô, mà trong giọng nói còn chứa đựng sự nịnh nọt: "Cô Thẩm."
"Thầy Tô." Khúc Kim Tích nhàn nhạt nói.
"Không ngờ rằng còn có thể có cơ hội hợp tác với cô thêm lần nữa, thật sự là vinh hạnh." Tô Học Lâm nói, nhưng chỉ có trong lòng anh ta mới hiểu rõ.
Sau khi gia nhập vào công ty S&T, sự nghiệp của anh ta quả thật có chuyển biến tốt hơn so với công ty cũ, nhưng mà người đại diện của anh ta là Minh Na lại quản lý một lúc nhiều nghệ sĩ cho nên không tập trung giúp anh ta phát triển được.
Mà anh ta và Khúc Kim Tích từng đóng chung trong một tác phẩm.
Vào thời điểm ấy, anh ta là nam chính, Khúc Kim Tích lại là một nữ phụ độc ác.
Hiện tại.
.
.
Vai diễn của anh lại là một nam thứ, hơn nữa cảnh diễn chỉ trong một ngày, còn Khúc Kim Tích lại là nữ chính.
Đúng là thân phận xoay chuyển, bám chặt lấy đùi Thẩm Thính, đúng là sự nghiệp vô cùng phát triển.
Nhưng những ý nghĩ này anh ta cũng chỉ có thể giữ kín trong lòng chứ không dám nói ra.
Hiện tại điều may mắn nhất chính là, lúc trước ở trong tổ kịch đóng phim "Kỳ Huyễn Nhân Sinh", anh ta tuy rằng không quen biết Khúc Kim Tích nhưng cũng không đắc tội với cô.
"Diễn trước một lần." Phó đạo diễn cầm loa nói.
Hiện tại những bộ phim mang sắc thái huyền huyễn rất nhiều, những phân cảnh đánh nhau cũng không có gì khó, toàn bộ đều dựa vào hậu kỳ.
Minh Ngọc Sênh yêu cầu rất đơn giản, đánh thật.
Ông ta bỏ ra một số tiền lớn để thuê võ sư chuyên nghiệp dạy bọn họ võ thuật - Một người đã từng đoạt giải quán quân võ thuật cả nước, người này tự thiết kế động tác đánh nhau sao cho những thước phim bọn họ diễn nhất định phải vừa có cảm giác thẩm mỉ vừa có cảm giác chân thật.
Sau khi diễn thử một lần, Minh Ngọc Sênh nhìn máy theo dõi, chân mày nhíu chặt.
Khúc Kim Tích được thầy dạy võ thuật huấn luyện một cách bài bản, động tác của cô không có vấn đề gì, nhưng Tô Học Lâm lại tỏ ra sợ trước sợ sau, động tác không dứt khoát.
"Dừng lại!" Minh Ngọc Sênh dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tô Học Lâm: "Chuột yêu cậu đang làm gì vậy?
Cậu đang múa sao!"
Còn chưa chính thức quay đã bị đạo diễn mắng, Tô Học Lâm vô cùng xấu hổ, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi đạo diễn, tôi sợ nếu bản thân ra tay quá nặng sẽ khiến cô Khúc bị thương.
.
."
Khúc Kim Tích cảm thấy bất lực.
Trước đó cô có nói với Tô Học Lâm, cứ đánh thật đừng kiêng kỵ - Nếu không lấy tính tình của Minh Ngọc Sênh, chắc chắn ông ta sẽ không hài lòng.
Từ khi cô đóng phim đến giờ, trên người đã xuất hiện không biết bao nhiêu vết thương, tất cả đều đến từ vị đạo diễn lạnh lùng, không có tình người này.
Minh Ngọc Sênh căn bản không nghe Tô Học Lâm giải thích: "Cho cậu một cơ hội nữa, muốn quay thì quay nghiêm túc.
Đối diện cậu là con yêu quái mà cậu muốn ăn nó để tăng yêu lực, giữa hai người không phải cô ấy chính là cậu chết, nhớ điều này, quay lại!"
Có lẽ Tô Học Lâm đã bị thái độ lãnh khốc của Minh Ngọc Sênh dọa sợ, lần diễn tiếp theo anh ta không nương tay lấy một chút.
Sau quay xong cảnh này, Minh Ngọc Sênh gọi hai người đến trước mặt, sau đó nói một vài điểm cần chú
ý rồi tiến hành quay chính thức.
Trần chiến này, Trúc Sơ Tâm chiến thắng nhưng vô cùng thảm bại.
Tuy rằng cô đã giết chết được yêu quái, nhưng bản thân thân lại bị thương nặng.
Vì vậy Khúc Kim Tích không chỉ có cảnh đánh nhau với
Tô Học Lâm mà còn có không ít cảnh bay, đụng vào cây, lăn lộn.
Hơn nữa vì cho người xem thấy Trúc Sơ Tâm chiến thắng trận đấu này không dễ, đạo diễn còn cho thêm cảnh mưa - Nhân viên hậu cần sớm đã chuẩn bị xong xe mưa.
Cuối tháng giêng, nhiệt độ bên ngoài dưới 0 độ, nước mưa không ngừng táp vào người không khác gì đang đứng trong hầm băng.
Tô Học Lâm hoàn thành xong cảnh quay liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại
Khúc Kim Tích một mình hứng ‘nước mưa’.
Cổ Nhạc Nhạc lo lắng Khúc Kim Tích quay phim bị cảm lạnh, mỗi lần đều chuẩn bị rất nhiều miếng giữ
ấm nhưng bởi vì cảnh quay này đánh nhau tương đối nhiều, dán miếng giữ ấm thì không thoải mái, nên
Khúc Kim Tích không dán.
Nước vừa vẩy xuống, trong nháy mắt suýt chút nữa khiến cô không hít thở được.
Qúa lạnh.
Cô cố gắng làm cho bản thân không phát run, nếu không dưới con mắt tinh tường của Minh Ngọc Sênh,
ông ta mà thấy cô đang run thì nhất định sẽ vô tình nói ra hai chữ: "Diễn lại."
Cổ Nhạc Nhạc đau lòng nhìn nghệ sĩ nhà mình đang dầm mưa, cô ấy bọc kín như vậy ở trên núi bị gió thổi một cái cũng lạnh đến run lẩy bẩy, huống chi Khúc Kim Tích ăn mặc mỏng manh lại còn dầm mưa.
Rõ ràng có thể dùng thế thân, vì sao Kim Tích lại kiên trì không dùng, ngay cả đạo diễn cũng miễn cưỡng đồng ý để Khúc Kim Tích dùng thế thân.
Cố Nhạc Nhạc không nghĩ ra.
Bây giờ trong giới nghệ sĩ, có ai mà không cần thế thân?
Những diễn viên nói mình không bao giờ dùng thế thân kia đều là nói dối, xây dựng hình ảnh của mình mà thôi.
Dùng thế thân cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, chính vì có sự tồn tại của thế thân nên mới có nghề diễn viên đóng thế.
Cố Nhạc Nhạc chốc chốc lại nhìn Khúc Kim Tích, chốc chốc lại nhìn Minh Ngọc Sênh, siết chặt bàn tay, nội tâm không ngừng gào thét: đạo diễn, anh mau hô cắt đi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hiện trường lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn thấy bóng người chật vật yếu ớt nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng trong mưa.
Sắc mặt của cô trắng bệch, ánh mắt sắc bén như đao, dùng chân đá văng con chuột đồ chơi do tổ đạo cụ chuẩn bị - Đó là nguyên hình của chuột yêu sau khi chết.
"Muốn ăn thịt ta? Cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này không." Vẻ mặt Khúc Kim Tích kiêu căng, cho dù vết thương có nặng đến đâu nhưng khí chất trên người vẫn không hề giảm sút, giống như một yêu vương bất khả chiến bại.
Cổ Nhạc Nhạc: "!"
Làm trợ lý, Cổ Nhạc Nhạc biết lời thoại nghệ sĩ mình phải diễn, câu này rõ ràng không có trong kịch bản.
Là Tích Tích tự thêm vào.
Cổ Nhạc Nhạc nhìn Minh Ngọc Sênh, mong rằng Kim Tích không khiến ông ta mất hứng rồi bắt quay lại.
"Cắt."
Khúc Kim Tích chưa bao giờ cảm thấy giọng nói Minh Ngọc Sênh hiện lên sự hài lòng như bây giờ, Minh
Ngọc Sênh hô "cắt", mưa lập tức dừng lại, Cổ Nhạc Nhạc nhanh chóng tiến lên, dùng quần áo bông quấn lên người Khúc Kim Tích.
Trợ lý của tổ diễn nhanh chóng mang nước gừng đến.
Một đám người vây quanh Khúc Kim Tích.
Sau vài phút, cuối cùng cô cũng lấy lại được năng lượng, cả người được bao bọc trong áo ấm, cô ngẩng đầu đi về phía Minh Ngọc Sênh.
"Đạo diễn, mãi không thấy anh hô cắt cho nên tôi mới thêm lời thoại cho nhân vật." Cô giải thích việc bản thân chủ động thêm động tác cũng như lời thoại, thực ra là để nhắc nhở Minh Ngọc Sênh mãi không hô cắt khiến cô phải chịu lạnh.
Minh Ngọc Sênh ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai không để lộ ra chút ái ngại nào, ông ta cười một cách
ôn hòa: "Vất vả rồi, hành động và lời thoại cô thêm vào cũng không tồi."
Khúc Kim Tích: ".
.
."
Cô chỉ có thể hiểu rằng Minh Ngọc Sênh cố ý làm như vậy để ép cô phát huy khả năng diễn xuất, khiến cho cảnh quay trở nên hoàn mỹ ư?
Vớ vẩn!
Ông ta không phải đạo diễn, ông ta là ma quỷ!
Khó trách - Cô nhớ tới lúc đến khai máy, cô nói chuyện vui với Mao Y Xảo về người đạo diễn này, cô
ấy còn nhắn với cô: "Khi quay với Minh Ngọc Sênh thì phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, làm không tốt nhất định sẽ bị tra tấn."
Lúc đó, Khúc Kim Tích chỉ nghĩ rằng ông ta là một người đạo diễn nghiêm khắc, khắt khe với diễn viên cũng vì muốn phim tốt lên.
Trong khoảng thời gian này, cô đã nhận đủ những thủ đoạn kinh khủng của Minh Ngọc Sênh, không ngờ những thứ đó mới chỉ là bắt đầu.
Đối mặt với ánh mắt trong trẻo của Khúc Kim Tích, Minh Ngọc Sênh ho nhẹ một tiếng, đột nhiên nhớ tới người con gái trước mắt không chỉ là diễn viên mà còn là người trong lòng của bạn tốt ông ta.
"Giữa trưa cho cô thêm cơm." Dừng lại hai giây, Minh Ngọc Sênh nói.
".
.
." Khúc Kim Tích bày ra dáng vẻ cảm động, nói cảm ơn ông ta.
Vợ của Minh Ngọc Sênh chính là Khương Sinh, là một thợ trang điểm nổi tiếng, rất nhiều người không biết Minh Ngọc Sênh và Khương Sinh là vợ chồng.
Trùng hợp là Khương Sinh là người trang điểm ở đoàn phim "Tình cố nhân", cô ấy dẫn theo con nhỏ đến đoàn phim "Tình cố nhân".
Con của cô ấy tên là Minh Duyệt Hiên, năm nay sáu tuổi.
Khương Sinh trang điểm cho những diễn viên nổi tiếng, vừa nhìn thấy Thẩm Thính đã vội vàng ném Minh
Duyệt Hiên cho Thẩm Thính: "May quá cậu tới đúng lúc lắm, giúp tôi một chút, đừng để thằng bé nghịch ngợm.
Tên nhóc con này mỗi lần nhìn thấy cậu đều sẽ rất vui."
Nói xong cô ấy liền cầm lấy hộp trang điểm rồi rời đi.
Minh Duyệt Hiên: ".
.
."
Là một đứa trẻ mới có sáu tuổi, thằng bé vô cùng bất mãn khi phải chơi với người chú họ Thẩm này.
Minh Duyệt Hiên đã nhìn thấy anh xuất hiện rất nhiều lần trên TV, hơn nữa cha cậu bé lại là đạo diễn nổi tiếng, vì để trau dồi kiến thức cho cậu bé mà Khương Sinh hoặc Minh Ngọc Sênh nhiều lần đưa Minh Duyệt Hiên đến phim trường, tình cờ nhìn thấy một bộ phim Thẩm Thính diễn chính.
Sau đó cậu bé liền bị vai diễn của Thẩm Thính dọa sợ, từ đó về sau vừa nhìn thấy Thẩm Thính là cậu bé đã vô cùng ngoan ngoãn.
"Chú Thẩm." Minh Duyệt Hiên cầm tay anh, cười hì hì nói: "Nghe mẹ nói chú có vợ, có phải sự thật không ạ?"
Thẩm Thính nhíu mày: "Lại làm sao nữa?"
Đôi mắt cậu bé sáng lên: "Cô ấy có xinh đẹp không?"
"Cháu đoán xem?" Thẩm Thính không thể cùng đứa nhỏ bàn luận về vấn đề này.
Khuôn mặt cậu bé tròn như cái bánh bao, nhìn Thẩm Thính rồi lại cúi đầu suy nghĩ.
Vài phút sau, cậu bé nói: "Bố cháu rất đẹp trai, dựa vào gương mặt đó mới cưới được người xinh đẹp như mẹ cháu.
Nhìn chú Thẩm cũng đẹp trai như bố, vậy thì vợ của chú cũng xinh đẹp như mẹ cháu."
Logic không hề sai.
Khóe miệng Thẩm Thính khẽ nhếch lên, dùng ánh mắt dịu dàng đánh giá cậu bé, còn nhỏ mà đã biết lấy lòng người khác rồi, nói ra toàn những lời ngọt ngào.
Thật ra anh không thích trẻ con, cảm thấy trẻ con rất ầm ĩ.
Nhưng mà phần lớn trẻ con ở trước mặt anh vô cùng ngoan ngoãn, cho dù là những đứa trẻ nghịch ngợm điển hình.
Chợt điện thoại của anh vang lên, là Cổ Nhạc Nhạc gửi cho anh một bức ảnh, cả người Khúc Kim Tích đều là vết thương mà còn dầm mưa, thuận tiện tố cáo đạo diễn Minh.
Thẩm Thính nhìn bức ảnh nửa phút, ánh mắt chậm rãi nhíu lại, một lát sau anh buông điện thoại di động, ánh mắt âm trầm chuyển hướng về tên nhóc Minh Duyệt Hiên.
Bị Thẩm Thính nhìn như vậy, da đầu cậu bé run lên: "?".
Truyện khác cùng thể loại
328 chương
39 chương
281 chương
23 chương
73 chương
78 chương