#tien161099 đã beta Lộ Chỉ chưa kịp phản ứng, ánh mắt đăm chiêu nhìn cánh cửa. Không phải, chuyện gì đang xảy ra? Tần Tư Hoán tại sao lại đến đây? Tần Tư Hoán nhẹ nhàng đi đến mép giường, hắn cong lưng trước mặt Lộ Chỉ, ngón giữa đặt lên môi: “Hừ!” “Sao anh lại tới đây?” Còn khóa cửa nữa. Tần Tư Hoán xốc lên góc chăn, tự động nằm lên giường, giọng nói hơi vô tội: “Không ôm em, ngủ không được.” Hắn nói xong, liền vươn tay ôm Lộ Chỉ vào trong lòng. Hắn thở dài, không khí hơi lạnh, ôm Lộ Chỉ trong ngực dựa vào bên gáy cậu nói bằng giọng mũi: “Không muốn xa em.” Lộ Chỉ không hiểu, bọn họ chỉ là phân phòng ngủ, Tần Tư Hoán làm như là chia tay không bằng, còn dùng giọng điệu đáng thương nói với cậu như vậy. Tần Tư Hoán nói tiếp: “Bảo bảo, amh không thể không có em.” Hắn nói, môi một cái một cái hôn vành tai cậu, giống như chim gõ kiến, bộ dáng không hề biết mệt. Lộ Chỉ: “……” Mẹ nó, người không biết nhìn cảnh này còn tưởng cậu bị bệnh ung thư đó! Đầu óc đúng là có bệnh. Lộ Chỉ tổng kết. Tần Tư Hoán giọng nói nhỏ nhẹ, thái độ giống như là đang thương lượng với Lộ Chỉ: “Em xem, chúng ta như bây giờ, có khác gì xa nhau đâu? Hiện tại em có thau, anh không thể ngủ cùng với em, con lớn lên, khẳng định cũng không thân cận với anh.” Lộ Chỉ nghiêng đầu, “???” “Bảo bảo,” Tần Tư Hoán thò tay vào áo ngủ cậu, sờ sờ bụng cậu, “Em thích đứa nhỏ này, hay là thích anh?” Lộ Chỉ: “……” Lộ Chỉ không còn lời nào để nói. Nói chuyện với một người đầu có bệnh, cậu căn bản nói không lại. Người đàn ông đắp chăn, chắc chắn nói: “Bảo bảo nhất định là thích anh hơn, không có anh ra sức, làm sao có nó?” Lộ Chỉ khóe miệng run rẩy, bất đắc dĩ nói: “Chú.” Tần Tư Hoán giọng nói chứa ý cười: “Hửm?” “Anh, có thể bình thường, một chút được không?” Lộ Chỉ nói thật lòng. Bọn họ còn đang nói chuyện, cửa phòng lại bị gõ, Lộ Chỉ cả người cứng đờ, đến thở cũng không dám. Giọng Lộ Mạnh Thịnh vang lên: “Lộ Lộ, ngủ chưa? Bố vừa mới đi lấy đồ, em gái con có chuẩn bị vài thứ, để bố lấy cho con xem.” Ông cầm lấy tay nắm cửa. Lộ Chỉ thông minh nói: “Con ngủ ——” Cậu mới nói hai chữ, miệng đã bị người ta che lại, Tần Tư Hoán nói bên tai cậu: “Ngoan, đừng lên tiếng.” “Em chỉ muốn nói với ông ấy là em ngủ rồi thôi.” Lộ Chỉ đẩy tay hắn ra nhỏ giọng nói. Tần Tư Hoán nhướng mày, bị cậu chọc cười đến không nhẹ. Lộ Mạnh Thịnh không mở cửa được, nửa ngày cũng không nghe thấy bên trong có tiếng động, nói thầm: “Sao lại ngủ sớm như vậy. Thật đúng là, có con liền không thức khuya chơi game nữa.” Tiếng bước chân đi xa. Trong phòng. Tần Tư Hoán thấp giọng cười. Lộ Chỉ trừng hắn: “Ngươi còn cười em?” Tần Tư Hoán nhéo mũi cậu, cười nói: “Đúng là mang thai thì bị ngốc ba năm mà, em vừa lên tiếng, khẳng đinh ba biết em chưa ngủ?” Nghe vậy, Lộ Chỉ hơi hiểu ra, nhưng cậu vẫn không thích lão già Tần Tư Hoán này nói cậu ngốc. Cậu vừa rồi chỉ là không có suy nghĩ kỹ thôi, mới không phải là bị ngốc ba năm đâu. Lộ Chỉ con ngươi xoay tròn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Chú, con của chúng ta sau này để gọi anh là gì?” “Đương nhiên là gọi ba chứ gọi cái gì?” Tần Tư Hoán rất có hứng thú. Lộ Chỉ dựa đầu vào vai hắn, vươn ngón tay đếm đếm: “Anh coi, em gọi anh là chú có phải không?” Tần Tư Hoán vừa nghe lời này, liền hiểu ra Lộ Chỉ đang muốn nói tới cái gì. Nhóc con dám lấy chuyện này ra để chọc hắn. Tần Tư Hoán thấp giọng “Ừ” một tiếng, không có phản đối. Lộ Chỉ nói: “Em gọi anh là chú, đứa nhỏ nhất định sẽ gọi em là ba, vậy nó phải gọi anh là ông rồi.” Tần Tư Hoán choáng váng, hoàn toàn không ngờ tới Lộ Chỉ sẽ nói cái này. Hắn cho rằng Lộ Chỉ muốn nói, hai người đều gọi là ba nên phải có một cái xưng hô khác. Tần Tư Hoán nửa ngày chưa phản ứng lại, hắn tưởng tượng hình ảnh Lộ Chỉ dạy con gọi hắn là ông. Cũnh quá kinh khủng rồi! Lộ Chỉ thở dài nói: “Chú thật đáng thương. Mới 30 tuổi, đã bị người khác gọi là ông.” Tần Tư Hoán bỗng nhiên cắn lên cằm Lộ Chỉ một cái, nghiêm túc nói: “Không được.” Lộ Chỉ hơi kiêu ngạo đẩy hắn, vừa mắng hắn: “Hừ, anh mới mang thai liền ngốc ba năm.” “Chú sai rồi.” Tần Tư Hoán thỏa hiệp, nhẹ giọng nói: “Bảo bảo tha thứ cho anh, anh mới bị ngốc.” “Đương nhiên.” Lộ Chỉ nói: “Anh mới ngốc.” Tần Tư Hoán trong lòng mềm mại, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể xoa xoa mặt cậu: “Bảo bối nhỏ của chúng ta thông minh nhất.” Lộ Chỉ mặc kệ hắn: “Hừ.” * Trên mạng bởi vì hôm trước Tần Tư Hoán đăng bức ảnh kia mà sôi nổi lên. Kiều Định nghe theo Boss nhà mình, bỏ ra thật nhiều tiền để mức ảnh hưởng là thấp nhất, nhưng mà vẫn có chút ảnh hưởng nha. Tuấn Thành làm về điện tử, cũng có những sản phẩm khác nữa, nhưng vẫn là lấy sản nghiệp làm chủ, dư luận trên mạng ảnh hưởng rất ít đến Tuấn Thành. Nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến Lộ Chỉ. Kiều Định lúc trước đã có tham khảo qua, giới giải trí có một người đạo diễn, bị người khác tung tinh là đồng tính luyến ái. Chuyện đó cũng bị ép xuống thành công, tên của đạo diễn cũng chưa bị tuôn ra ngoài, chỉ cod mấy tấm ảnh chụp mơ hồ. Kết quả hôm nay lúc Kiều Định lên mạng xem, lại phát hiện suy nghĩ của giới giải trí thật đáng sợ —— —— “Đm! Tần tổng của Tuấn Thành là kim chủ của Lộ Chỉ!” —— “A! Đây là tình yêu của người đẹp và bá đạo tổng tài!” —— “Tôi đang đọc tiểu thuyết của Tấn Giang hả? / dấu chấm hỏi” —— “Tạ thái giám không thể ngủ với Cửu công chúa, mà là ngủ với Tần tổng bá đạo.” —— “Tấm tắc, Tần tổng đúng thật là……” Kiều Định: “……” Kiều Định cho rằng, trên mạng nhất định sẽ có rất nhiều tin tức trái chiều, nhưng mà càng đọc càng cảm thấy toàn là trêu chọc. Ngay cả hôn nhân đồng tính cũng được pháp luật cho phép, mọi người đa số cũng đã tiếp thu tình yêu đồng tính. Tuy rằng cũng có rất ít người cho rằng nam nữ là ở bên nhau, nhưng cũng có rất nhiều người thấu tình đạt lý, xu hướng giới tính là do trời sinh, không thể sửa. Phong Miễn đang chuẩn bị quay phim mới, lúc nhìn thấy tin tức trên mạng cũng đã là vài ngày sao. Đồng thời, hắn cũng nhận được tin nhắn của Lâu Hàn. Lâu Hàn: 【 Phong Miễn, có diễn viên giỏi nào đề cử không? 】 Phong Miễn: 【? 】 Lâu Hàn: 【 Lộ Chỉ không đóng phim nữa, tôi phải tìm một diễn viên mới. Tốt nhất là lớn lên đẹp, diễn được hai tính cách khác nhau, cậu đề cử cho tôi mấy người đi. 】 Phong Miễn nghiêm túc suy nghĩ, diễn viên thì có không ít, nhưng mà lớn lên đẹp rồi còn diễn được hai tính cách khác nhau. Yêu cầu này hơi khó. Nam diễn viên lớn lên đẹp thì đa số đi theo lưu lượng, lúc tới tuổi rồi mới thay đổi hình ảnh. Phong Miễn: 【 là bộ phim mà cậu viết 《 vấn tội 》? 】 Lâu Hàn: 【 Chứ gì nữa? / mỉm cười 】 Phong Miễn: 【 để tôi đi tâm sự với Lộ Chỉ, tôi cảm thấy Lộ Chỉ rất hợp với vai này. 】 Lâu Hàn mắt trợn trắng, nghĩ thầm Phong Miễn khẳng định cũng không khuyên được đâu. Phong Miễn nói xong, lúc chạng vạng liền gọi điện thoại cho Lộ Chỉ. Bên kia, giọng cậu rất nhẹ nhàng, như là nước Giang Nam tháng ba, nhu hòa yên lặng: “Chú Phong, làm sao vậy?” Phong Miễn ổn định tâm trạng, “Lộ Chỉ, bộ phim của Lâu Hàn, cậu không đóng?” Lộ Chỉ hình như đang suy nghĩ, “Ừm.” Phong Miễn không hỏi tại sao, chỉ là nói: “Cơ hội này rất khó tìm.” Lộ Chỉ trầm mặc một lát. Cậu cũng rất muốn tiếp tục đóng phim, nhưng cậu cũng sợ đứa nhỏ trong bụng sẽ có vấn đề. “Có diễn viên cả đời cũng không nhận được vai diễn thích hợp.” Phong Miễn lại nói: “Hơn nữa kịch bản của Lâu Hàn, tôi cũng đã xem qua, kịch bản viết rất tốt, tình tiết hay. Hơn nữa, cậu còn diễn chung với Thẩm Tinh Ly.” Lộ Chỉ bĩu môi, vuốt bụng, có hơi tức giận, nhấc chân đá Tần Tư Hoán một cái, nhẹ nhàng mắng: “Hỗn đản.” Tần Tư Hoán túm chân cậu, đặt lên đùi, tiếp tục xem văn kiện: “Được, anh là hỗn đản.” Phong Miễn không nghe rõ, vẫn nói ra suy nghĩ của mình: “Hơn nữa, mỗi diễn viên đều có trạng thái khác nhau, biết đâu cậu qua thời kỳ này, tâm lý đối với nhân vật cũng khác nhau. Tôi cảm thấy bộ phim này cậu diễn là tốt nhất. Lộ Chỉ, cậu suy nghĩ lại đi.” Lộ Chỉ do dự. “Lâu Hàn không thiếu tiền, cậu có thể quay chậm một chút, mỗi ngày quay một ít là được, hoặc là cũng có thể nói Lâu Hàn chờ cậu một thời gian. Cậu ta có rất nhiều tiền, khỏi xót tiền cho cậu ta.” Phong Miễn cười nói. Nếu Lâu Hàn mà nghe được lời của Phong Miễn, nhắm chừng đã xé xác Phong Miễn ra. Tiền của Du Ninh Thận không phải là tiền sao? Nói điện thoại xong, Lộ Chỉ rút chân về, người nằm nghiêng, đầu dựa vào eo Tần Tư Hoán, ngửa đầu nhìn người đàn ông: “Chú, em hơi muốn đi đóng phim.” Tần Tư Hoán dừng tay lật văn kiện lại, hắn xoa xoa đầu Lộ Chỉ, bộ dáng rất dễ nói chuyện: “Muốn đi liền đi, không sao hết, chú còn ở đây rất lâu, anh chăm sóc em.” Lộ Chỉ mặt cọ cọ bàn tay hắn, mím môi nói: “Anh hiện tại đối xử với em tốt thế?” “Em làm sao vậy? Chú lúc nào mà không tốt với em?” Tần Tư Hoán đặt tài liệu qua một bên, rũ mắt nhìn Lộ Chỉ, nhướng mi. Lộ Chỉ ha ha cười, đầu đưa về phía hắn: “Em muốn đi đóng phin?” Tần Tư Hoán: “Được.” * Ngày hôm sau, Lộ Chỉ liền nói suy nghĩ của mình với Lâu Hàn. Cậu trở về đóng phim, nhưng mà mỗi ngày cũng không thể diễn quá nhiều. Phim điện ảnh đã quay được một tháng, còn dư lại một tháng nữa, chậm rãi mà quay, cũng chỉ mất có hai tháng là xong. Lâu Hàn không thiếu tiền, cũng không cần gấp, hắn chỉ cần trạng thái tốt, có được tác phẩm tốt nhất, vậy là được. Lâu Hàn cũng từng sinh con, lấy kinh nghiêm của người từng trải nói với Lộ Chỉ: “Thật sự cũng không có gì cần phải chú ý, chính là lúc mệt cần nghỉ ngơi nhiều, ngày thường phải vận động thích hợp, phía sau kiên nhẫn một chút, chịu đựng vài tháng là không sao nữa.” Lộ Chỉ chớp chớp mắt, nghe không hiểu lắm. Quay phim mất đến hai tháng rưỡi, Lộ Chỉ mỗi ngày chỉ quay ba đến bốn tiếng, thiwfi gian còn lại là nghỉ ngơi. Lộ Mạnh Thịnh ở Bắc Kinh nữa tháng liền rời đi, ngày 18 tháng 4 sinh nhật Lộ Chỉ Lâu Hàn cho cậu nghỉ một ngày. Lộ Chỉ đi chơi với Tống Du một ngày, chạng vạng đi về ăn cơm với Tần Tư Hoán. Cậu nhàng đến chán Lộ Dao tặng cho cậu một món quà, là một cuốn sách bên trong toàn là chữ Lộ Chỉ nhìn trang đầu tiên. 【 Lộ Chỉ nhẹ giọng: “Chú! Người ta từ bỏ!” Tần Tư Hoán đẹp trai bá đạo cười tà: “Em cái đồ yêu tinh câu người này.” 】 Lộ Chỉ: “……” Lộ Dao có bệnh! Viết cái giống gì đây! Lộ Chỉ giống như là phỏng tay đem cuốn sách giấu dưới giường, mặt đỏ bừng. Cái gì gọi là! Người ta! Từ bỏ! Tần Tư Hoán đồ chó chết này, căn bản không cho phép cậu nói từ đó! 17 giờ 30 Tần Tư Hoán cầm theo cái bánh kem về nhà, trong cặp hắn còn có một tập tài liệu. Lộ Chỉ cũng không có chú ý, ngày thường Tần Tư Hoán cũng đem rất nhiều hồ sơ về nhà. Nhưng lúc bọn họ dùng cơm xong, cùng nhau ăn bánh kem, cùng nhau ước. Lúc đèn trong phòng khách sáng lên, Tần Tư Hoán đem tập tài liệu đưa cho cậu, ánh đèn thủy tinh chiếu sáng gương mặt ôn nhu của người đàn ông, giọng nói cũng mềm mại: “Tặng quà sinh nhật tuổi hai mươi cho bảo bảo.” Lộ Chỉ cảm thấy hai mươi tuổi rồi không thể gọi là bảo bảo nữa, nhưng mà cậu cũng ngượng ngùng nói với Tần Tư Hoán. Cậu dẩu miệng cầm lấy tập tài liệu màu xanh nhạt, mở ra. Là một bản hợp đồng cùng một phần tài sản. Cậu nhìn xuống, một hàng lại một hàng, tất cả đều là tài sản của Tần Tư Hoán, ước chừng có hơn bốn mươi trang, đến tờ cuối cùng, đã có chữ ký của Tần Tư Hoán. Tần Tư Hoán muốn đem tài sản của mình đưa cho cậu. Lộ Chỉ ngơ ngác nâng mắt, miệng giật giật: “…… Chú.” Tần Tư Hoán mở nắp bút, nhét vào trong tay cậu, bàn tay to lớn bao lấy tay phải của Lộ Chỉ, cứng rắn ép cậu ghi. Hai chữ “Lộ Chỉ” từng nét từng nét ghi rất nghiêm túc. Lộ Chỉ rũ mắt nhìn tên của mình, vẫn ngơ ngác hỏi: “Tại sao lại cho em?” “Lúc trước không phải nói muốn gây dựng sự nghiệp để nuôi anh sao?” Tần Tư Hoán gác cằm trên vai cậu, tai hắn dựa vào vành tai Lộ Chỉ, cười nói: “Cho nên, anh cảm thấy, ước mơ sinh nhật của bảo bảo nhất định là nuôi anh.” Lộ Chỉ: “Không phải……” Điều ước sinh nhật của cậu, là mong bảo bảo ra đời bình an. Nhưng mà Tần Tư Hoán lại…… Lộ Chỉ tự nhiên cảm thấy mình đã ủy khuất Tần Tư Hoán. Người đàn ông lại nói: “Cho nên, anh giúp em thực hiện nguyện vọng.” Hắn hôn vành tai đỏ bừng của cậu, rũ mắt cong cong: “Sinh nhật vui vẻ.” Lộ Chỉ nguyên một buổi tối đều tính xem Tần Tư Hoán có bao nhiêu tiền, ồ, không! Là tính cậu có bao nhiêu tiền. Cái gì mà mười trăm vạn trăm vạn…… Hoa cả mắt. Lộ Chỉ căn bản tính không ra. Tần Tư Hoán tắm xong đi ra, hắn cầm khăn lau tóc, thấy Lộ Chỉ cầm máy tính nghiêm túc tính, buồn cười nói: “Chú cũng chưa có tính qua bao giờ, em thật chăm chỉ.” Lộ Chỉ không để ý tới hắn, tiếp tục tính. Tần Tư Hoán đem khăn lông để một bên, hắn cởi áo tắm leo lên giường, từ phía sau ôm lấy Lộ Chỉ, “Được rồi, tiểu tham tiền, ngủ với anh? Hửm?” Lộ Chỉ không có tâm trạng ngủ. Cả đời của cậu chưa bao giờ thấy được nhiều tiền như vậy! Tất cả số tiền này là Tần Tư Hoán cho cậu! Cậu vốn dĩ không muốn tiền của Tần Tư Hoán, nhưng mà Tần Tư Hoán hỏi cậu: “Em có phải không muốn suốt đời ở cạnh anh hay không, chúng ta cả đời ở bên nhau, tiền của anh tiền của em còn cần phải phân biệt sao?” Lộ Chỉ còn muốn nói nữa, Tần Tư Hoán đã xụ mặt: “Em là muốn có tiền liền bỏ anh hả?” Lộ Chỉ nói với hắn, đúng là đàn gảy tai trâu, không lọt được chữ nào. Cậu bị ép nhận lấy tài sản của Tần Tư Hoán. Hiện tại, Lộ Chỉ đang tính tiền, thì Tần Tư Hoán lải nhải muốn ngủ. Lộ Chỉ trực tiếp duỗi tay, xoa xoa cơ bụng của hắn. Tần Tư Hoán hít một ngụm khí lạnh, hít thở gấp gáp hơn. Lộ Chỉ thưởng thức nó, cảm thấy tốt, liền nói: “Anh đi tắm thêm một lần nữa đi, em còn muốn tính lại, muộn nhất là 23 giờ liền ngủ.” Tần Tư Hoán rũ mắt nhìn Tần tiểu tứ, hầu kết lăn lăn: “……” Nhóc con gan càng lúc càng lớn, ỷ vào việc cậu mang thai hắn không dám chạm vào. Tần Tư Hoán trán nổi gân xanh, nghiếng răng nói: “Chờ.” Hắn lại vào phòng tắm, Lộ Chỉ ngồi trên giường tính tiếp. Tính tính, Lộ Chỉ nhớ tới cái gì, mang dép lê, mở cửa phòng tắm ra, “Chú, anh đừng tắm nước lạnh, coi chừng bệnh đó.” Hình ảnh trước mắt làm Lộ Chỉ ngẩn người, cậu ngơ ngác hỏi: “Anh tắm sao không mặc quần áo?” Tần Tư Hoán cười nhạo, vươn tay khóa vòi sen lại. Ai tắm mà mặc quần áo? Dáng người đàn ông rất đẹp, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp rõ ràng, ẩn chứa đầy sức mạnh. Bộ dáng hắn cứng rắn, sườn mặt kiên nghị, làn da màu lúa mạch, tràn ngập hơi thở nam tính. Lộ Chỉ nuốt nước miếng, cảm thấy hơi khát nước. Lộ Lộ, đột nhiên hơi muốn bị ăn. Lộ Chỉ trong nháy mắt đỏ mặt, câj vội vàng xoay người, tay muốn mở cửa. Người đàn ông đã đi tới, ngực hắn dán lên lưng Lộ Chỉ, nước làm ước áo ngủ của cậu, áo ngủ bị ướt dính chặt vào da của Lộ Chỉ. Tần Tư Hoán tay từ phía sau vươn ra, nắm lấy tay Lộ Chỉ, giọng điệu hơi lưu manh, cố ý hỏi: “Ồ, có lá gan trêu chọc anh, không có gan dập, LỬA?” Lộ Chỉ vành tai đỏ bừng, cậu ấp úng nói: “Ch…… Chú!! Anh đã đồng ý không làm cái kia mà!” Tần Tư Hoán lại cười một tiếng, tiếng cười rất lạnh, rồi lại lưu manh, hắn nắm tay Lộ Chỉ, đặt lên môi, hôn hôn ngón tay cậu. “Bảo bảo của chúng ta không phải còn có,” giọng nói người đàn ông biến mất bên tai cậu, hắn cầm lấy đầu ngón tay Lộ Chỉ, rũ mắt bình tĩnh nói: “Còn có tay sao?” Lộ Chỉ chân bị dọa cho nhũn ra. * 《 vấn tội 》 lúc quay xong thời tiết rất đẹp, đầu mùa hạ, ánh mặt trời ấm áp. Lâu Hàn tính mời cậu ăn bữa cơm, chúc mừng cậu đóng máy. Nhưng ngày đó đúng lúc là ngày kiểm tra, nên Lộ Chỉ từ chối. Lộ Chỉ nôn nghén cũng không nghiêm trọng lắm, đôi lúc chỉ là rất muốn ói, nhưng lại ói không ra cái gì. Cậu mang thai đã bốn tháng, bụng đã hơi lộ ra, như là bụng bia vậy, ngày thường mặc quần áo rộng đều không nhìn ra cái gì, nhưng mà cơ bụng lại không còn nữa, da trên bụng cũng trăng nõn mềm mại. Tần Tư Hoán lúc rảnh thường sờ bụng cậu, sờ một hồi lại hôn một cái, cuối cùng liền cười giống như thằng ngốc. Lúc chờ kết quả kiểm tra, Tần Tư Hoán cách quần áo sờ sờ bụng tròn của cậu, hắn dính bên cạnh Lộ Chỉ, ôn nhu nói: “Mới bốn tháng mà đã lớn như vậy, đứa nhỏ nhất định rất khỏe.” Lộ Chỉ gật gật đầu: “Ừm..” Lúc biết kết quả, bác sĩ đã kiểm tra cho bọn họ vài lần, cười tươi như hoa chúc mừng: “Chúc mừng hai vị! Là song thai!” Lộ Chỉ hoàn toàn ngây cả người: “Thật, thật vậy không?” Tần Tư Hoán lập tức đứng dậy từ trên ghế, lớn tiếng hỏi bác sĩ: “Ông không có lừa tôi?” Tác giả có lời muốn nói: Chó Tần: Tôi thật là giỏi. Bác sĩ ( bị dọa tới rồi): Bệnh tâm thần này từ đâu ra? Lộ bảo:……Không quen hắn. - ----------------*------------------ Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu. Còn hai chương nữa là hoàn chính văn rồi, hẹn gặp mọi người vào thứ hai nha. Moah ~.