Cùng đối thủ một mất một còn tham gia gameshow tình yêu

Chương 8 : Chơi? chơi rất vui đúng không? rất tình thú đúng không?

Editor: Hari Lâm Kiều trong nháy mắt giống như con mèo xù lông, trừng mắt, hung dữ nói: "Được người khác nuôi từ bé đến lớn!" Cô biết lời cô nói Lục Chính Đông đã hiểu, cô trừng mắt nhìn anh một cái, đang muốn quay lưng rời đi, đột nhiên bị anh giữ lấy cổ tay. Nhiệt độ nóng rực trên cổ tay theo từng lớp da truyền đến, Lâm Kiều như bị điện giật, vội vàng rút tay ra, trong ánh mắt lộ ý cảnh cáo. Lục Chính Đông nâng nâng cằm: "Không ăn cơm à?" . Truyện Dị Năng Lâm Kiều lúc này mới nhớ tới cả ngày hôm nay cô chưa ăn cơm, dưới chân xoay một vòng, đúng lý hợp tình mà ngồi trở lại bàn ăn, vươn cánh tay trắng nõn tinh tế, hừ hừ hai tiếng: "Thẻ cơm!" Đồ ăn đều đã bị anh ăn gần hết, Lâm Kiều rướn cổ nhìn hai vòng, nói thầm: "Ăn như nhợn." "Cô nói cái gì?" Lục Chính Đông dường như cảm nhận được có người đang nói xấu mình, quay đầu lại trầm mắt nhìn cô. Lâm Kiều trợn trắng mắt, cầm lấy thẻ cơm cắm đầu chạy mất. Khi cô lấy đồ ăn trở về, Lục Chính Đông vẫn ngồi ở đó. Lâm Kiều tự nhiên ngồi xuống, bắt đầu vùi đầu ăn. Bộ dáng của cô khi ăn cơm thực thô lỗ, trước kia khi còn đi học, ba mẹ luôn nói bộ dáng cô ăn cơm cực kỳ xấu, không có một chút thục nữ nào, giống mấy đứa con trai hơn. Lúc ấy Lâm Kiều sẽ dùng "khi ăn và ngủ không nói chuyện" tới chặn họng hai người. "Tôi ăn cơm cũng đâu phải ăn cho người khác xem, xấu thì đã làm sao, xấu thì cứ xấu đi, huống chi, ta có thể xấu đến mức nào chứ." Hiện tại, một người 1m8 sống sờ sờ ngồi trước mặt, Lâm Kiều ăn một lúc cảm thấy có chút không sảng khoái, cô ngước mắt bĩu môi: "Ăn xong rồi thì về đi a, anh ngồi đây che mất ánh sáng của tôi." Lục Chính Đông nhàn nhạt nói: "Cô ăn của cô đi, quản tôi làm gì." Lâm Kiều lại liếc trắng mắt, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, kỳ kỳ quái quái liếc mắt đánh giá anh một vòng: "Lúc trước anh còn chưa nói, tại sao anh biết tôi bị dị ứng cà tím?" Lâm Kiều là một người dây thần kinh thô điển hình. Khi Lục Chính Đông cùng quay "Lâm lục" với cô thấy cô ăn cà tím hai lần. Một lần là sau khi quay cảnh bái sư, Lâm Kiều ngồi trên ghế bập bênh gảy gảy cà tím xào thịt, cô còn đang chuyên chú nghịch điện thoại, vừa xem vừa cười. Trưa hôm đó, trên tay cô liền xuất hiện một mảng chấm đỏ, cũng không quá ngứa. Lúc đó còn phải mặc đồ cổ trang dài tay, cởi áo ra mới nhìn thấy được, Lâm Kiều còn tưởng do quần áo không sạch sẽ, còn dở tính tình nổi giận một hồi, sau đó đoàn phim phải chọn một ngày mặt trời rực tỡ mang hết quần áo ra ngoài phơi. Lần thứ hai là lần nào thì chính cô cũng không biết, Lục Chính Đông có những cảnh diễn thân mật với cô, đầu óc cô lúc ấy chỉ có "Làm thế nào để khắc phục khi bị kẻ đáng ghét tiếp xúc gần", hoàn toàn không thấy được những chấm đỏ nổi lên dày đặc ở sau gáy cô. Hôm đó, khi anh diễn cảnh ôm cô, tầm mắt rũ xuống, thấy trên cần cổ thon dài bị quần áo che khuất của cô là từng mảng chấm đỏ. Suy nghĩ trỗi dậy. Lâm Kiều đột nhiên cảnh giác, nhíu mày: "Anh sẽ không nhìn lén báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi đấy chứ!" Cô càng nghĩ càng kỳ quái, nhưng lời này trước máy quay cũng không tiện nói cho lắm, chỉ đành hàm hồ nửa câu đầu, nghi hoặc nói, "Anh không phải tâm lý vặn vẹo, cho nên mới..." Lục Chính Đông nhìn ánh mắt cảnh giác của cô, đột nhiên thật muốn bổ não của cô nàng ra xem bên trong rốt cuộc là cái gì. Anh sống nhiều năm như vậy, thực sự chưa bao giờ gặp qua người nào tự tin phát cuồng như cô. Anh híp híp mắt, chọc má cô, có chút không vui: "Ăn thì ăn đi, thức ăn ăn vào bụng chứ ko phải ăn vào đầu, được không?" Lâm Kiều nâng bát cơm, hung tợn ăn hai miếng, trợn trắng mắt. * Chuyện dớ dẩn này cứ thế qua đi, mối quan hệ giữa hai người dường như có biến chuyển tốt hơn một chút chút. Nhưng Lâm Kiều không gây chuyện thì đã không gọi là Lâm Kiều. Ngày quay phim cuối cùng của tập 1, bọn họ chính thức tiếp nhận một bài thi nhỏ hàng tuần. Lần này là thi thật, nội dung là những kiến thức hết sức phổ biến của chín năm giáo dục cơ bản. Đại khái là muốn thỏa mãn "cảm giác ưu việt" của người xem —— nói như vậy cũng không đúng, mọi người biết đấy, nhìn một người bị tra tấn, mặc dù họ rất thống khổ, nhưng bạn lại rất vui sướng. Nhìn một đám người thống khổ, đó chính là vui sướng gấp đôi. "Minh tinh làm bài thi" đã là một nội dung hot bùng nổ, không chỉ là lợi nhuận bùng nổ, còn có chỉ số thông minh của bọn họ. Tổ chương trình làm vụ này, cũng coi là một hành động táo bạo. Lấy nội dung này để tạo độ hot, sẽ gây sự chú ý của người xem, nhưng lại bị đám minh tinh chửi chối chết. Cũng không biết việc sắp xếp chỗ ngồi có phải là cố ý hay không, ba cặp đôi ngồi thành hai bàn, đều là nữ trước nam sau, Lâm Kiều và Lục Chính Đông ở nhóm thứ ba. Chuông báo hiệu trước giờ thi vang lên, cô giám thị phát đề thi cho từng tổ. Lâm Kiều nhận được bài thi, theo thường lệ nhìn hết một vòng, lật xem một lượt chỉnh thể bài thi. Ngữ văn, toán học, tiếng Anh, lịch sử, chính trị, sinh học, vật lý tất cả môn học đều hỏi đến, phân tán khắp bài thi. ...... Tổ chương trình thật là vô nhân tính. Rất nhiều người đều không biết Lâm Kiều học khoa tự nhiên, cô cũng ít khi lôi chuyện cấp 3 của mình ra để nói. Ở trong showbiz khi phần lớn mọi người đều là bằng cấp thấp, thành tích của cô cũng xem như cao rồi. Nhưng khi học cấp 3 cô cũng không nghĩ tới tương lai mình sẽ làm minh tinh, cũng không phải theo học chuyên ngành nghệ thuật, mà là thi trường đại học bình thường, ở trong lớp cũng miễn miễn cưỡng cưỡng tính là cuối của top giữa, dù sao khi thi đại học cô cũng chỉ cao hơn điểm chuẩn 30 điểm. Lại quay phim mấy năm nay, căn bản không thể tới trường học. Những kiến thức cấp 3 ở trong não lượn một vòng, đã sớm không biết chui đến cái góc xó xỉnh nàorồi. Cô nhìn một câu trong đề【Trong mặt phẳng, quỹ tích những điểm cách một điểm cho trước và một đường thẳng cho trước một khoảng bằng nhau là hình gì?】 【A. Hyperbol B. Parabol C. Hình bầu dục D. Hình tròn】 Ặc... Cô cắn bút, lâm vào mịt mù. Hình như là đường parabol... khoảng cách từ một điểm trên parabol đến tiêu điểm bằng khoảng cách từ điểm đó đến đường chuẩn. 【Một hình tam giác có mấy đỉnh? 】 Cô chọn "3". Thực ra toán là môn không sở trường nhất của cô, nhưng cũng không phải môn kém nhất. Tại sao lại nói là "không sở trường nhất", là bởi vì cô không thể nói hết có bao nhiêu phẫn hận và tuyệt vọng đối với hình không gian. Trước kia có một câu nói rất nổi, lưu truyền rộng rãi trên QQ, weibo, nghe nói là Murakami Haruki viết. Nguyên văn là "Bạn phải làm một người bất động thanh sắc (bình tĩnh, trấn định), không được cảm xúc, không được thương nhớ, không được quay đầu nhìn." Cô đem những lời này đổi thành "Bạn phải làm một người bất động thanh sắc, phải học cách tự mình làm hình học không gian" dán ở trên bàn học. Cô vừa làm bài, hồi ức vừa như thủy triều tràn về. 【Người đề xuất thuyết nhật tâm】 【A. Einstein B. Galileo C. Nicolaus Copernicus D. Thomas Young 】 Cô nhớ trong giờ vật lý, đến bài nói về thuyết địa tâm, nhật tâm, thầy vật lý đã kể cho cả lớp một đoạn dã sử, hình như là về phần thuyết nhật tâm này, Lâm Kiều đã quên mất một ít rồi. Trước đó không phải có người đã từng đề xuất ra thuyết nhật tâm rồi bị thiêu chết hay sao, sau đó Nicolaus Copernicus kỳ thật cũng không phải ngay từ đầu đã muốn nghiên cứu thuyết nhật tâm, người nghiên cứu thuyết nhật tâm là thầy của ông, một quý tộc hoàng gia, khi ông ấy đang tham gia một buổi tiệc tối của Giáo Hoàng, bởi vì quá mức để ý phép lịch sự, mặc dù mắc tiểu nhưng cũng chỉ đành cố gắng chống đỡ đến lúc bữa tiệc kết thúc, không nghĩ tới cứ nhịn cứ nhịn rồi nhịn đến chết. Theo cách nói hiện nay chính là nhịn tiểu nhịn đến vỡ cả bàng quang. Người thầy này trước khi chết, gọi Nicolaus Copernicus tới bên giường, nói với ông: "Học trò, thầy đã sắp chết, nhưng thành quả của thầy, hy vọng em có thể tiếp tục kế thừa......" Sau đó cô cũng tra lại tư liệu, nhưng không tra được Nicolaus Copernicus có một người thầy nhịn tiểu đến chết. Không biết là cô nhớ nhầm, hay là thầy vật lý lại nói xằng nói bậy nữa. Lúc ấy biểu tình của mọi người trong lớp đều cực kỳ đặc sắc, cười ngã trái ngã phải. Sau lưng lại nói thầy vật lý kỳ thật cũng rất có tâm cơ. Thầy văn và thầy vật lý không ưa nhau. Mà thầy văn lại được học sinh toàn trường công nhận là giáo viên hay dạy quá giờ nhất. Nhịn tiểu nhịn đến chết là câu chuyện được ghi tạc trong lòng mọi người, mỗi khi thầy văn dạy quá giờ, mọi người luôn lấy câu chuyện này ra để phản đối, dường như chỉ cần kéo dài thêm một giây thôi là đám học sinh có thể biến thành người thứ hai "chết quang vinh". Hiện tại nghĩ lại, những ngày tháng khi ấy cảm thấy không thể chịu nổi lại đẹp như vậy, hồi ức cũng được nhuộm lên một tầng hồng phấn, những ngày tháng vô ưu vô lự (không lo lắng), không cần suy nghĩ về tương lai, không cần để ý tới quá khứ thật sự không thể quay lại được nữa. Hiện thực luôn không cho phép mọi người hồi tưởng lại quá khứ quá nhiều. Các bạn cũng biết đấy, khi so sáng hiện thực và quá khứ, luôn rất tàn nhẫn. Ví dụ như hiện tại. Lâm Kiều thoát ra từ hồi ức, nhìn bài thi trước mắt, đột nhiên trong lòng sinh ra một cỗ bực bội. Bài thi trước mặt đã làm được kha khá, cách lúc hết giờ còn nửa tiếng, nửa tiếng mà như dài vô tận. Cô chống cằm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, ngón tay nghịch nghịch cây bút bi, tầm mắt nhìn đến một cặp đôi, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế. Cô cắn cắn nắp bút, xé một nửa tờ giấy nháp, viết xuống một dòng chữ. Cô thăm dò liếc nhìn phía bục giảng, cô giám thị không biết là buồn chán hay như thế nào, đang chống cằm nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc. Tốt lắm, chính là lúc này —— Lâm Kiều gập ngón tay, nhẹ nhàng gõ gõ bàn phía sau, Lục Chính dừng bút, ngước mắt nhìn cô. Lâm Kiều nhìn bài thi của anh, còn nửa già chưa làm. Trên mặt nháy mắt nổi lên vẻ kiêu ngạo, đắc ý dào dạt đè thấp thanh âm nói: "Sao vậy, anh không biết làm hả? Đến đây, cầu xin tôi đi, gọi tôi một tiếng cha, tôi sẽ đưa phao cho anh chép." Lục Chính Đông đặt bút xuống, mặt không biểu tình nhìn cô. Lâm Kiều quơ quơ mảnh giấy trong tay, phân tích đạo lý rõ ràng: "Anh nghĩ xem a, sau khi gameshow phát sóng, fan của anh thấy trình độ văn hóa của anh thấp như vậy, kiểu gì chẳng thoát fan?" Lục Chính Đông đột nhiên cong môi, cười mỉm. Cô chưa từng thấy anh tươi cười ngoài lúc đang quay phim, lập tức có chút chết lặng, không đợi cô phản ứng, Lục Chính Đông đã giơ tay lên, đề cao thanh âm: "Thưa cô ——" Lâm Kiều:??? "Em tố cáo Lâm Kiều mang theo phao vào phòng thi." Cô giám thị hùng hùng hổ hổ sải bước đi tới, đoạt lấy "phao" trong tay Lâm Kiều, đang định phê bình cô một trận—— Lại thấy, trên "phao" có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: 【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ngốc chưa, có gọi là ông nội cũng không cho anh chép:) 】 Vẻ tức giận của cô giám thị trong nháy mắt cứng lại. Ánh mắt của cô liếc một vòng giữa hai người, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Chơi? Chơi rất vui đúng không? Rất tình thú đúng không? Hở?" "Không cần làm bài thi nữa! Mỗi người viết một bản kiểm điểm, tự suy ngẫm lại bản thân, đọc cho cả lớp nghe!" Lục Chính Đông vẫn còn tưởng rằng bản thân vừa làm một chuyện tốt, vẻ mặt mờ mịt? Lâm Kiều bị công khai xử tội, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy xấu hổ:......