“Em phải lập gia đình?” Lạc Thiên Uy sững sờ đứng im tại chỗ, nghe được lời nói của Lạc Tích Tuyết tim của hắn như bị một vật sắc bén cứa toạt ra. Máu chảy dầm dề, lan tràn….. Cha chẳng lẽ đã an bài cho cô ấy, nếu như vậy nữ thần trong lòng hắn sẽ bị gả ra ngoài. “Đúng vậy, tháng sau chị sẽ đính hôn, cho nên chúng ta chỉ có thể là chị em thôi”. Lạc Tích Tuyết lần nữa cường điệu, sắc mặt trầm tĩnh nhìn Thiên Uy. Là cô quá mức quan tâm hắn rồi sao? Còn làm hành động gì khiến cho hắn hiểu lầm sao? Vì sao em trai cô lại đột nhiên nói thích cô? Hắn thích cô vì cái gì, hắn chỉ mới có mười sáu tuổi thôi mà, cái tuổi này hiểu rõ thế nào là yêu sao? Khiến cho em trai nảy sinh tình yêu như thế này cô là chị ccũng phải có trách nhiệm. Lạc Tích Tuyết thở dài một hơi, trong mắt xẹt qua sự tự trách. Cô cho là cùng em trai nói rõ thì hắn sẽ tự động rời đi, ai ngờ cô mệt mỏi nằm xuống giường, Lạc Thiên Uy cũng thuận thế nằm xuống theo. “Thiên Uy…” Lạc Tích Tuyết đứng phắt dậy, ôm ngực rút vào một góc giường, cau mày quát:”Em làm gì đấy? Em trở về phòng đi, chị cần nghỉ ngơi”. Lạc Thiên Uy một tay kéo Lạc Tích Tuyết lại trước mặt hắn, ôm cô thật chặt vào trong ngực:”Tôi sẽ không để cho em gả cho người khác, em là của tôi”. “Thiên Uy…”Lạc Tích Tuyết không thể tin nhìn hắn, bị cử động bất thình lình cùng lời nói to gan như vậy của hắn làm cho giật mình. Cô dùng sức vùng vẫy, muốn đẩy Lạc Thiên Uy ra nhưng hắn vẫn ôm chặt cô như cũ. Tim Lạc Tích Tuyết nhảy thình thịch, cô không biết em trai cô đến tột cùng muốn làm gì, cô có dự cảm xấu, thân thể không tự giác phát run. Giống như có dự cảm cô dùng hết dũng khí ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt nóng rực của Thiên Uy nhìn chằm chằm cô, trong lúc bất chợt hắn cúi đầu hướng môi cô mà hôn. “A……A………..” Lạc Tích Tuyết quả thật sợ ngây người, hai mắt xinh đẹp mở thật lớn. Trời ơi, hắn tại sao lại có thể hôn cô, còn là trực tiếp hôn lên môi cô nữa. Lạc Thiên Uy đưa tay vòng thật chắc hông của cô, đem thân thể Lạc Tích Tuyết cố định trong thân thể hắn, không cho cô lộn xộn. Lửa nóng từ đôi môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ mọng, lưỡi không ngừng liếm mút hai cánh môi non mềm của cô, tỉ mỉ mà hôn, miêu tả hình dáng đôi môi đẹp đẽ của cô, cuồng quyến mà mãnh liệt, mang theo nồng nàn và lưu luyến. Đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, hắn muốn cô vĩnh viễn nhớ nụ hôn này, không cho phép cô có một chút trốn tránh hay phản kháng nào. Hắn say mê mà hôn cô, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc, liều chết theo đuổi cái lưỡi đang trốn tránh của cô, cùng cô quấn chặt chẽ. “A……..Em………….A………..”Lạc Tích Tuyết cảm thấy trái tim của mình như ngừng đập, cô hoảng sợ kêu thành tiếng, dùng hết lực đẩy hắn ra, cả người run rẩy, tựa như muốn ngất đi. Lạc Thiên Uy dùng đôi tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đem cô đè xuống dưới, cường thế mà bá đạo giữ chặt hai tay của cô, khiến cho thân thể của hai người dán chặt vào nhau. “Tuyết nhi………” Hắn thì thầm tên cô,tiếng gọi này giống như đến từ chỗ sâu nhất trong lòng hắn vậy, hắn khát vọng cô biết bao. Nụ hôn nóng rực cuối cùng cũng rời khỏi môi cô, lướt qua cổ, bắt đầu khẽ khàng cắn vành tai ngọc nhuận, Lạc Thiên Uy dùng đầu lưỡi mà liếm khắp vành tai cô, một bàn tay cũng chậm rãi đặt trên ngực Lạc Tích Tuyết.