“Lãnh Khinh Cuồng, anh buông tôi ra đừng làm cho tôi hận anh! Anh nhất định sẽ hối hận!” Lạc Tích Tuyết nhăn mày lại, dùng hết hơi sức toàn thân nói ra câu nói đó, hy vọng có thể gọi lý trí của Lãnh Khinh Cuồng quay về. Lãnh Khinh Cuồng ngước mắt cười lạnh, hít thở không thông, vô cùng đau đớn “Hối hận? Tôi đã sớm hối hận từ lâu rồi? Hối hận tại sao ba năm qua tôi lại ẩn nhẫn không đụng tới em, em không phải đã nhìn thấy hắn ta rồi sao, hắn chỉ qua là có dáng dấp giống Lạc Thiên Uy một chút mà thôi, em liền giao bản thân cho hắn ta? Nếu như hiện tại tôi không đụng đến em có phải người thứ hai của em cũng không tới lượt tôi?” Đôi mắt anh sắc bén lợi hại, một tay của anh nắm chặt chiếc cằm trắng nõn của cô tay còn lại thì đặt trên đỉnh đầu của cô, nghiêng người đè lên cô. “Không cần, Lãnh Khinh Cuồng, anh bình tĩnh một chút mau buông tôi ra” Lạc Tích Tuyết kinh hoảng giùng giằng, nước mắt bất lực xuôi theo khóe mắt chảy ra, cô chưa từng sợ hãi như thế này dù cho năm đó Lạc Thiên Uy có cưỡng bách cô thì cô cũng không có sợ hãi như vậy. Lãnh Khinh Cuồng sớm đã mất đi lý trí, anh không nghe thấy tiếng gào thét của Lạc Tích Tuyết, chỉ muốn mau chóng có được cô, anh giữ chặt hai đầu gối của cô. Lạc Tích Tuyết gắt gao cắn răng không để cho anh tách hai chân của mình ra, nhưng cô vốn nhỏ yếu, dù có dùng hết sức cũng không thể nào kháng lại sức mạnh của anh, mồ hôi từng hạt như hạt đậu chảy dài từ trên trán xuống dính vào gương mặt của cô. Cô không biết phải làm như thế nào mới có thể kêu cứu, dù cô có kêu rát cả cổ họng cũng không có ai tới cứu cô, đây là nhà của Lãnh Khinh Cuồng mà người bên ngoài ai cũng cho rằng cô là vị hôn thê của anh, nếu cô thật sự kêu cứu người bên ngoài sẽ nghĩ là bọn họ đang vui đùa giống như những cặp tình nhân khác, sẽ không vì chuyện này mà chú ý đến. Cô phải làm sao? Lạc Tích Tuyết muốn cắn đầu lưỡi của mình, trong mắt đong đầy nước, cô thật sự không muốn bị anh cưỡng bách. Trên người quần áo đã bị xé rách, hai chân của cô dần dần bị anh kéo ra giống như từng thời từng khắc xé nát tôn nghiêm của cô, cô cơ hồ tuyệt vọng hai mắt nhắm chặt lại. Đang lúc này cô cảm nhận được người đàn ông trên người đang dần dần ngồi dậy, sức nặng trên người cô không thấy đâu nữa, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nắm đấm của Lạc Thiên Uy hung hăng đánh trên mặt của Lãnh Khinh Cuồng. Máu tươi từ khóe miệng Lãnh Khinh Cuồng chảy ra, không kịp chuẩn bị mà nặng nề té xuống một bên sàn nhà. Lạc Tích Tuyết giật mình run lên, cuống quýt đem quần áo bao bọc thân thể của mình lại, cuộn trong góc tối nhưng thân thể vẫn cứ run như vậy. Quay đầu nhìn sang, cô nhìn thấy một thân tà ác của Lạc Thiên Uy, ánh mắt như muốn giết chết người đang nằm dưới đất kia. Lạc Thiên Uy đi tới bên cạnh cô, thấy trong con ngươi của cô đầy lệ quang, trong mắt của anh thoáng qua tia khát máu. “Hắn ta có làm gì em không?” Anh lo lắng hỏi. Lạc Tích Tuyết run rẩy lắc lắc đầu, bản thân còn đang đắm chìm trong một màn nguy hiểm vừa rồi. Cũng may anh tới kịp thời, nếu không cô cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Nghĩ vậy nước mắt của cô lại rơi càng ngày càng mạnh, điểu này làm cho Lạc Thiên Uy có chút ứng phó không kịp. Lạc Thiên Uy mâu thuẫn, do dự trong mắt lóe lên hàn ý khắc nghiệt anh chợt đưa bàn tay hướng về hông của mình, sau đó một vật lạnh lẽo nhưng có sức hủy diệt lớn được anh cầm trong tay. Súng?! Anh đem họng súng chỉ về hướng của Lãnh Khinh Cuồng, bóp cò nhắm ngay lồng ngực của Lãnh Khinh Cuồng mà chuẩn bị ra một phát súng. Lạc Tích Tuyết cực kỳ hoảng sợ, cô kinh ngạc nhìn động tác thuẩn thục của anh, vội vàng chạy tới bên cạnh anh, mãnh liệt lắc đầu ngăn cản nói:”Anh định làm gì? Anh ấy không có đụng đến tôi!” Lạc Thiên Uy dừng một chút, nhưng súng trong tay vẫn không có ý định buông xuống, hí mắt ngoan tuyệt nói:”Nhưng hắn ta làm cho em khóc, đều đáng chết như nhau!” Lãnh Khinh Cuồng cúi thấp đầu, vẫn duy trì tư thế như lúc bị Thiên Uy đánh ngã không có hành động phản kháng. Một quyền kia làm cho anh thanh tỉnh rất nhiều, mới vừa rồi anh sắp cưỡng bức người con gái mà anh yêu nhất, lúc này đây trong lòng của anh tràn đầy sự tự trách, Thiên Uy dạy dỗ anh là đúng không có gì oán trách cả, làm cho cô khóc là lỗi của anh. Lạc Thiên Uy chậm rãi bớp cò súng lục nhắm ngay đầu của Lãnh Khinh Cuồng, từng câu từng chữ âm lãnh nói:”Cô ấy là người con gái của tao, nếu mày còn đụng đến cô ấy dù chỉ một sợi tóc thôi tao cũng sẽ lấy mạng của mày”. Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết nhất thời trắng bệch như tờ giấy, nhìn động tác trong tay của Lạc Thiên Uy cô không nghi ngờ gì anh nói được sẽ làm được. Cô nghe anh Vũ Trạch nói qua người này là Chiêm Mỗ Tư – đứng đầu tổ chức mafia lớn nhất quốc tế, giết người đối với anh mà nói thật sự dễ như trở bàn tay. Nhưng Lãnh Khinh Cuồng nói thế nào đi chăng nữa đối với cô cũng là có ân, hơn nữa anh còn là con nuôi của ba, mặc dù mới vừa rồi anh làm chuyện có lỗi với cô nhưng từ nội tâm mà nói cô không hy vọng anh gặp chuyện không may. Không biết lấy dũng khí từ đâu mà cô kiên quyết đứng lên bước tới trước mặt của Lạc Thiên Uy, đưa tay cầm cái súng lục lạnh lẽo đó, cô lắc đầu, lo âu nhìn anh. “Đừng giết anh ấy, cầu xin anh, bỏ qua cho anh ấy lần này đi”. Trong mắt Chiêm Mỗ Tư thoáng qua tia băng hàn:”Em cầu xin tôi tha cho hắn?” “Anh ấy không có làm gì tôi nên tội không có đáng chết” Lạc Tích Tuyết phân ân oán rõ rang nói. Con ngươi của Chiêm Mỗ Tư tĩnh mịch nhìn cô một hồi lâu, qua một lúc sau, anh rốt cuộc mới đem súng trên tay hạ xuống. Anh quay đầu nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng, giọng nói lạnh lẽo mang theo nghiêm nghị cảnh cáo:”Đừng vọng tưởng đụng vào người con gái của tôi, nếu không tôi thật sự không biêt sẽ làm gì anh đâu”. Lạc Tích Tuyết rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi, nhưng giây tiếp theo lòng của cô lại khẩn trương trở lại, bởi vì cô thấy người đang nằm dưới đất Lãnh Khinh Cuồng sau khi nghe lời nói của Lạc Thiên Uy thì đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt của anh. “Vậy sao? Nếu như tao nói không thì sao?” Lãnh Khinh Cuồng ngước mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi của Lạc Thiên Uy, khóe miệng còn mang theo máu tươi, nâng lên nụ cười khiêu khích, giống như căn bản anh muốn tìm tới cái chết. “Lãnh Khinh Cuồng!” Lạc Tích Tuyết khẩn trương cau mày, không dám tin nhìn về phía anh. Nhưng Chiêm Mỗ Tư cũng tà từ cười, nghiễm nhiên không đem lời khiêu khích của Lãnh Khinh Cuồng để ở trong mắt. “Các người thay tôi dạy dỗ hắn thật tốt!” Anh ôm chầm bả vai của Lạc Tích Tuyết, dẫn cô ra khỏi căn phòng, quay đầu đối với vài tên hộ vệ áo đen nhẹ nhàng ra lệnh. “Anh muốn làm gì anh ấy?” Lạc Tích Tuyết ngừng bước chân lại, lo lắng nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng. “Yên tâm đi hắn ta không có việc gì đâu” Chiêm Mỗ Tư ôm cô lên dùng áo ngoài của mình trùm cơ thể của cô lại, trực tiếp bước ra khỏi biệt thự của Lãnh gia, trầm giọng nói:”Hắn ta dám khi dễ em, không dạy dỗ cho hắn một chút hắn sẽ không thể nào nhớ được”. Lạc Tích Tuyết không nói gì thêm nữa, cô biết Chiêm Mỗ Tư không giết Lãnh Khinh Cuồng đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, người đàn ông này hoàn toàn không phải là một người thích thỏa hiệp. Tối nay có thật nhiều chuyện xảy ra, mặc dù cô biết Lãnh Khinh Cuồng chỉ trong một khăc mất đi lý trí mới đối với cô làm ra những chuyện như vậy nhưng tất cả những chuyện xảy ra không khỏi làm cô khó thở. Cô cùng anh ta cần có thời gian để tỉnh táo, nên cô lựa chọn lên xe của Chiêm Mỗ Tư, cô tạm thời muốn đi theo anh.