“Em vẫn ở cùng với hắn ta sao?” Tiếu Vũ Trạch liếc nhìn Lãnh Khinh Cuồng tiêu sái tựa vào xe bên cạnh, trong lòng thật sự lo lắng. Nói thế nào đi nữa Lãnh Khinh Cuồng cũng là một đại suất ca, Lạc Tích Tuyết ở cùng với hắn một chỗ bảo anh làm sao không lo lắng đây? Lạc Tích Tuyết vỗ nhẹ bả vai của anh, cười an ủi:”Anh yên tâm, còn có em gái Tử Nhan của em cũng ở chung nhà mà, ba người chúng em ở chung một chỗ không có việc gì đâu”. “Nhưng…” Nhìn Lãnh Khinh Cuồng một bộ dạng du côn tà khí này Tiếu Vũ Trạch vẫn có cảm giác không ổn, Lãnh Khinh Cuồng là cao thủ tán gái nếu hắn thật sự xuống tay với Lạc Tích Tuyết thật sự anh rất lo lắng. Lãnh Khinh Cuồng xa xa nhìn Tiếu Vũ Trạch vẫn phòng bị nhìn mình, anh liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy tâm tư của Tiếu Vũ Trạch, nhíu mày đi lên phía trước, đùa giỡn cười nói:”Hắc, anh đừng lo lắng như vậy, tôi sẽ không đối với Tích Tuyết làm ra cái gì hơn đâu. Hơn nữa, cô ấy dữ như vậy tôi đối với cọp mẹ không có hứng thú”. “Lãnh Khinh Cuồng!” Lạc Tích Tuyết trừng mắt về phía anh, cảnh cáo quát, người đàn ông này dám ở trước mặt của anh Vũ Trạch nói về cô như vậy! Cô tức giận hướng về phía Lãnh Khinh Cuồng vung một quyên, Lãnh Khinh Cuồng vội vàng né tránh vừa chạy vừa cầu xin tha thứ:”Tôi nói đúng chứ, em chỉ toàn sử dụng bạo lực với tôi thôi”. Tiếu Vũ Trạch bĩu môi, có cảm giác khổ sở vây ở trong lòng, cô ấy thế nhưng lại cùng Lãnh Khinh Cuồng thân cận như vậy, ở trước mặt anh cô chưa từng có những biểu hiện như thế này, mãi mãi chỉ là hình ảnh của một tiểu thư thục nữ rất dè dặt. Cô là muốn giữ hình tượng trước mặt anh hay căn bản cô không còn là người con gái mà anh yêu? “Hừ, Lãnh Khinh Cuồng anh còn dám nói bậy, tôi nhất định sẽ cùng Tử Nhan hảo hảo huấn luyện anh!” Lạc Tích Tuyết kéo cánh tay của Lãnh Khinh Cuồng qua, động tác dã man, cũng rất thẳng thắn, không có bộ dạng đại tiểu thư lúc trước chỉ là hừ hừ nhắc nhở anh. Lãnh Khinh Cuồng làm động tác phối hợp giả bộ cầu xin cô, hai người ở trước mặt của Tiếu Vũ Trạch chơi đùa hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt khó coi của anh. “Tích Tuyết, anh đi trước có thời gian sẽ liên lạc với em”. Tiếu Vũ Trạch nhìn đồng hồ một chút, anh bây giờ còn đang có nhiệm vụ không thể ở bên ngoài quá lâu. “Vâng, anh Vũ Trạch chúng ta hôm nào gặp lại!” Lạc Tích Tuyết vẫy tay về phía anh. Tiếu Vũ Trạch ôm chầm eo nhỏ của cô, đầu ngón tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống hôn lên môi của cô. Nụ hôn nhẹ nhàng, như đang trân quý bảo vật của mình, cánh tay vòng qua eo của cô giữ chặt, dể cho cô áp sát vào khuôn ngực của anh. Hương cở có tư vị thơm ngát, rồi lại rất nồng, đem cô ôm lại thật chặt. Rốt cuộc, một nụ hôn nóng bỏng thật dài cũng kêt thúc, anh mới buông cô ra, nói lời từ biệt với cô. Lạc Tích Tuyết nhìn bóng lưng rời đi của Tiếu Vũ Trạch, trong lúc nhất thời cảm xúc ngổn ngang, bọn họ thật còn có thể trở về sao? Cô đi lên xe, Lãnh Khinh Cuồng cũng lên cùng, phát động xe chạy đi. “Em đồng ý anh ta? Em thích hình thức đó sao? Cư nhiên để cho hắn ở ngoài đường ngoài phố hôn em!” giọng nói của Lãnh Khinh Cuồng có chút ê ẩm:”Thế nào mỗi lần tôi hôn trộm em em liền cùng tôi tranh chấp đến nửa ngày, đối với hắn ta em lại cam tâm tình nguyện để hắn hôn”. “Anh nói hươu nói vượn gì vậy, tôi với anh ấy là bạn từ bé” Lạc Tích Tuyết nhức đầu bĩu môi. “Oa, vậy càng thú vị, thanh mai trúc mã, sau đó…” Lãnh Khinh Cuồng hứng thú dồi dào tự nói to lên. Lạc Tích Tuyết đối với người bát quái như anh thì chỉ bày tỏ sự im lặng, người đàn ông này lớn như vậy rồi mà còn con nít như thế. “Được rồi, anh cũng đừng dài dòng nữa, tôi buồn ngủ quá, một đêm không có ngủ anh nhanh đưa tôi về nhà đi” Lạc Tích Tuyết mệt mỏi ngáp một cái, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lãnh Khinh Cuồng lại gần cô, mập mờ nâng lên khóe môi:”Mệt mỏi sao? Có muốn tôi cùng em lên giường cùng nhau ngủ không?” Lạc Tích Tuyết đánh anh một cái:”Thôi đi, anh không đúng đắn lắm rồi đó!” Người này trưởng thành như vậy rồi mà còn có thái độ như vậy nữa, thật không biết anh ta làm sao lại có thể quảne lý được một công ty lớn như vật nữa. Lãnh Khinh Cuồng trở lại trong nhà, Phương Tử Nhan trùng hợp lại ra ngoài cùng bạn. Lạc Tích Tuyết đi tới gian phòng của cô. Căn phòng này Lãnh Khinh Cuồng vẫn giữ lại cho cô, ba qua đời lâu như vậy, cô cùng Tử Nhan hai chị em vẫn ở lại nới này, do Lãnh Khinh Cuồng chăm sóc cho bọn họ. Tắm xong Lạc Tích Tuyết nhanh chóng nằm trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ. Co duỗi lưng một cái, chợt cảm thấy như có một đôi mắt trong bong tối đang nhìn chằm chằm cô, hoặc có thể do cô quá mệt mỏi nên ảo tưởng như vậy, chỉ cẩn ngủ một giấc là không sao rồi, nhưng cái loại cảm giác đó càng ngày càng sâu. Cô lật người, mở mắt nhìn thấy Lãnh Khinh Cuồng đang ngồi ở bên giường nháy mắt một cái cũng không có mà cứ nhìn chằm chằm vào cô. “Anh làm sao lại ở trên giường của tôi?” Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, ngay sau đó cảnh giác kiểm tra lại người mình, phát hiện quần áo hoan hảo vẫn còn, không hề có gì khác thường, lúc này mới buồn bực hỏi “ Anh vào đây bằng cách nào? Tôi rõ rang là có khóa cửa”. Lãnh Khinh Cuồng cười hì hì lấy ra một chuỗi chìa khóa:”Tèng teng”. Lạc Tích Tuyết thấy vậy mặt liền biến sắc, trợn to hai mắt cả giận nói:”Anh có chìa khóa? Làm sao anh lại có chìa khóa phòng tôi?” “Thời điểm xây biệt thự anh đã len lén đem chúng giấu đi” Lãnh Khinh Cuồng nhếch môi cười hả hê. “Anh” Lạc Tích Tuyết tức giận đến mức muốn nện cho anh một quyền. Lãnh Khinh Cuồng vẫn cợt nhả như cũ, lại đột nhiên nhu tình tựa nước, bao hàm thâm tình kêu cô một tiếng:”Tuyết nhi!” Lạc Tích Tuyết vừa nghe cả người đều nổi da gà, xương đến mềm nhũn. Người đàn ông này làm gì đột nhiên gọi cô mập mở như vậy. “Anh tới phòng tôi rốt cuộc là có chuyện gì?” Cô trầm mặt rất muốn một cước đá anh ta xuống giường. “Vợ à, em có biệt là em tàn nhẫn lắm không?” Lãnh Khình Cuồng làm bộ dạng uất ức, thanh âm nghe cũng thật đáng thương. “Tôi thế nào?” Đầu lưỡi của cô run run, có dự cảm xấu trong long. Ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng bình tinh nhìn cô, tràn đầy oán giận:”làm sao em lại có thể ở trước mặt tôi cùng người đàn ông khác tán tỉnh?” “Cái gi?” Lạc Tích Tuyết ánh mắt quái dị nhìn anh. “Nhìn dáng vè hai người hôn nhau lại ở trước mặt chồng của em là anh đây chẳng lẽ em bảo anh không được tức giận sao?” Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên đến gần co, môi cơ hồ muốn áp vào trên gương mặt của cô. Đối mặt với sự ép hỏi của anh, Lạc Tích Tuyết có chút không biết phải làm sao, có lầm hay không? Anh cư nhiên chất vấn cô? Mặc dù trước khi qua đời ba có giao cô cho anh nhưng bọn họ rõ rang không phải là mối quan hệ kia, anh có tư cách gì mà quản chuyện của cô? “Anh đến tột cùng muốn thế nào?” Lạc Tích Tuyết nhíu mày, mắt phòng bị nhìn anh. Lãnh Khinh Cuồng vô lại chen lên giường, ngăn khóe miệng, lộ ra nụ cười không thể nào xấu xa hơn:”Vợ à, dù sao em sớm muộn gì cũng sẽ gả cho anh, không bằng em trước giao cho anh luôn đi như vậy anh sẽ an tâm hơn!” ---------- BỔ SUNG THÊM ---------- “Em vẫn ở cùng với hắn ta sao?” Tiếu Vũ Trạch liếc nhìn Lãnh Khinh Cuồng tiêu sái tựa vào xe bên cạnh, trong lòng thật sự lo lắng. Nói thế nào đi nữa Lãnh Khinh Cuồng cũng là một đại suất ca, Lạc Tích Tuyết ở cùng với hắn một chỗ bảo anh làm sao không lo lắng đây? Lạc Tích Tuyết vỗ nhẹ bả vai của anh, cười an ủi:”Anh yên tâm, còn có em gái Tử Nhan của em cũng ở chung nhà mà, ba người chúng em ở chung một chỗ không có việc gì đâu”. “Nhưng…” Nhìn Lãnh Khinh Cuồng một bộ dạng du côn tà khí này Tiếu Vũ Trạch vẫn có cảm giác không ổn, Lãnh Khinh Cuồng là cao thủ tán gái nếu hắn thật sự xuống tay với Lạc Tích Tuyết thật sự anh rất lo lắng. Lãnh Khinh Cuồng xa xa nhìn Tiếu Vũ Trạch vẫn phòng bị nhìn mình, anh liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy tâm tư của Tiếu Vũ Trạch, nhíu mày đi lên phía trước, đùa giỡn cười nói:”Hắc, anh đừng lo lắng như vậy, tôi sẽ không đối với Tích Tuyết làm ra cái gì hơn đâu. Hơn nữa, cô ấy dữ như vậy tôi đối với cọp mẹ không có hứng thú”. “Lãnh Khinh Cuồng!” Lạc Tích Tuyết trừng mắt về phía anh, cảnh cáo quát, người đàn ông này dám ở trước mặt của anh Vũ Trạch nói về cô như vậy! Cô tức giận hướng về phía Lãnh Khinh Cuồng vung một quyên, Lãnh Khinh Cuồng vội vàng né tránh vừa chạy vừa cầu xin tha thứ:”Tôi nói đúng chứ, em chỉ toàn sử dụng bạo lực với tôi thôi”. Tiếu Vũ Trạch bĩu môi, có cảm giác khổ sở vây ở trong lòng, cô ấy thế nhưng lại cùng Lãnh Khinh Cuồng thân cận như vậy, ở trước mặt anh cô chưa từng có những biểu hiện như thế này, mãi mãi chỉ là hình ảnh của một tiểu thư thục nữ rất dè dặt. Cô là muốn giữ hình tượng trước mặt anh hay căn bản cô không còn là người con gái mà anh yêu? “Hừ, Lãnh Khinh Cuồng anh còn dám nói bậy, tôi nhất định sẽ cùng Tử Nhan hảo hảo huấn luyện anh!” Lạc Tích Tuyết kéo cánh tay của Lãnh Khinh Cuồng qua, động tác dã man, cũng rất thẳng thắn, không có bộ dạng đại tiểu thư lúc trước chỉ là hừ hừ nhắc nhở anh. Lãnh Khinh Cuồng làm động tác phối hợp giả bộ cầu xin cô, hai người ở trước mặt của Tiếu Vũ Trạch chơi đùa hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt khó coi của anh. “Tích Tuyết, anh đi trước có thời gian sẽ liên lạc với em”. Tiếu Vũ Trạch nhìn đồng hồ một chút, anh bây giờ còn đang có nhiệm vụ không thể ở bên ngoài quá lâu. “Vâng, anh Vũ Trạch chúng ta hôm nào gặp lại!” Lạc Tích Tuyết vẫy tay về phía anh. Tiếu Vũ Trạch ôm chầm eo nhỏ của cô, đầu ngón tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống hôn lên môi của cô. Nụ hôn nhẹ nhàng, như đang trân quý bảo vật của mình, cánh tay vòng qua eo của cô giữ chặt, dể cho cô áp sát vào khuôn ngực của anh. Hương cở có tư vị thơm ngát, rồi lại rất nồng, đem cô ôm lại thật chặt. Rốt cuộc, một nụ hôn nóng bỏng thật dài cũng kêt thúc, anh mới buông cô ra, nói lời từ biệt với cô. Lạc Tích Tuyết nhìn bóng lưng rời đi của Tiếu Vũ Trạch, trong lúc nhất thời cảm xúc ngổn ngang, bọn họ thật còn có thể trở về sao? Cô đi lên xe, Lãnh Khinh Cuồng cũng lên cùng, phát động xe chạy đi. “Em đồng ý anh ta? Em thích hình thức đó sao? Cư nhiên để cho hắn ở ngoài đường ngoài phố hôn em!” giọng nói của Lãnh Khinh Cuồng có chút ê ẩm:”Thế nào mỗi lần tôi hôn trộm em em liền cùng tôi tranh chấp đến nửa ngày, đối với hắn ta em lại cam tâm tình nguyện để hắn hôn”. “Anh nói hươu nói vượn gì vậy, tôi với anh ấy là bạn từ bé” Lạc Tích Tuyết nhức đầu bĩu môi. “Oa, vậy càng thú vị, thanh mai trúc mã, sau đó…” Lãnh Khinh Cuồng hứng thú dồi dào tự nói to lên. Lạc Tích Tuyết đối với người bát quái như anh thì chỉ bày tỏ sự im lặng, người đàn ông này lớn như vậy rồi mà còn con nít như thế. “Được rồi, anh cũng đừng dài dòng nữa, tôi buồn ngủ quá, một đêm không có ngủ anh nhanh đưa tôi về nhà đi” Lạc Tích Tuyết mệt mỏi ngáp một cái, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lãnh Khinh Cuồng lại gần cô, mập mờ nâng lên khóe môi:”Mệt mỏi sao? Có muốn tôi cùng em lên giường cùng nhau ngủ không?” Lạc Tích Tuyết đánh anh một cái:”Thôi đi, anh không đúng đắn lắm rồi đó!” Người này trưởng thành như vậy rồi mà còn có thái độ như vậy nữa, thật không biết anh ta làm sao lại có thể quảne lý được một công ty lớn như vật nữa. Lãnh Khinh Cuồng trở lại trong nhà, Phương Tử Nhan trùng hợp lại ra ngoài cùng bạn. Lạc Tích Tuyết đi tới gian phòng của cô. Căn phòng này Lãnh Khinh Cuồng vẫn giữ lại cho cô, ba qua đời lâu như vậy, cô cùng Tử Nhan hai chị em vẫn ở lại nới này, do Lãnh Khinh Cuồng chăm sóc cho bọn họ. Tắm xong Lạc Tích Tuyết nhanh chóng nằm trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ. Co duỗi lưng một cái, chợt cảm thấy như có một đôi mắt trong bong tối đang nhìn chằm chằm cô, hoặc có thể do cô quá mệt mỏi nên ảo tưởng như vậy, chỉ cẩn ngủ một giấc là không sao rồi, nhưng cái loại cảm giác đó càng ngày càng sâu. Cô lật người, mở mắt nhìn thấy Lãnh Khinh Cuồng đang ngồi ở bên giường nháy mắt một cái cũng không có mà cứ nhìn chằm chằm vào cô. “Anh làm sao lại ở trên giường của tôi?” Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, ngay sau đó cảnh giác kiểm tra lại người mình, phát hiện quần áo hoan hảo vẫn còn, không hề có gì khác thường, lúc này mới buồn bực hỏi “ Anh vào đây bằng cách nào? Tôi rõ rang là có khóa cửa”. Lãnh Khinh Cuồng cười hì hì lấy ra một chuỗi chìa khóa:”Tèng teng”. Lạc Tích Tuyết thấy vậy mặt liền biến sắc, trợn to hai mắt cả giận nói:”Anh có chìa khóa? Làm sao anh lại có chìa khóa phòng tôi?” “Thời điểm xây biệt thự anh đã len lén đem chúng giấu đi” Lãnh Khinh Cuồng nhếch môi cười hả hê. “Anh” Lạc Tích Tuyết tức giận đến mức muốn nện cho anh một quyền. Lãnh Khinh Cuồng vẫn cợt nhả như cũ, lại đột nhiên nhu tình tựa nước, bao hàm thâm tình kêu cô một tiếng:”Tuyết nhi!” Lạc Tích Tuyết vừa nghe cả người đều nổi da gà, xương đến mềm nhũn. Người đàn ông này làm gì đột nhiên gọi cô mập mở như vậy. “Anh tới phòng tôi rốt cuộc là có chuyện gì?” Cô trầm mặt rất muốn một cước đá anh ta xuống giường. “Vợ à, em có biệt là em tàn nhẫn lắm không?” Lãnh Khình Cuồng làm bộ dạng uất ức, thanh âm nghe cũng thật đáng thương. “Tôi thế nào?” Đầu lưỡi của cô run run, có dự cảm xấu trong long. Ánh mắt Lãnh Khinh Cuồng bình tinh nhìn cô, tràn đầy oán giận:”làm sao em lại có thể ở trước mặt tôi cùng người đàn ông khác tán tỉnh?” “Cái gi?” Lạc Tích Tuyết ánh mắt quái dị nhìn anh. “Nhìn dáng vè hai người hôn nhau lại ở trước mặt chồng của em là anh đây chẳng lẽ em bảo anh không được tức giận sao?” Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên đến gần co, môi cơ hồ muốn áp vào trên gương mặt của cô. Đối mặt với sự ép hỏi của anh, Lạc Tích Tuyết có chút không biết phải làm sao, có lầm hay không? Anh cư nhiên chất vấn cô? Mặc dù trước khi qua đời ba có giao cô cho anh nhưng bọn họ rõ rang không phải là mối quan hệ kia, anh có tư cách gì mà quản chuyện của cô? “Anh đến tột cùng muốn thế nào?” Lạc Tích Tuyết nhíu mày, mắt phòng bị nhìn anh. Lãnh Khinh Cuồng vô lại chen lên giường, ngăn khóe miệng, lộ ra nụ cười không thể nào xấu xa hơn:”Vợ à, dù sao em sớm muộn gì cũng sẽ gả cho anh, không bằng em trước giao cho anh luôn đi như vậy anh sẽ an tâm hơn!”