Cưng Chiều Vợ Tối Cao : Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 159 : Một Nửa Thân Thể Anh, Là Cô!

edit: Fannie93 Bảo trước nhé: Trong bản raw thì lẫn lộn có cả tên Lạc Thiên Uy với Chiêm Mỗ Tư với nhau, tớ vẫn để nguyên nhé, các cậu đọc thì biết rõ đó đều là 1 người nhé :d. Chương này thì rõ là 1 anh luôn. “Ôi, thì ra là anh Khâu nha!”. Anh Hổ khinh thường ngoắc ngoắc môi. “Lão Hổ, đưa cô ta cho tôi!”. Khâu Kiều để thủ hạ của mình bao quanh bọn chúng, ánh mắt lại rơi thẳng vào trên mặt Lạc Tích Tuyết. “Nhưng cô ta bị tình nghi có đồng bọn là tên cảnh sát kia, tôi phải tự mình bắt cô ta đi tra hỏi”. Một cái ánh mắt của lão Hổ, ý bảo thủ hạ coi trừng Lạc Tích Tuyết. Khâu Kiều năm chặt hai quả đấm, cắn răng: “Anh nói như vậy có nghĩa là không giao người phải không?” Thủ hạ của anh đã võ trang đầy đủ vây quanh bọn họ. “Hừ, người nào giành trước thì đó là của người đó!”. Lão Hổ mặt lạnh chê cười, anh nghĩ bắt người phụ nữ này tranh công đi đến trước mặt lão đại, anh sẽ không cho anh ta có cơ hội này. “Nói như vậy, anh không muốn giao người?”. Khâu Kiều híp mắt nhìn thẳng anh, trong mắt dấy lên một đám lửa. “Hổ tôi bắt người, anh cũng dám giành?”. Lão Hổ nghiêm khắc cảnh cáo: “Người phụ nữ này, là của tôi!” “Được, anh không muốn giao người phải không? Các huynh đệ, lên cho tôi!”. Khâu Kiều không mù quáng mất công sức với anh ta, anh một lòng chỉ muốn sớm một chút lấy được Lạc Tích Tuyết. Hai bang phái đánh lẫn nhau. Tiếu Vũ Trang thừa dịp đánh ngã người bên cạnh, nắm tay Lạc Tích Tuyết,hướng bãi đậu xe bên ngoài xông ra. “Đừng chạy, các người không thoát khỏi được đâu!”. Lão Hổ thấy thế, vội vàng mang thủ hạ đuổi theo. Tiếu Vũ Trạch đánh với họ, lại đem miếng cán mỏng vào trong lòng bàn tay Lạc Tích Tuyết, đem cô vào trong một chiếc xe phế liệu. “Tích Tuyết, em đi trước đi!”. Tiếu Vũ Trạch hướng cô hô to. “Không được a….., anh Vũ Trạch, anh làm sao bây giờ?”. Lạc Tích Tuyết nóng nảy hỏi, trong lòng rối loạn. “Đừng lo cho anh, em đi trước đi!”. Tiếu Vũ Trạch vừa đánh vừa nói. Lạc Tích Tuyết nhìn tình thế trước mắt, muốn cả hai người cùng đi hiển nhiên là không thể nào, cô nên đi trước, tí nữa báo cảnh sát tới cứu anh Vũ Trạch là tốt rồi. Nghĩ như vậy, Lạc Tích Tuyết vội vàng khởi động xe, tính từ thiên môn chạy ra ngoài. Ai ngờ cô còn chưa kịp đi, đã có khẩu súng lực chống ở trên đầu cô. “Mỹ nhân, em còn muốn chạy sao?”. Khâu Kiều bao vây cô, trong ánh mắt lóe vẻ kiêu căng tình thế bắt buộc. Lạc Tích Tuyết cau mày: “Tôi không biết anh”. “Ha ha, qua tối nay, chúng ta sẽ rất quen thuộc”. Khâu Kiều cười bỉ ổi, chặn ngang bế cô lên. “A, anh muốn làm gì?”. Lạc Tích Tuyết sợ thét chói tai. Tiếu Vũ Trạch lập tức chạy tới, đem Lạc Tích Tuyết lại bên cạnh. “Khâu Kiều, cô ấy là người phụ nữ của tôi”. Tiếu Vũ Trạch trợn mắt nhìn. Khâu Kiều khinh thường bĩu môi: “Chờ anh trải qua cửa của Lão Hổ này đi đã rồi hẵng nói, nếu anh không đánh lại được bọn hắn, người phụ nữ của anh tôi liền mang đi”. Mấy người của bang phái lại xông tới, cùng Tiếu Vũ Trạch lần nữa đọ sức. Lạc Tích Tuyết trong lòng lo âu, sợ hô tô, nhưng Khâu Kiều cũng đùa giỡn ôm cô, bàn tay ở trên người cô không an phân vuốt ve. “Anh không cần chạm vào tôi!”. Lạc Tích Tuyết tránh anh tar a. Mặt Khâu Kiều tràn đầy mê loạn: “Tôi đối với em rất có hứng thú, không bằng em đi theo tôi, đi theo tôi đi”. “Không, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy!”. Lạc Tích Tuyết cau mày, kiên quyết không chịu. “Trừ phi anh ta chịu nói thật, nếu không anh ta sẽ nhanh chóng bị người ta đánh chết rồi”. Khâu Kiều híp mắt cười lạnh, hài lòng nhìn sắc mặt Lạc Tích Tuyết biến đổi, anh ôm sát cô: “Nếu như em chịu đi theo tôi, tôi liền để cho người của tôi giúp anh ta!”. Lạc Tích Tuyết giận dữ trợn lên nhìn anh ta, ánh mắt lãnh liệt: “Anh đừng mơ tưởng!” Tròng mắt Khâu Kiều tối sầm lại, tức giận ôm cổ Lạc Tích Tuyết, vừa định cúi đầu hôn cô, lúc này chợt có một nhóm hàng ngủ tới bao vây nơi này. Ngay sau đó là một tiếng súng vang, chỉ nghe có người hô: “Lão đại đến rồi! !” Tất cả mọi người ngừng tay, lại không dám chuyển động, ngay cả Khâu Kiều mới vừa đùa giỡn Lạc Tích Tuyết cùng lão Hổ ngạo mạn, đều cúi đầu lộ vẻ mặt dạ dạ vâng vâng. “Anh cả!”. Một tiếng gào cung kính, gọi về trầm tư Lạc Tích Tuyết, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói. Chỉ thấy cửa kho hàng nơi mà bọn họ đánh nhau, đã thấy một hàng mười mấy chiếc xe hơi sang trọng đi tới, tất cả chiếc xe đều là nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới, đi đầu chính là một chiếc xe dài chừng 8 mét cao cấp màu đen xe hơi Rolls-Royce. Từ cửa kho hàng đến bên cạnh chiếc xe hơi, có mấy trăm tên mặc đồ màu đen đứng thẳng, đeo kính đen bí hiểm, bọn họ cũng đứng thành hai hàng, theo thứ tự đứng ngay ngắn, bên hông có khẩu súng lục, vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay đứng thẳng. Lạc Thiên Uy từ trước chiếc xe Rolls-Royce kia đi xuống, trên người thay đổi bộ âu phục tiệc sang trọng, mà là một chiếc áo choàng to màu đen. Trong miệng anh ngậm một điếu xì gà, ngũ quan tuyệt mỹ siêu nhiên, góc cạnh rõ ràng, anh mím chặt môi mỏng, khóe miệng như có như không khơi lên một nụ cười đủ làm người ta khiếp sợ, toàn thân như là vua chúa, khí thế đủ để người ta hoảng sợ. “Chuyện gì xảy ra?”. Anh từ trong ghế xe xuống, nhìn hình ảnh thủ hạ là hai bang phái đánh nha, chân mày không vui nhíu lại. Lão Hổ cung kính tiến lên cúi người chào: “Lão đại, hai người bọn họ có thể là kẻ thù, ý định của tôi dẫn bọn họ về tra hỏi, nhưng người của Khâu Kiều không cho, nhất định lưu lại cô ta, tôi xem anh ta tám phần là coi trọng cô gái này rồi”. Chiêm Mỗ Tư nguy hiểm híp mắt, thâm thúy nhìn qua Lạc Tích Tuyết, trong mắt lóe ra tia sáng mà người ta không nhìn thấu được. “Dẫn cô ấy vào trong xe tôi”. Anh chỉ vào cô, không biến sắc ra lệnh, xoay người lại vào trong xe. “Các người muốn làm gì?”. Lạc Tích Tuyết không kịp phản ứng, đã có hai người áo đen động thủ kéo cô lên chiếc xe limousine trị giá hơn ngàn vạn. Không gian thu hẹp trong xe, Lạc Tích Tuyết gần với người đàn ông Chiêm Mỗ Tư cùng một chỗ, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn một hồi, thiếu chút nữa không thể thở nổi. Anh thật là giống anh ấy, mới vừa rồi cô tỉ mỉ quan sát, bọn họ ngay cả giọng nói lẫn phương thức đều giống nhau. Nhưng vì cái gì anh là con ngươi màu lam đây? Rõ ràng là màu đen lúc ban ngày mà? Lạc Tích Tuyết vẫn còn nghiên cứu màu mắt của người đàn ông này, Chiêm Mỗ Tư đã chậm rãi đến gần cô, nhếch miệng lên độ cong trêu chọc. “Cô tên là Jenny?”. Anh mi hoặc lại gần thấp hỏi. Cảm giác quen thuộc lại ập vào, tâm Lạc Tích Tuyết bắt đầu rối loạn, hốt hoảng không biết làm sao. Cô ngẩng đầu chống lại đôi mắt màu xanh dương của Chiêm Mỗ Tư, nuốt nước miếng một cái, chột dạ gật đầu một cái. “Tên tiếng trung của cô là?”. Chiêm Mỗ Tư vén tóc bên tai của cô lên, đặt ở chót mũi ngửi nhẹ, bỗng nhiên hỏi. Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, cả người cứng ngắc đáp: “Anh cứ gọi tôi là Jenny đi, tên tiếng trung kia rất tầm thường”. “Vậy sao?”. Chiêm Mỗ Tư có thâm ý khác cười, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Lạc Tích Tuyết. Quan sát với khoảng cách gần như vậy, tầm mắt lửa nóng của anh ở trên người cô mập mờ giao động, đầu cô do dự, đem tóc dài buộc lên thật cao, cổ trắng như tuyết lộ ra, lại theo vật hình tròn nhìn xuống, một bộ ngực đẹp trắng nõn đầy đặn như hiện như không…. Lạc Thiên Uy hô hấp cứng lại, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy huyết mạch bành trước, mình ít có thể. Trong đầu anh bắt đầu mơ tưởng viễn vông, nếu như đem người phụ nữ này đè ở phía dưới, sẽ tuyệt vời như thế nào. Trong lòng có khát vọng mãnh liệt, muốn đem cô ở lại bên cạnh mình,giống như xa cách sau gặp lại, thân thể của anh tìm được một nửa còn thiếu. Anh vươn cánh tay, không tự chủ ôm chặt lấy cô, rõ ràng, anh cảm thấy người phụ nữ trong ngực khẽ run lên, tiếp theo trở nên cứng ngắc vô cùng. “Tiên sinh, mời tự trọng chút”. Lạc Tích Tuyết phí sức đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo đỏ lên. Lạc Thiên Uy mới ý thức được sự thất lễ của mình, anh cố nén quyết tâm cảm xúc quay cuồng, buông cô ra, tròng mắt tĩnh mịch phức tạp quan sát cô. “Em theo tôi cùng một chỗ mà rời khỏi!”. Anh bá đạo ra lệnh. Lạc Tích Tuyết cau mày: “Anh là cái gì mà tôi phải đi theo anh?” “Nếu như em không đi theo tôi, anh ta, sẽ chết!”. Lạc Thiên Uy lạnh lẽo con người nhìn chăm chú vào cô, không chút lưu tình nói. Lạc Tích Tuyết trong bụng run lên, cô vội kêu lên: “Không nên, đừng giết anh ấy!” “Vậy hãy cùng tôi đi!”. Lạc Thiên Uy có chút buồn bực nói, thấy cô gấp gáp vì người đàn ông kia, trong lòng của anh không khỏi phiền não. Lạc Tích Tuyết cắn môi, do dự mấy giây, chợt ngẩng đầu lên hỏi anh: “Nếu như tôi đi theo anh,anh có thể thả anh ấy ra không?” “Không được, anh ta có thể là kẻ thù, tôi tuyệt đối không có khả năng bỏ qua ột kẻ thù”. Lạc Thiên Uy lạnh lẽo cự tuyệt. “Anh cũng nói, là có thể, cũng không chắc chắn đấy chứ?”. Lạc Tích Tuyết nhún vai hỏi ngược lại, chậm rãi nói: “Dù sao người của anh nhiều như vậy, coi như thả anh ấy ra, anh ấy cũng trốn không thoát, chờ anh xác nhận anh ấy là kẻ thù, lại phái người bắt anh ấy cũng không muốn a”. Chiêm Mỗ Tư dừng lại, nhìn khuôn mặt tươi đẹp của cô, anh chợt thấy chỉ cần có cô, cái gì cũng có thể không quan tâm. Anh bị chính suy nghĩ của mình như vậy dọa sợ hết hồn, người phụ nữ thậm chí có ma lực tới anh, anh tuyệt không muốn cho cô đau lòng, thậm chí thấy cô cau mày cũng không được. “Nếu như mà tôi thả anh ta ra, em thật cam tâm tình nguyền cùng đi theo tôi?”. Anh thử dò xét hỏi. Lạc Tích Tuyết run sợ rung động, muốn cô cùng một thủ lĩnh hắc bang cùng một chỗ mà rời khỏi, vấn đề an toàn thành nỗi lo lớn nhất, cô làm sao lại có thể cam tâm tình nguyện đây? Nhưng cô đối với anh thật tò mò, huống chi Tiếu Vũ Trạch vẫn còn ở trên tay anh, cô làm sao có thể không khoanh tay chịu trói đây? “Được rồi”. Cô miễn cưỡng gật đầu một cái. Chiêm Mỗ Tư trong lòng dâng lên niềm vui khó nói, anh khẩn cấp muốn nếm thử hương vị mê người đôi môi đỏ mọng của cô. Đột nhiên, anh cúi người, đôi tay nâng mặt cô lên, nhanh chóng hôn môi cô, nụ hôn của anh như một loại thổ lộ, cũng giống như đoạt lấy, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Lạc Tích Tuyết nháy mắt ngơ ngác, tiếp theo chuyển thành kịch liệt giãy giụa, anh cứ như vậy ở trong xe hôn cô, không để cho cô tự do nhớ tới một màn xưa Lạc Thiên Uy từng trong xe muốn cô. Cơn ác mộng quen thuộc y hệt trong trí nhớ, như thủy triều vọt tới, cảm giác hoảng sợ lạnh lẽo lan kháp toàn thân, cô không tự chủ được run rẩy, khàn khàn nói: “Không!” Tròng mắt đen Chiêm Mỗ Tư nhanh híp lại, thân hình cao lớn đè lên chỗ ngồi của cô, bắt được cái tay lung tung của cô, cài lại lên đỉnh đầu, môi mỏng điên cuồng hôn gương mặt của cô, tại cổ, xương quai xanh, chậm rãi xuống phía dưới.