Cưng Chiều Vợ Tối Cao : Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 156 : Khiếp Sợ Gặp Nhau Tịa Bữa Tiệc

Editor: Trâm Trần “Thiên Uy?!” Lạc Tích Tuyết nhìn Tiếu Vũ Trạch đưa hình ảnh trên máy tính đến gần chỗ cô nhất thời khiếp sợ kêu lên. Nguoi xuất hiện trong tấm hình này có dáng dấp y chang Lạc Thiên Uy, nếu thật sự cô biết Lạc Thiên Uy không chết thì chắc chắn cô sẽ nghĩ người trong hình này chính là anh. “Tích Tuyết, em cũng cảm thấy người trong hình này chính là Lạc Thiên Uy đúng không?” Tiếu Vũ Trạch đem hình phóng đại nhìn cô nghiêm túc hỏi. Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, con ngươi tràn ngập sự phức tạp:”Em cũng không biết, Thiên Uy đã chết rồi, nhưng hình của người này lại có bề ngoài y hệt Thiên Uy, hai người bọn họ thật sự rất giống nhau, anh Vũ Trạch, anh nói thử xem trên đời này có hai người giống hệt nhau đến như thế không?” Tiếu Vũ Trạch cũng nghi ngờ nói:”Anh chưa từng thấy qua hai người nào lại có bề ngoài giống nhau như vậy, cho nên mới cố ý tìm em hỏi rõ một chút”. “Anh Vũ Trạch, người này rốt cuộc là ai?” Trong mắt cô hiện lên nhất mạt nghi ngờ. Tiếu Vũ Trạch nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, trong mắt thoáng qua u quang:”Hắn là tên trùm tổ chức buôn lậu quốc tế, cùng với giới hắc đạo mua bán, có không ít hình cảnh quốc tế đang truy nã hắn ta, nhưng nghe nói cách đây mấy ngày hắn có đến Trung Quốc, cấp trên ra lệnh cho anh tiếp cận hắn, len lén điều tra chứng cứ phạm tội của hắn, mà anh nhìn hình của hắn ta thì cứ lien tưởng đến Lạc Thiên Uy, lúc này mới tìm em hỏi một chút”. “Hắn là phẩn tử tội phạm sao?” Chẳng biết tại sao, Lạc Tích Tuyết nghe tin tức đó xong trong long xẹt qua tia thất vọng. Vốn cô vẫn còn mong đợi người này có thể là Lạc Thiên Uy của cô không, năm đó Thiên Uy của cô không thể không chết nhưng nghe Tiếu Vũ Trạch nói như thế thì cô tình nguyện người đó không phải là Lạc Thiên Uy của cô. Ở trong mắt cô Lạc Thiên Uy là một thiếu niên ngoài lạnh nhưng trong ấm, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phạm pháp càng không có lien hệ gì đó với tổ chức buôn lậu quốc tế. Huống chi nếu như Lạc Thiên Uy thật sự còn sống, anh sao có thể không tìm đến cô đây? “Hắn gọi là Chiêm Mỗ Tư, quốc tịch Mỹ, nhiệm vụ lần này của anh có lien quan đến hắn, anh cần tìm chứng cứ phạm tội của hắn ta để giao cho cấp trên”. Tiếu Vũ Trạch cẩn thận trả lời. Vốn những điều này đều là thong tin cơ mật, nhưng lần này dù sao anh cũng cần Lạc Tích Tuyết giúp đỡ một tay, huống chi anh cứ có cảm giác người này cùng Lạc Thiên Uy có quan hệ gì đó. “Anh phụ trách điều tra anh ta sao? Có thong tin gì chưa?’ Lạc Tích Tuyết quan tâm hỏi. Con ngươi của Tiếu Vũ Trạch trở nên âm trầm, nhàn nhạt lắc đầu một cái:”Tạm thời thì chưa có, chỉ là tối nay có một bữa tiệc, noi là tiệc nhưng thực chất là bọn hắn tiến hành giao dịch trong nội bộ, anh sẽ tham gia nói không chừng có thể điều tra ra thong tin quan trọng”. Lạc Tích Tuyết suy nghĩ một chút, cắn môi đề nghị:”Anh Vũ Trạch, anh có thể dẫn em đi cùng được không?” “Em muốn đi cùng sao?” Tiếu Vũ Trạch kinh ngạc, lập tức lắc đầu:”Không được, anh là đi thi hành nhiệm vụ em đi theo quá nguy hiểm”. “Nhưng em thật sự rất muốn biết hắn ta có phải là Lạc Thiên Uy hay không? Có lẽ Thiên Uy chưa chết?” Lạc Tích Tuyết ôm một tia hy vọng nói. “Bữa tiệc tối nay diễn ra ở Địa Toàn, chỉ có những người đứng đầu của các bang phái tham gia, anh vừa mới gia nhập cảnh sát ngộ nhỡ bị phát hiện than phận, hậu quả không thể nào tưởng tượng được nên anh có thể đáp ứng yêu cầu của em nhưng em cũng phải tự giữ an toàn cho chính mình” Tiếu Vũ Trạch có ý khuyên bảo. “Anh Vũ Trạch, em không lo được nhiều như vậy, kể từ khi nhìn thấy những hình ảnh của người này, lòng em đã không yên rồi. Anh Vũ Trạch, anh dẫn em đi cùng có được không? Nếu như người tên Chiêm Mỗ Tư này thật sự là Lạc Thiên Uy thì em thật sự có thể nhận ra được” Lạc Tích Tuyết chau chặt long mày nóng nảy lôi kéo tay của Tiếu Vũ Trạch khẩn cầu. Ba năm, anh đều xuất hiện trong giấc mơ của cô, thật sự là điều không dễ dàng khi có tin tức về anh cô làm sao có thể kiềm chế được đây? Cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy anh mới có thể an tâm được. “Được rồi!” Tiếu Vũ Trạch thấy Lạc Tích Tuyết chấp nhất như vậy, cũng không ngăn trở cô nữa “Nhưng em phải đồng ý với anh, buổi tối ở bữa tiệc em phải nghe lời anh, nếu như tình thế không ổn thì em phải lập tức rời đi ngay lập tức”. “Được rồi, anh Vũ Trạch em đồng ý với anh” Lạc Tích Tuyết cảm kích cười một tiếng. Đêm đến bữa tiệc được tổ chức ở ngoài trời, lúc này huyên náo tiếng người trò chuyện, các tân khách ăn uống linh đình, tiếng cười khắp nơi. Ngay giữa sảnh lớn có một vòi phun nước theo âm nhạc, âm nhạc kết hợp với ánh đèn không ngừng tạo ra hình dáng biến ảo. Chung quanh có rất nhiều người áo mũ chỉnh tề,đứng chung một chỗ nói chuyện, bàn về buôn bán hoặc là tình hình chính trị đương thời. Tối này cử hành một cuộc họp của giới ngầm. “Tích Tuyết, người ở đây rất nhiều, em đi theo anh” Tiếu Vũ Trạch nắm chặt tay của Lạc Tích Tuyết, nhỏ giong trấn an. “Vâng” Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, theo sát sau lưng của Tiếu Vũ Trạch. “Anh Thành, anh tới rồi” Một người đàn ông ước chừng khoảng bốn mươi tuổi đang hướng chỗ của bọn họ đi tới, dáng người của hắn cao to, một than tây trang đắt tiền, nhìn sơ qua cũng biết đây không phải là nhân vật bình thường. Tiếu Vũ Trạch lập tức phản ứng kịp, tên anh Thành này là biệt danh anh lấy để nằm vùng lần này. “Khâu tổng, anh mạnh khỏe!” Anh lễ phép cùng người đàn ông này chào hỏi. Khâu Kiều cũng cười đáp lại, ánh mặt lại liếc qua khuôn mặt thanh lệ của Lạc Tích Tuyết, nhìn Tiếu Vũ Trạch nói:”Anh Thành, không giới thiệu một chút về người đẹp bên cạnh anh với tôi sao?” “À! Tôi quên. Cô ấy là bạn của tôi” Tiếu Vũ Trạch ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lạc Tích Tuyết, nói qua loa:”Nếu như Khâu tổng không còn chuyện gì nữa vậy tôi xin đi trước”. Khâu Kiều không có ngăn trở nhưng ánh mắt nóng rực thủy chung vẫn dán trên người của Lạc Tích Tuyết, hắn ta muốn người phụ nữ này, những thứ hắn muốn trước giờ không có gì là không lấy được. “Mấy người các ngươi đi theo bọn họ, nghĩ cách tách hai người bọn họ ra” Hắn quay đầu, đối với hai hộ vệ đi bên cạnh hạ lệnh. Hai người bọn họ lĩnh mệnh lập tức rời đi. Lạc Tích Tuyết tìm một chỗ ít náo nhiệt nhất ngồi xuống, đưa mắt nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm bong dáng của một người. Tiếu Vũ Trạch có nói với cô tối nay người đàn ông tên Chiêm Mỗ Tư đó cũng sẽ xuất hiện, nhưng cho tới tận bây giờ cô vẫn không thấy bong dáng đó. Một lát sau, âm nhạc du dương nhất thời vang lên, cả đèn trong bữa tiệc dần tối đi. Xung quanh bao trùm một màu đen, chỉ có ánh đèn theo bong dáng của một người đàn ông ở phía xa đang tiến vào. “A! Là Chiêm Mỗ Tư” Mấy người phụ nữ có mặt trong bữa hưng phấn thét lên. Nhất thời cả hội trường vừa mới ồn ào lại yên tĩnh trở lại, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng bắn về phía người đàn ông đang đi vào. Thời gian như ngưng đọng tại giây phút này. Con ngươi của Lạc Tích Tuyết trợn to, khó có thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, khiếp sợ nói không ra lời.