Sáng hôm sau, cô bước xuống lầu liền nghe thấy tiếng lục đục trong bếp. Chu Minh Hào từ trong bếp đi ra, trên người mang tạp dề, trên tay cầm hai dĩa thức ăn. Chu Như Uyên cảm thấy có gì đó không đúng? Cô tát vào mặt mình một cái chát, hai mày cô nhíu lại, tay xoa xoa bên má. Đau! Vậy là không phải ảo giác. Trời ơi, tin được không? Từ khi cô về Chu Gia chưa thấy lần nào anh vào bếp. Cô nghe vú Lâm nói anh nấu ăn rất ngon nhưng chỉ nấu cho bà nội ăn. Từ ngày bà nội mất, không còn thấy anh vào bếp nữa. "Con mau lại ăn sáng." Chu Minh Hào thấy cô đứng bất động ngay cầu thang, anh vừa cười vừa gọi cô. "Dạ." Cô chạy lại bàn ăn kéo ghế ngồi. Cô gắp thức ăn còn mắt liếc nhìn Chu Minh Hào, thấy anh vừa ăn vừa cười, ánh mắt cô dấy lên sự nghi ngờ. Cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, anh liếc sang nhìn cô: "Hơ... Con... Con gái à! Có cần nhìn ba với ánh mắt như vậy không?" Anh ngại ngùng. "Hôm nay ba không được bình thường nha, vừa ăn vừa cười như đứa con nít ấy." Cô nói, hai mắt càng híp lại. Con nít!? "Hừm... Con mau ăn sáng đi ba chở đi học." Anh lấy lại dáng vẻ uy nghiêm của mình tiếp tục ăn. Tưởng cô không biết sao, ba cô thích Nhã Nhi hai năm rồi. Lần nào Nhã Nhi tới Chu Gia chơi, ba đều nhìn chằm chằm, còn hỏi thăm cô ấy nữa mà Nhã Nhi thì không để ý tới ba vì trong lòng đang thích một người khác nên hôm qua cô mới nhờ ba đưa Nhã Nhi về. "Chuyện hôm qua con và Nhã Nhi bị bắt nạt ở trường..." "Ba biết! Ba đã xử lí xong xuôi rồi." Hả!? Mới hôm qua mà sao... "Ba đã làm gì họ?" "Không có gì! Chỉ là cho họ biến mất..." "Hả? Ba có tàn nhẫn quá không? Con chỉ muốn dạy họ một bài học thôi, đâu cần phải g...giết họ chứ!" Chữ cuối cùng tuy cô nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được. Anh cầm tờ báo gõ lên đầu cô: "Con bé này chưa gì đã nhảy vô họng ba rồi! Ý ba là cho họ biến mất khỏi thành phố đó." "Tại ba đó nói không rõ gì hết!" Cô đưa tay xoa xoa đầu. Ăn xong anh chở cô đi học rồi về công ty giải quyết một số chuyện. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Chu Thị. "Tuần sau là tiệc sinh nhật mười tám của con gái tớ, các cậu nhớ phải đi đấy." Chu Minh Hào hơi nghiêng đầu, tay chống cằm ngồi trên ghế chủ tịch. "Con gái cậu từ khi được nhận nuôi đến giờ bọn tớ vẫn chưa gặp, lần nào đến Chu Gia cũng là con bé đi học không thì bị cậu nhốt trong phòng." Hắc Tần Uy vừa nói tay vừa lật xem mấy quyển sách trên kệ. "Hừm... Thả ra để cậu ăn à? Ai mà không biết cậu nổi tiếng là trâu già thích gặm cỏ non." Lãnh Triết đi đến bên cạnh khoác vai Hắc Tần Uy. Phong Vũ cầm điếu thuốc hút, người dựa lưng vào ghế sofa nhìn họ. "Nè tớ cũng biết phân biệt đồ nào cúng đồ nào ăn." Hắc Tần Uy hất tay Lãnh Triết ra khỏi vai mình. "Này vụ kia sao rồi?" Phong Vũ nhìn Hắc Tần Uy hỏi. "Mọi chuyện như cậu dự đoán là lão già Dự Trình đứng sau vụ ám sát cậu ở Mỹ."