"Đột nhập thư phòng, tự ý mở laptop của ba. Ba cắt nửa chi tiêu là còn nhẹ, con còn nói tháng này khỏi có tiền tiêu xài!" Chu Minh Hào từ trong phòng nói vọng ra ngoài. "Dạ!" Cô đứng dậy, hai chân dậm mạnh xuống sàn. Cả người toả ra khí đen, hừng hừng đi về phòng. ... Sáng hôm sau. Chu Như Uyên một mặt bơ phờ, hai mắt thâm quầng, trong người vẫn còn hậm hực chuyện tối qua, cô đi xuống cầu thang liền nhìn thấy Chu Minh Hào đang ung dung ngồi đọc báo uống cà phê. "Con tỉnh rồi hả? Tối qua ngủ ngon không? À... Nhìn vầy chắc ngủ ngon lắm nhỉ?" Anh ta vừa nhìn thấy cô trong đầu lại nhớ về chuyện tối hôm qua mà không khỏi buồn cười, giọng điệu như hỏi thăm Chu Như Uyên nhưng thật ra là có ý trêu chọc. "Dạ ngon lắm ạ!" Cô cắn chặt răng gằn từng chữ, đi thẳng một mạch vào bếp không thèm quan tâm đến Chu Minh Hào nữa. Tại anh mà cô bị hai cái quầng thâm trên mắt, cả đêm lo suy nghĩ về cuộc sống sau này khi bị cắt nửa tháng chi tiêu mà không ngủ được. Chút nữa cô phải chăm chút thật kĩ che đi hai cái quầng thâm này mới dám đi học. Nữ giúp việc tự động bưng ra cho Chu Như Uyên một tô súp cua. Đây là món cô yêu thích nhất, cô liền lấy lại tâm trạng vui vẻ, ăn ngấu nghiến. Chu Minh Hào bỏ tờ báo xuống ghế sofa, đi lại khoác vai Chu Như Uyên nói: "Súp cua ngon không? Ba nấu đấy!" Cô hờn dỗi im lặng không thèm trả lời, tiếp tục ăn. Chu Minh Hào biết là cô đang muốn gì mà, hôm qua chỉ là trêu Chu Như Uyên một chút thôi không ngờ cô dễ tin như vậy! "Giận ba hả? Vậy thôi định sẽ không cắt tiền chi tiêu của con nữa mà chắc con không cần đâu?" "Đâu có! Ba nói gì? Con nghe nè!" Vừa nghe xong câu nói đó cô dừng ăn, hai mắt Chu Như Uyên sáng rỡ, khuôn mặt tươi tỉnh trở lại, nhìn Chu Minh Hào đầy âu yếm cười tươi rói. Anh nhướn mày nhìn cô, môi dưới trề ra thấy rõ, nói: "Sao lẹ vậy? Chịu nói chuyện rồi à? Tối nay con đi học ráng về sớm, ba dẫn đi ăn nhà hàng!" "Ủa sao nay đi nhà hàng vậy ba?" "Thì lâu lâu ba đưa con đi ăn nhà hàng một bữa! Không đi hẻ?" "Không có, con chỉ thắc mắc thôi!" "Nhớ tối về sớm! Giờ ăn nhanh đi, ba đưa đi học!" Chu Minh Hào nói rồi xoay người đi lên lầu còn nở nụ cười đắc ý. Chu Như Uyên vẫn hồn nhiên mà không biết rằng bản thân đã bị mắc bẫy, cô tiếp tục thưởng thức món súp cua yêu thích.