Lục Họa hón hở, cô thực sự không nghĩ tới ngôi xe đạp Lâm Mặc đi hóng gió, còn may mà Liêu Dương Thanh Đà nhắc nhở. NÓ) Dương Thanh Đề mặt đen như đít nôi, gân như sắp hộc máu, anh ta không biết thân phận thật sự của Lục Họa, nhà xe của Lục Họa người ta có thê bày đầy ra đủ loại xe Ferrari bản IiBiE Hơn nữa, Lục Họa chưa từng ghét bỏ xuất thân của Lâm Mặc, cô còn cảm thấy ngồi xe đạp hóng gió rất thú vị. Lục Họa lên xe thể thao của Dương Thanh Đề bị Ngô Trạch Vũ chụp lại, Ngô Trạch Vũ nành chóng gửi cho Lâm Mặc, lúc này đây xứng văn A Mặc, xong rồi, Lục hoa khôi tình nguyện khóc trên xe Ferrari, cũng không nguyện ý ngôi xe đạp. của cậu nữa rôi, con gái quả nhiên đều thực dụng như vậy. Ding. Điện thoại Lâm Mặc vang lên. Lúc này trên đường cái siêu thị đối diện đậu một chiệc Ferrari màu đỏ, phiên bản xe limited toàn cầu có thể bỏ rơi xe của Dương Thanh Đè mây con phó, trở thành tiêu điểm của cả con phô. Lâm Mặc ngồi ở chỗ tài xế, một tay chống tay lái, cậu mở tin nhắn ra, nhìn Ngô Trạch Vũ gửi tin tới, sau đó mặt không thay đổi ném điện thoại vào chỗ cạnh tài xế. Cậu đã sớm tới. Cậu tiến hành định vị theo dõi điện thoại Lục Họa, là tận mắt nhìn Lục Họa và Dương Thanh Đề vào siêu thị, vừa rôi eũng là nhìn tận mắt Lục Họa lên xe Dương Thanh Đề. Lâm Mặc đạp chân ga, chiếc xe sang bay nhanh trên đường, đi theo phía sau Dương Thanh Đề. Lâm Mặc đeo kính mát, trong miệng nhai kẹo cao su, nhìn xe thê thao của Dương Thanh Đề phía trước, cậu cảm thấy lòng buồn bực, không thở nồi. Của số xe trượt xuông, đèn đường đêm xuyên qua cửa số xe cọ sáng chiết xạ trên khuôn mặt tuấn SỈ ĐH cậu, dát lên một sắc màu đẹp thường, cậu mặt không cảm xứ nhai kẹo cao su, gió đêm thôi phình áo sơ mi trăng, thiêu niên anh tuân làm tới người qua đường nhao nhao ngăm nhìn. Chàng thiếu niên Lâm gia, hào hoa phong nhã. “Oa oa oa, mau nhìn, anh ấy thật là đẹp trai.” Trên đường Lâm Mặc lái xe, các cô gái ven đường hưng phần hét lên. Thế nhưng Lâm Mặc không chú ý tới động tĩnh bên ngoài, cậu chỉ là mặt không thay đồi nhìn chăm chằm chiếc xe thể thao lỗi thời trước mặt kia, sau đó cậu lại nhặt điện thoại lên, bâm một dãy số. Tiếng chuông dụ dương reo một lần đã được nhận rôi, giọng nói trong veo của Lục Họa truyên tới: “uy, Lâm Mặc.” Lâm Mặc gọi cho Lục Họa. “Họa Họa, em bây giờ đang ở đâu?” Lâm Mặc hỏi. Lục Họa ngồi ở ghế cạnh tài xế, trong tay cô vận cảm cuốn sách tư liệu muôn tặng cho Lâm Mặc kia, bởi vì phải cho Lâm Mặc ngạc nhiên, cho nên không thể tiết lộ trước với cậu. Hiện tại Lâm Mặc gọi điện thoại qua đây hỏi cô ở đâu, Lục Họa nhìn Dương Thanh Đẻ bên cạnh liếc mắt, sau đỏ lại nói dối: Lâm Mặc, tôi… tôi đã Về đến nhà rồi. Cô nói cô về nhà..