Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
Chương 15
Bùi Huyên Huyên cảm thấy cả người đều không được tốt.
Cả người! Đều! Không! Tốt!!
“Huyên Huyên? Cô làm sao vậy?”
“A!!”
Đột nhiên trên bả vai bị người ta vỗ một cái, Bùi Huyên Huyên sợ đến mức rít rào kêu to.
Liêu Tài Tín cũng bị sợ hết hồn. Cô nương này đứng ở trong sân với vẻ mặt phức tạp đứng là định làm gì đây?.
“Không, không có chuyện gì…”
Bùi Huyên Huyên cười gượng đi về phòng.
Cô đã nhìn thấy gì? Cô nhìn thấy Tưởng Hạo nhảy lên cửa sổ bò vào căn phòng của Thư Loan! Một đại nam nhân cứ như thế vượt cửa sổ mà tiến vào, sau đó dùng gian phu… Không, là dùng giọng nói tán tỉnh ve vãn: “Loan Loan, tôi đã dự liệu được trước rằng cậu sẽ không mở cửa cho tôi.”
Trời ạ hình như cô đã biết quá nhiều .
Bùi Huyên Huyên dùng hai tay che mặt.
Nửa đêm canh ba, làm gì chứ…
Than ôi.
Bên trong phòng…
“… Oái!”
“A…! A!”
“Bắn vào bên trong! Bắn bên trong… Ngắm chuẩn một chút! Đúng! Chính là bây giờ! Nha!”
Bên trong phòng, Thư Loan cầm di động của Tưởng Hạo chơi game xạ kích, Tưởng Hạo ngồi ở bên cạnh cậu chỉ đạo chiến thuật, so với người chơi là cậu còn kích động hơn.
“Không sai! Bắn vào cái bình! Ai nha, Loan Loan của tôi quá tuyệt, lần đầu tiên chơi mà điểm đã cao như thế.”
Một ván chơi kết thúc, thừa dịp đang trong thời gian hệ thống nhập điểm, Thư Loan nhíu mày nói: “Anh quát đứa nhỏ đấy hả?”
Không có, quát vợ đấy.
Tưởng Hạo nói: “Đúng là rất cao a, em nhìn điểm số của tôi trước kia đi, không giống như điểm của em.”
“Tôi lại chơi một ván, sẽ vượt qua điểm số của anh.”
“Ừm.” Trên mặt Tưởng Hạo một làn gió xuân, nhưng trong lòng lại xuất hiện vô số dấu chấm hỏi.
Hai người trưởng thành, cô nam quả nam, nửa đêm canh ba ở trong cùng một căn phòng, cùng trên một cái giường… Chơi game?
Nhưng dường như Thư Loan đang rất vui vẻ, Tưởng Hạo cũng chấp nhận.
… Tóm lại, nếu không chơi game thì thực ra anh cũng không thể làm cái gì.
Ngẫm lại liền cảm thấy bi thương…
Tưởng Hạo lấy di động của Thư Loan đăng nhập weibo chơi, nhưng khi nhìn thấy tin tức đàn tràn ngập trên những trang đầu của những tờ báo thì nhíu mày.
” Loan Loan… Em nên lên weibo xem một chút?”
Tưởng Hạo đưa điện thoại di động trả lại Thư Loan nói: “Tôi cũng không xem kỹ, nhưng có liên quan tới em, tôi thấy bức hình của em.”
Thư Loan tiếp nhận vừa nhìn lập tức sững sờ.
# Trình Tu Hảo thiết kế hãm hại Thư Loan, video của Tưởng Hạo vô ý tiết lộ chân tướng sự thật!
# Kẻ địch vốn là nghệ sĩ cùng một công ty đấu đá trong tối ngoài sáng nhiều năm, một lời khó nói hết mối hận thù này !
Mà xem cẩn thận thì thấy rằng hóa ra trong video mà Tưởng Hạo truyền ra có liên quan tới công việc của Thư Loan, đúng lúc trong đó có một đoạn video ngắn ghi lại cảnh cùng ngày Thư Loan kê thuốc cho Roger.
Video rất dài, liền thấy bóng dáng bận rộn tới tới lui lui của Thư Loan, tiếp đón khá nhiều bệnh nhân. Mà vào thời điểm Roger đến, Thư Loan đã lấy một túi thuốc ở trên ngăn tủ xuống, đang muốn đưa cho anh ta, nhưng cách đó không xa lại truyền đến tiếng gọi của một nữ bác sĩ.
“Thư! Lấy giúp tôi một túi nôn tới đây trước đi! Mau mau nhanh!!”
Thư Loan sững sờ, bởi vì nữ bác sĩ kia gọi thật sự rất gấp gáp, Thư Loan liền đặt túi thuốc đang cầm trong tay lên bàn, sau đó kéo một cái túi từ bên cạnh ra rồi rời đi. Mà ở phía sau cậu, khuôn mặt Trình Tu Hảo không hề có cảm xúc thay túi thuốc của Thư Loan đặt ở trên bàn bằng một túi thuốc khác…
“Trời ạ… Hóa ra thực sự là tên khốn kia làm!” Cùng xem video với Thư Loan, Tưởng Hạo tức giận nói: “Thời điểm tôi đăng video này không hề phát hiện ra, bây giờ trên internet nói đến chuyện này nên mới cố ý xem lại cũng thật là…”
Thư Loan nhíu mày nói: “Không phải là anh cố ý truyền ra?”
“Không phải” Tưởng Hạo cười híp mắt.
Cư dân mạng trên internet đều lên tiếng phê phán Trình Tu Hảo.
Bởi vì Thư Loan có nhiều antifan, thế nên từ nhiều năm trước tới nay fan của cậu đã luyện thành một thân mạnh mẽ có thể uy hiếp antifan thật tài tình, áp sát và uy hiếp “lấy một địch mười”, là một quân đoàn lớn có sức chiến đấu khủng bố như Tu La. Vì lẽ đó, lần này Trình Tu Hảo chắc chắn là rất thảm.
[Mặt người dạ thú! Mặt người dạ thú! Ha ha, không ngờ rằng Trình Ảnh Đế lại là người như vậy, buồn nôn ]
[Ở sau lưng hãm hại người khác là rất vinh quang? Nếu như không có Hạo ca, Loan Loan sẽ phải chịu nắm đấm của Roger một cách oan uổng sao? ]
[Còn nói muốn cùng Thư Loan nối lại tình xưa, có bệnh thần kinh à, đúng là ngoài miệng một đằng nhưng trong lòng lại một nẻo, đáng sợ ]
Bởi vì có chứng cứ xác thực, nên tình huống hiện tại không chỉ có fan của Thư Loan kết thành liên minh với fan của Tưởng Hạo hợp sức công kích Trình Tu Hảo không hề gián đoạn, mà ngay cả một số fan của những nghệ sĩ khác, một số fan của những khách mời cùng với fan là người qua đường đều không nhìn nổi, dồn dập yêu cầu Trình Tu Hảo vì việc này mà phải thừa nhận mình đã sai và phải xin lỗi Thư Loan.
Bởi vì chuyện này đã có nhiều người biết và khiến mọi người phẫn nộ, vì thế cho dù fan của Trình Tu Hảo nói như thế nào cũng không thể ngăn cơn sóng dữ, hết cách rồi, đành phải liên tục quấy đục nước. Kết quả là, có rất nhiều bài viết lạ xuất hiện ở trên trang chủ.
[Âm mưu trong video của Tưởng Hạo tiết lộ “Sự thật”, là do vô ý hay cố tình? ]
[ Ngẫu nhiên xinh đẹp: Ai là người đã liên thủ hãm hại đối phương? ]
Thấy Thư Loan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đến mức ngơ cả ngẩn, Tưởng Hạo xoa xoa lên đỉnh đầu của cậu và nói: “Đừng để ý, Trình Tu Hảo đã không có bất cứ quan hệ gì với em rồi.”
“Tôi không để ý, nhưng cũng không ngờ rằng, anh ta vẫn thật sự là…” Thư Loan cúi đầu nói: ” Sau chuyện này, xem như tôi và anh ta cắt đứt hoàn toàn.”
” Loan Loan, vấn đề không phải ở em.”
Thư Loan khẽ ngẩng đầu nhìn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo mỉm cười, nói bằng ngữ khí kiên định: “Không phải vấn đề của em, bởi vì tôi cảm thấy em rất tốt.”
Trong lòng cảm thấy ấm áp và thoải mái.
Thư Loan quay đầu đi không nhìn Tưởng Hạo và nói: “Rất muộn rồi, anh trở về phòng ngủ đi.”
Nhìn vành tai đỏ chót của Thư Loan, Tưởng Hạo nói: “Tôi có thể làm sáng tỏ và thẳng thắn nói với em một chuyện không?”
Thư Loan: “…”
Cảm giác không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tưởng Hạo nghiêm túc nói: “Chuyện chúng ta vụng trộm, đã bị Huyên Huyên nhìn thấy rồi.”
Trước đây Tưởng Hạo là bộ đội đặc chủng, tất nhiên là có thể nhận ra được là phía sau có người, nhưng vì tránh khỏi lúng túng và phiền phức, thế nên mới giả vờ không biết.
Thư Loan: “…”
Vụng trộm?
Tưởng Hạo duy trì vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vì thế nên bây giờ tôi đi về thì có thể sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, vạn nhất lần này lại bị ai đó nhìn thấy thì sao? Với tất cả những nguy hiểm đó, hôm nay muộn rồi nên tôi liền ngủ ở chỗ này luôn đi.”
Thư Loan: “…”
Rốt cuộc, đêm nay Tưởng Hạo thành công ở lại trong phòng Thư Loan, để lại một cột mốc tuyệt đẹp trên hành trình chinh phục tình yêu, mặc dù anh đang ngủ trên sàn nhà cứng ngắc.
Trên internet có rất nhiều fan của Trình Tu Hảo cố tình phức tạp hóa mọi chuyện lên, muốn kéo Tưởng Hạo xuống nước, bởi vậy trước khi ngủ Tưởng Hạo cũng không quên đăng nhập weibo thanh minh cho bản thân.
Tưởng Hạo không hề nói bất cứ chuyện gì, chỉ đăng lên một tấm ảnh chụp màn hình di động.
Bức ảnh chụp màn hình là chụp lại album của anh, liền thấy bên trong có vô số bức ảnh và video, có ghi ngày tháng và có độ dài khác nhau, mà toàn bộ đều liên quan tới Thư Loan.
[ Mẹ! Nửa đêm canh ba đang ăn dưa(*) mà ăn được đầy một miệng thức ăn cho chó luôn! Xin hãy cứu vớt tâm trạng của tôi! ]
(*) Ăn dưa: Tám chuyện chém gió, buôn dưa lê.
[Ngọa tào(*)!!!! Đây là Tưởng đại lão muốn nói “Lão tử mới không cố ý truyền video ra chỉ là khoa trương tùy tiện chọn ra một file từ trong tuyển tập ghi lại hình ảnh của vợ tôi thôi ” sao? ]
(*) Ngọa tào Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục, trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” v..v…
[ Cái gì cũng không muốn nói, đến đây đi, cả nhóm chúng ta đi lục tung weibo của Hạo ca! Nếu không giao hết hàng trong điện thoại di động ra, thì Hạo ca không cần sống nữa * mỉm cười* ]
[ Lầu trên chậm đã! Ngày sau còn nhiều thời gian để xoát wall, trước tiên chúng ta nên dìm chết cái tên Trình nào đó đã]
Thư Loan vừa xoát weibo vừa nói: “Tưởng Hạo, anh lại có một nick name mới, có muốn biết là gì không?”
Đã tắt di động chuẩn bị ngủ Tưởng Hạo trừng mắt nhìn.
“Cái gì?”
“Tên si tình biến thái.”
“…”
———————
“Ngày hôm nay là ngày cuối cùng… Không, các bạn chỉ ở đây vài tiếng nữa mà thôi.”
Buổi sáng, ánh bình minh vừa ló rạng, ánh nắng tươi sáng.
Sáu vị khách mời vẫn vây quanh bàn ăn ăn bánh mì, không có ai nhắc đến chuyện hỗn loạn và đầy mùi thuốc súng trên mạng vào nửa đêm hôm qua.
Ngày hôm nay ngoại trừ Liêu Tài Tín, Chris ra thì có thêm những vị bác sĩ, tình nguyện viên khác đã từng làm bạn cùng sáu vị khách mời vượt qua thử thách trong năm ngày cũng xuất hiện, từng người đã nói lên tình cảm và lòng biết ơn của mình đối với những khách mời, bầu không khí cũng trở nên trầm trọng mấy phần, có thêm vài tia không muốn ly biệt.
Liêu Tài Tín cười nói: “Hi vọng có cơ hội có thể gặp lại. Cảm ơn các bạn đã làm tuyên truyền giúp tổ chức bác sĩ không biên giới, chúng tôi đã nhận được rất nhiều khoản tiền quyên góp đến từ Trung Quốc! Cảm ơn các bạn!”
Trương Vân Khê cười nói: “Không… Cực khổ nhất là mọi người ở đây, nên cám ơn mọi người mới đúng.”
Bác sĩ không biên giới là tổ chức chữa bệnh nhân đạo cứu viện quốc tế, được thành lập từ thế kỷ mười chín tới nay đã phát triển trở thành một tổ chức có quy mô lớn chữa bệnh cứu viện độc lập, hàng năm đều có những người không cùng chủng tộc đến từ hơn trăm quốc gia, tự nguyện tới nơi này để tham gia.
Khách sáo một phen, sau khi chào tạm biệt cùng tất cả mọi người, đoàn khách mời liền dự định rời đi.
“Các bạn vượt qua cánh rừng là có thể ngồi xe đến sân bay?” Liêu Tài Tín cười nói: “Chúc các bạn thuận buồm xuôi gió!”
Nhân viên đã thu dọn xong hành lý, mấy người đang định xuất phát, đã thấy xa xa truyền đến giọng nói gấp gáp la lên.
“Chờ một chút! Chờ một chút —— “
Quay đầu liền thấy là một đôi nam nữ, người phụ nữ ôm một đứa bé ba, bốn tuổi, còn người đàn ông nắm tay một bé trai.
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
Thư Loan thầm nghĩ, đây không phải đứa bé ngày đó bị sốt nên cậu chăm sóc một đêm sao?
Mấy người đi đến trước mặt sáu vị khách mời, người đàn ông dùng tiếng Anh nói anh ta muốn nói lời tạm biệt với một người đàn ông tên là Thư.
Thư Loan nói: “Là tôi đây.”
Bé trai nhìn thấy Thư Loan, vui vẻ phất tay nói: “Đại ca ca!”
Người phụ nữ cười đem đứa bé đưa cho Thư Loan, sau khi Thư Loan ôm lấy, bé trai liền nằm sấp trong ngực của cậu và nói: “Đại ca ca, nghe nói anh phải đi … Em không nỡ xa anh đâu.”
Thư Loan dở khóc dở cười.
Người đàn ông nói: “Ngày đó thật sự rất cảm ơn cậu đã chăm sóc con trai của tôi, nếu như không có cậu, có khả năng bé con nhà tôi sẽ mất mạng!”
Người đàn ông nói xong liền đặt lên trên người Thư Loan một cái áo choàng được làm từ da sói.
“Chỉ là tâm ý nho nhỏ, chúng tôi là hộ săn bắn, cũng không có cái gì khác có thể đem ra được…”
“Không… Cảm ơn anh.” Thư Loan cảm thấy trong lòng mình có một luồng tâm trạng khác thường.
Người phụ nữ cũng nói: “Miles de gracias! Miles de gracias!”
Liêu Tài Tín giải thích: “Đây là câu nói mang ý nghĩa cảm ơn. Miles de trong tiếng Tây Ban Nha nghĩa là thiên thiên vạn vạn. Bọn họ muốn gửi đến cậu ngàn vạn lời cảm ơn.”
Thư Loan hơi cúi đầu.
Nhìn đứa bé trong lòng lưu luyến không rời, Thư Loan liền tháo đồng hồ đang đeo trên cổ tay xuống, đưa cho bé trai và nói: “ Sau này anh hi vọng em sẽ là bé ngoan, khoẻ mạnh lớn lên nhé.”
Thư Loan cúi đầu hôn một cái lên trán bé trai, sau đó mới đưa bé con trả lại mẹ của bé.
“Hẹn gặp lại.”
Hẹn gặp lại, Guyana.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
82 chương
12 chương
61 chương
29 chương
39 chương
23 chương