Chương 1029   “Nhật Linh, để chị nói cho em biết, Lâm Niệm Sơ từ khi còn nhỏ đã không biết gì. Bây giờ đã nhiều năm như vậy, em không cần phải lo lắng quá nhiều đâu”   Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt đều mặc áo len dày và áo khoác to, uể oải đi trên đường.   Khi giao thừa đang đến gần, những chiếc đèn lồng đỏ sớm được treo lên trên phố, các cửa hàng trên phố cũng đang tung ra nhiều dòng quảng cáo khác nhau dưới chiêu trò khuyến mãi cuối năm. Ngay cả trong những tháng mùa đông băng giá, người đi đi lại lại vẫn luôn vui vẻ.   “Em biết, nhưng những gì cậu ta đã làm với Hoà Phong khi còn nhỏ thực sự khiến Em cảm thấy sợ hãi.”   Lê Nhật Linh hít sâu một hơi, đút tay vào túi áo khoác.   “Này! em gọi là bị rắn cắn một lần, mười năm sau vẫn sợ đấy!”   Lê Minh Nguyệt lắc đầu, thản nhiên nhìn câu đối bên đường, ngáp một cái. Buổi sáng bị Nhật Linh đánh thức, nói đi cùng cô đi đặt hàng năm mới.   Làm ơn đi, có hàng tá người hầu trong nhà họ Lâm, thế mà vẫn cần bà chủ nhỏ đích thân ra ngoài làm mấy việc lặt vặt này à.   Vừa nghĩ đã đoán được ý định của cô không phải là đi mua đồ. Quả nhiên bây giờ cô còn không thèm liếc nhìn những món đồ bày bán bên đường mà đang tâm sự với mình rồi.   “Cái này xinh không?” Lê Minh Nguyệt vẫy vẫy câu đối trong tay, chờ đợi phản ứng của Lê Nhật Linh.   “Ừ” Lê Nhật Linh hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên có chút không chú ý.   “Em như vậy thật hời hợt!” Lê Minh Nguyệt chu môi đứng lên khỏi gian hàng câu đối.   “Nhật Linh, em bây giờ như thế này là không được. Nghe chị, có thời gian thì hãy nói chuyện vui vẻ với Lâm Niệm Sơ. Dù sao, chuyện xảy ra lúc nhỏ rất có thể là do người khác xúi giục. Tất nhiên chuyện này thật sự không thể chấp nhận được, nhưng suy cho cùng thì Hoà Phong cũng không sao cả. Nghĩ đi, cậu ấy là một đứa trẻ mà bản thân cũng là nạn nhân, cậu ấy vô tội đúng không? “   Lê Minh Nguyệt nhìn vào mắt Lê Nhật Linh, mỗi lần nói lời nào, hơi nước trong miệng lại bay ra. Trông vừa nghiêm túc vừa dễ thương.   Lê Minh Nguyệt vốn là người tốt bụng, sau khi nghe về hoàn cảnh hiện tại của Lâm Niệm Sơ trong nhà họ Lâm, cô ấy không khỏi cảm thấy có chút thương hại cho đứa trẻ.   Lê Nhật Linh đột nhiên nở nụ cười.   “Này, em cười cái gì vậy?” Lê Minh Nguyệt bối rối vỗ vai cô.   “Em cười là vì Lê Minh Nguyệt của chúng ta đã trưởng thành” Lê Nhật Linh chậm rãi nói, xoay người nhẹ nhàng đi về phía trước.   “Này, đừng đi, chị nói chuyện chính với em” Lê Minh Nguyệt đuổi theo.   “Em biết, em biết” Lê Nhật Linh làm một động tác OK.   “Điện thoại của em đổ chuông kìa!”   “Em?” Lê Nhật Linh vô thức lục trong túi xách, sau đó lấy điện thoại di động ra, tên hiển thị trên màn hình là cha, điều này khiến Lê Nhật Linh khó xử. Kể từ khi biết cô không phải là con gái ruột của Lê Vân Hàng, cái tên này đã nằm trên điện thoại di động của cô bao lâu rồi? Cô đưa ngón tay lên miệng làm tư thế im lặng, Lê Minh Nguyệt ngoan ngoãn không nói nữa.   “Alo, chat”   “Nhật Linh à, về rồi cũng không gọi điện cho cha báo bình an. Có phải vừa về đến nhà liền quên mất người cha này không.”   Giọng nói của Lê Vân Hàng tràn đầy vẻ trẻ con. Chỉ cần nghe giọng nói, Lê Nhật Linh có thể nghĩ đến bộ dáng của Lê ‘Vân Hàng lúc này, khóe miệng không khỏi nhếch lên.   Cứ tưởng rằng Lê Vân Hàng là chủ tịch nghiêm túc của LX, nhưng không ngờ đến bây giờ mới nhìn thấy “bộ mặt thật” của ông ấy.   “Không, không có, con vừa mới trở về, bọn nhỏ ồn ào quá nên con quên mất. Vừa định gọi điện cho cha thì cha đã gọi sang rồi”Lê Nhật Linh nhìn Lê Minh Nguyệt lương tâm cắn rứt chớp chớp mắt.   “Con ấy, đã làm vợ làm mẹ của người ta rồi mà còn lừa lão già này.”