Chương 1017   Một con chó ngao Tây Tạng chạy đến, ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông, thở phì phò hổn hển.   Người đàn ông ngồi dậy, giơ tay xoa xoa cổ con chó ngao.   “Anh bạn già, trò chơi sắp bắt đầu rồi.”   Một câu nói vừa hài hước vừa đầy thâm ý giống như đang nói với con chó, lại giống như đang nói với chính mình.   Tại nhà của Lê Vân Hàng, Lâm Quân và Lê Vân Hàng vừa bước vào cửa, Lê Nhật Linh đã sớm đứng ngồi không yên lập tức đứng dậy nghênh đón, dù sao thì một ngày chưa giải quyết xong chuyện của .Jackon, chuyện bọn họ trở về nước sẽ tiếp tục bị trì hoãn thêm một ngày.   Lê Vân Hàng lắc lắc đầu ngồi xuống sofa, Hạ Linh nhanh chóng rót một ly nước đưa cho ông. Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, Lâm Quân nhìn thấy gương mặt bối rối của Lê Nhật Linh, võ vai cô một cái, cùng cô ngồi xuống.   “Đừng lo lắng, không sao đâu, hai ngày nữa chúng ta trở về Việt Nam”   “Gì cơ?”   Người có phản ứng mạnh nhất không phải Lê Nhật Linh mà là Lê Minh Nguyệt, mọi người đều nhìn về phía cô ấy, khiến cô ấy có hơi xấu hổ.   “Em làm sao vậy?”   Hà Dĩ Phong bật cười một tiếng, vuốt vuốt mái tóc cô ấy.   “Em, em chỉ là thấy chú Hàng chau mày nhăn nhó, còn Lâm Quân lại nói không sao cả, em không tin!”   Ngay cả Lê Minh Nguyệt cũng có thể nhìn ra đầu mối, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì nữa, bầu không khí trở nên lúng túng khó xử.   Lâm Quân liếc nhìn Lê Vân Hàng một cái, Lê Vân Hàng gật gật đầu. Sau đó Lâm Quân nhìn mọi người nói: “Jackson đã trốn thoát, bây giờ đã vượt biên ra nước “Ra nước ngoài?”   “ừ”   “Vậy phải đến khi nào mới bắt được người chứ!” Lê Minh Nguyệt vò đầu bứt tai, ngày trở về nước hình như càng lúc càng xa.   “Mẹ nó, đám cảnh sát đúng là vô dụng chỉ biết ăn với nhậu”   Hà Dĩ Phong chửi ầm một câu, thấy Lê Vân Hàng và Lâm Quân đều không nói gì, mọi người đều dần trở nên bình tĩnh lại.   “Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình, bọn tôi nghi ngờ sau lưng Jackson vẫn còn một kẻ đang ẩn núp, đến bây giờ vẫn chưa lộ diện”   Thấy mọi người đã bình tĩnh lại, Lâm Quân mới lên tiếng, mặc dù trước đó anh đã nghỉ ngờ sau lưng Jackson có một quân bài hộ mệnh, nhưng tại sao đến bây giờ người đó mới đột ngột ra tay?   “Cạch”   Lê Vân Hàng đặt ly nước trong tay xuống, ly nước chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh chói tai.   “Cho nên bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, bây giờ dackson đã lộ diện, tên đứng sau này chắc chắn sẽ có thêm hành động. Để tránh trường hợp chuyện của dackson lặp lại lần nữa, lần này mọi người cứ về nước trước rồi chờ tin tức. Dù sau bây giờ Jackson cũng đã vượt biên trốn ra nước ngoài, trong thời gian này tạm thời sẽ không có động tĩnh gì đâu.”   Giọng điệu thành khẩn của Lê Vân Hàng vang vọng trong căn phòng, cả căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại duy nhất âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ.   “Cha, còn cha thì sao?”   Lê Nhật Linh mặt đầy lo lắng nhìn về phía Lê Vân Hàng, lúc này cô vừa mới nhận lại Lê Vân Hàng, còn chưa kịp tận hưởng niềm vui đoàn tụ, cô không muốn cha mình lại xảy ra chuyện.   “Jackson vừa rời khỏi công ty, ông ta để lại một lỗ hổng tài chính rất lớn, còn có mọt vài nguy cơ tiềm ẩn đang chờ cha xử lý, bây giờ công ty LX đối diện nguy cơ sụp đổ, cha không thể rời đi được. Hơn nữa có kẻ đang thèm khát LX, trước khi LX hoàn toàn trở thành đồ trong túi của hắn, cha sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”   “Nhưng mà..”   Lê Nhật Linh còn muốn nói gì đó, lại bị Lâm Quân ngăn lại.