Chương 1350 Allen nhìn Lâm Quân, vừa cẩn thận vừa tò mò. Lâm Quân trợn mắt với Allen, Allen lập tức im miệng. “Không phải tôi, là chuyện cũ của cha Nhật Linh và James. Nói chính xác, chúng tôi đều là người bị hại, cho nên tôi buộc phải kết thúc chuyện này nhanh nh: “Chuyện cũ, cũng đành, tôi không hỏi nữa” “Lâm Ảnh!” Lâm Quân định nói lại thôi. “Sao thế, cô gái này trông giống với chị dâu, khiến cậu nao lòng hả?” Allen cười, dường như là trêu đùa Lâm Quân, không biết có phải vì kết hôn sinh con không, anh ta luôn cảm thấy Lâm Quân bây giờ dễ gần hơn ngày trước nhiều, tính cách cũng khác, chắc là ai cũng sẽ thay đổi, nên cũng không lạ lắm. “Không phải, chỉ là cô ta cũng là người bị hại trong chuyện này” “Cũng đúng, chuyện này liên quan sâu rộng! Lâm Ảnh cũng gọi là đáng thương, nhưng cũng đáng hận, ngày trước nếu không phải cô ta muốn trả nợ một cách dễ dàng thì cũng sẽ không đến nước này! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này dù là ai cũng khó trách” Allen nhíu mày, trông buồn phiền. “Sao thế? Đồng tình với người ta rồi?” Lâm Quân híp mắt trêu chọc, miệng nở nụ cười xấu xa. “Này này, nói gì thế? Chuyện này không phải cậu khơi ra sao?” Allen vỗ Lâm Quân một cái, vẻ mặt bất lực. “Tôi có nói đâu!” Lâm Quân né cú đánh của Allen, chạy ra ngoài. “Này!” Allen bất lực thở dài, nhìn Lâm Quân chạy xa. “Lâm Quân!” Không ngờ Lâm Quân tới thăm mình, Lâm Ảnh vừa mừng vừa ngạc nhiên. Lâm Quân đứng cách tấm cửa sổ sắt, nhìn người bên trong, không nói gì. “Tôi qua đây để hỏi cô một chuyện” Hồi lâu sau, Lâm Quân mới từ tốn lên tiếng. “Chuyện gì?”   “Trước kia khi Nhật Linh rơi xuống vực, tôi tìm thấy cô nhờ cảm giác, chứng tỏ lúc đó chắc Nhật Linh cũng ở gần đó! Lúc đó. James có. nói vị trí của Nhật Linh cho cô không?” “Không, chuyện này chắc là trùng hợp!” Lâm Quân vừa tới đã nhắc tới Lê Nhật Linh, tuy trong lòng hơi ghen tị nhưng Lâm Ảnh vẫn trả lời thành thật. “Trùng hợp!” Lòng Lâm Quân nặng nề, anh vẫn ôm một tia hi vọng, nhưng bây giờ đã bị dập tắt. “Đúng đó, nếu như có thì tôi đã nói cho anh sớm rồi” Lâm Ảnh ngước mắt, không vui lắm, có vẻ trước giờ Lâm Quân chưa từng tin tưởng cô ta. “Được, tôi biết rồi” Lâm Quân gật đầu, quay người chuẩn bị đi. “Ấy, đợi chút!” Lâm Ảnh nghiến răng. Lâm Quân dừng chân nhưng không quay lưng. “Có chuyện gì?” Giọng nói anh lạnh lùng. “Tại sao anh lại cứu tôi?” Tuy thấy Lâm Quân lạnh lùng thế, cô ta thấy hơi buồn, nhưng vẫn không cam tâm, có thể đây là ảo mộng mà các cô gái đều không thoát khỏi! “Chẳng tại sao cả, bởi vì cô có giá trị lợi dụng” Lâm Quân trả lời lạnh lùng, không có chút tình cảm nào. “Nhưng hôm đó khi tôi đi tìm anh, anh từ chối để tôi giúp anh!”