Chương 1340 “Vậy được, vốn dĩ lo là cậu sẽ phân tâm, mất phương hướng, muốn nhắc chút thôi, giờ xem ra là tôi lo thừa rồi! Vậy tôi tắt đây, tiền điện thoại vượt biên đắt lắm” Nói xong câu này, Hà Dĩ Phong tự cười ha ha. “Keo kiệt!” Hà Dĩ Phong chưa kịp nói thêm, Lâm Quân đã tắt điện thoại trước. “Ài, đúng là không có nhân tính mà” Hà Dĩ Phong chỉ điện thoại, bất mãn mắng. “Ông chủ, bây giờ LX tổn thất nghiêm trọng, chúng ta bị Lê Vân Hàng lừa rồi” Robert thu lại vẻ mặt tức giận khi ở trước mặt nhân viên, khi nói chuyện với James, chỉ còn lại sự thấp thỏm. “gì” Đầu bên kia, James híp mắt, như một con sư tử đang phát ra tín hiệu uy hiếp. “Bản hợp đồng trước kia có vấn đề, Lê Vân Hàng cố ý kí hợp đồng bồi thường mức cao, sau đó lừa chúng ta mắc câu, đoạt vị trí tổng giám đốc của ông ta, thừa cơ thoát thân, bây giờ theo như tư pháp quy định, pháp nhân công ty thay đổi, tất cả mọi thứ đều do chúng ta gánh hết!” “Đồ vô dụng, chẳng lẽ ông không biết khi tiếp nhận công ty thì phải xem bảng tài vụ sao?” “Xin, xin lỗi giám đốc, lúc đó cổ phiếu tăng giá, công ty phát triển rất tốt, thêm vào đó, chúng ta ép Lê Vân Hàng nhường vị trí, cho nên lúc đó, tình huống cấp bách, tôi, tôi không nghĩ nhiều thế” Nghe James chửi mắng, Robert run rẩy. “Bây giờ tình hình cổ phiếu công ty thế nào?” James đột nhiên hỏi, ánh mắt lộ ra sự giảo hoạt. “Cổ phiếu đang tăng cao, có xu hướng ổn định, nhưng nếu vẫn không tạo ra thành tích, dung nhập tài chính thì cổ phiếu sẽ hạ giá rất nhanh, tới lúc đó, LX sẽ không còn tồn tại nữa” “Dung nhập tài chính? Robert, là hơn ba mươi triệu USD đấy, trước đó vì mua vào cổ phần, tôi đã nhập vào một lượng vốn lưu động lớn, bây giờ tập đoàn Hules đều đang lo lắng về tiền mặt, nếu như giờ còn dung nhập tài chính cho ông thì không chỉ mình LX bị mất đi đâu. ” “Bây giờ hợp đồng giấy trắng mực đen, nếu không trả tiền theo đúng thời gian quy định, chúng ta sẽ bị kiện ra toà” Robert nghĩ tới đây, chân nhũn cả ra, dù sao số tiền đó quá lớn. Ông ta chưa từng nghĩ rằng Lê Vân Hàng thế mà lại làm ra chuyện không ăn được thì đạp đổ như thế, để lại một mớ rắc rối. “Không không không, tôi nhớ là người đại diện hợp pháp của công ty là ông, không phải tôi, bị cáo cũng sẽ là ông” “Sao cơ? Ông chủ, ông có ý gì?” Robert nghe James nói thế, chân nhũn ra, ngồi phệt xuống đất. “Ông khoan đừng lo, tôi có cách cứu ông” “Cứu tôi, mọi thứ rõ ràng đều là ông chỉ thị, tôi mới làm thết James, chẳng lẽ ông muốn qua cầu rút ván?” Nghĩ tới công lao bao lâu nay của mình, Robert lạnh giọng hỏi. “Robert, ông bình tĩnh chút đã, đương nhiên tôi sẽ không bỏ rơi ông, tôi nói rồi, tôi có cách cứu ông! Ông nghĩ kỹ xem, nếu chúng ta đều bị kiện thì xong thật rồi”